Đương nhiên trong tình huống bình thường, một võ sĩ bình thường nếu không có cơ duyên thiên phú thì vốn không có khả năng luyện được đến Hóa Kình.
Thậm chí Ám Kình còn khó, đại đa số mọi người cho đến cuối đời cũng chỉ có thể luyện đến giai đoạn cuối của Minh Kình mà thôi.
Nhưng cho dù là giai đoạn cuối của Minh Kình thì cũng đã có thể làm mưa làm gió trong cái xã hội này rồi, dựa vào thân phận võ sĩ có thể trở thành khách VIP của giai cấp thượng lưu.
Lấy Lý Quyến làm ví dụ, đừng thấy bây giờ hắn thê thảm, khúm núm trước mặt Trần Phong hệt như con chó mà nhầm, khi ra ngoài xã hội, hắn cũng được xem là nhân vật khá có máu mặt. Để cung phụng vị phật sống Lý Quyến này, gần như năm nào nhà họ Lý cũng trích ra mấy chục triệu từ công ty của gia tộc để mua các loại tài nguyên cần thiết cho Lý Quyến tu luyện.
Còn xây riêng một căn biệt thự bên hồ cho Lý Quyến, mời vài cô em xinh đẹp hầu hạ hắn.
Có thể thấy hắn ở bên ngoài sống tốt thế nào.
Hắn mới chỉ là võ sĩ luyện đến giai đoạn cuối của Minh Kình thôi đấy, nếu tới Ám Kình thì cho dù là Thẩm Hồng Xương - người giàu nhất Thương Châu gặp võ sĩ Ám Kình cũng phải kính cẩn lễ phép.
Còn về Hóa Kình thì đã không phải là thứ mà tiền tài, quyền lực tầm thường có thể lay động được.
“Người luyện Ám Kình thì sao?” Trần Phong tiếp tục hỏi. Trong số người truy sát hắn năm đó có một người luyện Ám Kình, hơn nữa trong đó rất có khả năng có võ sĩ người bản địa Kim Lăng.
“Người luyện Ám Kình, cậu Trần, người luyện Ám Kình ở Kim Lăng có tầm mười mấy người, tông chủ Thiết Sơn Hà của Thiết Quyền Tông là giai đoạn đầu Ám Kình, còn có môn chủ Lý Hạ của Hình Ý Môn...” Lý Quyến kể tuốt tuồn tuột mười mấy cái tên, Trần Phong đều âm thầm ghi nhớ lại hết. Lai lịch gốc gác của mấy người này, anh đều phải tra rõ từng người một, xem thử có ai đã tham gia vào cuộc truy sát anh năm đó hay không.
“Còn nữa, ông lão vừa nãy đi cùng cậu Dương cũng là người luyện Ám Kình, nhưng giai đoạn giữa hay cuối Ám Kình thì tôi không biết.” Lý Quyến dè dặt nói. Hắn không hề biết thân phận của Trần Phong, nhưng dáng vẻ khép na khép nép của Dương Thái cho thấy thân phận của Trần Phong không thể nào thấp được. Vì thế chỉ cần là những chuyện hắn biết thì hắn không dám giấu giếm chút nào.
Trần Phong gật nhẹ đầu, anh nhìn qua là đã biết thực lực của Bàng Đông Kỳ, ông ta là giai đoạn giữa Ám Kình, nhưng cách lúc đột phá lên giai đoạn cuối cũng không lâu nữa rồi.
“Đúng rồi, cậu Trần, tôi nghe nói gần đây chủ nhiệm Kim Lục An của Võ đường Kim Cương cũng đã đột phá đến giai đoạn đầu của Ám Kình rồi.” Giọng điệu của Lý Quyến mang theo cả sự ngưỡng mộ. Vốn dĩ Kim Lục An cũng là người luyện giai đoạn cuối Minh Kình giống hắn, thân phận địa vị cũng ngang hàng, nhưng bây giờ Kim Lục An đã đột phá lên Ám Kình thì khoảng cách giữa họ không còn nhỏ nữa.
Chí ít thì sau này gặp Kim Lục An, hắn phải cung kính gọi một tiếng tiền bối.
Còn Kim Lục An thì sau này sẽ được các thế lực lớn ở Kim Lăng lôi kéo, trở thành bá chủ một vùng, muốn bao nhiêu tài nguyên để luyện tập thì có bấy nhiêu.
Người luyện Minh Kình và Ám Kình không chỉ cách nhau một bậc.
“Võ đường Kim Cương?” Trần Phong nhíu mày. Hàn Long từng nói, Phương Đào xuất thân chính là từ Võ đường Kim Cương. Hôm đó anh đọ sức với Phương Đào thì thấy hắn đã đến giai đoạn đầu Minh Kình rồi, hơn nữa người dạy quyền pháp cho hắn chắc chắn chính là một trong số người truy sát anh ba năm trước. Vì thế Kim Lục An này rất khả nghi, thậm chí ông ta có thể chính là một trong số những người truy sát anh ba năm trước!
“Là Võ đường Kim Cương, cậu Trần, có vấn đề gì sao?” Lý Quyến dè dặt hỏi. Trước đó kể ra nhiều thế lực như vậy mà mặt Trần Phong không hề đổi sắc, nhưng vừa nhắc đến Võ đường Kim Cương thì Trần Phong lại tỏ ra hứng thú.
“Không có gì.” Trần Phong lắc đầu rồi chợt nói: “Tôi giao cho ông một nhiệm vụ, nếu ông hoàn thành tốt thì tôi có thể nghĩ cách chữa khỏi chân cho ông.”
“Cậu Trần nặng lời rồi, có gì cậu cứ dặn dò tôi đi làm là được. Còn về cái chân này, tôi tự nghĩ cách là được, không dám làm phiền cậu Trần.” Lý Quyến hơi hoảng sợ, nhưng trong lòng lại có chút hưng phấn. Nếu lần này hắn làm tốt, có được sự tín nhiệm của Trần Phong thì hắn chính là người của Trần Phong rồi, nhà họ Lý tuyệt đối không dám tới quấy rối hắn nữa.
“Không phiền, chỉ cần làm tốt chuyện này cho tôi thì chỉ một câu nói của tôi là có thể sai người chữa khỏi cho ông.” Trần Phong thản nhiên nói.
“Cậu Trần, cậu nói đi, cụ thể là chuyện gì, dù có phải mất mạng tôi cũng làm xong cho cậu.” Lý Quyến khúm na khúm núm nói.
“Tôi muốn ông kết bạn với Kim Lục An rồi thăm dò vài tin tình báo từ chỗ ông ta.” Trần Phong nói.
“Chuyện nhỏ, cậu Trần, cậu muốn thăm dò gì?” Lý Quyến vội vỗ ngực đảm bảo. Hắn vốn quen biết với Kim Lục An, chắc chắn nếu không phải là chuyện gì tuyệt mật thì chắc Kim Lục An sẽ nói cho hắn biết.
“Tôi muốn biết ba năm trước Kim Lục An có tham gia vào một cuộc truy sát hay không. Nếu có thì những người tham gia hành động lần đó với ông ta là những ai.” Trần Phong nói rành mạch từng chữ. Bây giờ anh đã có thực lực, đương nhiên phải trả mối thù ba năm trước, anh không thể để mười mấy anh em bảo vệ mình chết uổng được!
“Dạ, cậu Trần, tôi nhất định sẽ thăm dò cặn kẽ.”
“Nhớ kĩ, không được đánh rắn động cỏ.” Trần Phong dặn dò. Nếu Kim Lục An nghe phong phanh gì cuốn gói chạy mất thì khó mà tìm được ông ta nữa.
“Cậu Trần, cậu cứ yên tâm tin tưởng bản lĩnh của tôi.” Lý Quyến sốt sắng đảm bảo.
“Ừm, lui xuống đi.” Trần Phong gật đầu. Chuyện này sẽ không có kết quả trong thời gian ngắn, đợi sau khi nghe ngóng được về đám người truy sát anh ba năm trước, anh còn cần phải lên một kế hoạch tỉ mỉ cẩn thận, dù sao thì chuyện này có khả năng liên quan đến người luyện Ám Kình.
“Dạ, cậu Trần.”
Sau khi Lý Quyến rời đi thì Kiều Tiêu Nguyệt vào.
“Chị Tiêu Nguyệt, rốt cuộc vụ án của bố mẹ Từ Phi Dung là thế nào?” Trần Phong hỏi. Vừa đến Kim Lăng thì anh đã bảo Kiều Tiêu Nguyệt điều tra vụ án của bố mẹ Từ Phi Dung. Nếu bố mẹ Từ Phi Dung đúng là bị oan thì đương nhiên anh sẽ giúp lấy lại lẽ phải.
“Cậu Trần, tôi đã cho người điều tra rồi. Tình hình trước mắt là rượu Từ Tử Kiệt và Triệu Mai ủ hoàn toàn không có vấn đề gì, nhưng bọn họ lại đắc tội với một nhà bán lẻ bản địa. Nhà bán lẻ đó trộn rượu có vấn đề vào rượu Từ Tử Kiệt và Triệu Mai ủ, sau đó bán cho một ông cụ, ông cụ đó vốn có bệnh tim, uống phải rượu có vấn đề nên bệnh tim tái phát, được đưa thẳng tới phòng cấp cứu, sau đó không cứu được, đêm đó về chầu ông vải luôn.”
“Bây giờ giải quyết nhà bán lẻ đó không khó, tôi đã có chứng cứ rồi, lúc nào cũng có thể cho hắn bóc lịch. Nhưng khó ở chỗ người nhà của ông cụ đó, bọn họ không chịu nhận bồi thường, tuyên bố phải khiến nhà bán lẻ đó và vợ chồng Từ Tử Kiệt phải ăn cơm tù. Vì rượu do vợ chồng Từ Tử Kiệt ủ, đúng là bọn họ không giũ sạch quan hệ được.” Nói đến đây, Kiều Tiêu Nguyệt bất giác nhìn Trần Phong một cái.
“Người nhà của ông cụ này rất ghê gớm à?” Trần Phong lập tức nhận ra mấu chốt của vấn đề.