Long Tế

Chương 352: Chương 352: Lấy lùi làm tiến




“Cậu có ý gì?“.

Mí mắt Lý Thế Bình nhấp nháy, cứ như nghĩ đến điều gì, cả gương mặt hắn tràn ngập vẻ khó tin rồi nói: “Không phải cậu muốn nói cậu đã bàn thành công đơn hàng thuốc chống ung thư của Bệnh viện Đông Đình đấy chứ?“.

“Không được sao?”, Trần Phong cười khẩy liên tục.

Lý Thế Bình ngay lập tức giận dữ: “Tôi nói này Trần Phong, mẹ kiếp cậu biết mình đang nói gì không? Đấy là Bệnh viện Đông Đình! Không phải hiệu thuốc nhỏ bên ngoài, đơn hàng của họ tôi đích thân bàn cũng không được, mẹ kiếp, cậu thì giỏi lắm, ra ngoài chưa đến một tiếng đã nói với tôi cậu lấy được rồi? Cậu đang nằm mơ à?“.

“Anh Lý, thằng vô dụng này chắc chắn là đang nằm mơ, với đẳng cấp của hai bọn chúng mà chạy đến Bệnh viện Đông Đình, người phụ trách Phòng thu mua còn chẳng buồn nhìn chúng lấy một cái ấy chứ đừng nói là bàn chuyện hợp tác với chúng, sao có thể chứ?“.

“Hai bọn chúng nếu có thể bàn thành công đơn hàng thì em nhảy luôn từ đây xuống”, Dương Khuê mỉa mai ra mặt.

“Trần Phong mới đến này, không giỏi giang gì nhưng được cái to mồm“.

“Đúng đó, chém gió cũng không biết đường chém, lại còn lấy được đơn hàng của Bệnh viện Đông Đình, sao cậu không bảo Bệnh viện Đông Đình do cậu mở đi?“.

Nhân viên của Phòng kinh doanh nhao nhao mỉa mai, Trần Phong đúng là coi mọi người là đồ ngốc mà, Bệnh viện Đông Đình chính là một bức tường sắt, hầu hết nhân viên của Phòng kinh doanh đều từng bẽ mặt vì bị từ chối ở Bệnh viện Đông Đình, không ai hiểu rõ hơn họ bàn chuyện hợp tác với Bệnh viện Đông Đình khó thế nào.

Nhưng Trần Phong và Lý Nhạc ra ngoài không đến một tiếng đã về, còn nói họ lấy được đơn hàng của Bệnh viện Đông Đình rồi, dọa ai chứ?

“Đều không tin?”, Trần Phong ngẩng đầu quét mắt nhìn mọi người, sự mỉa mai bên khóe môi rất rõ ràng.

“Không tin!“.

“Đồ ngu mới tin!“.

“Đúng đó, não úng nước mới tin, nếu cậu có thể lấy được đơn hàng vậy bọn tôi chẳng phải đều thành kẻ vô dụng hết sao?“.

Trần Phong lắc đầu cười, lấy hợp đồng từ trong túi đựng tài liệu ra, giơ lên trước mặt mọi người, hờ hững nói: “Nhìn xem đây là cái gì?“.

“Đây chẳng phải chỉ là mấy tờ giấy vụn sao? Không cần xem, cậu coi bọn tôi là kẻ mù hết à?”, Dương Khuê bật cười nhận hợp đồng trong tay Trần Phong, sau đó liếc nhìn, rồi biểu cảm hắn bỗng đông cứng.

“Sao thế?”, Dương Khuê không nói gì, lòng Lý Thế Bình ngay lập tức trĩu nặng.

“Giám... giám đốc Lý, bên mua trong hợp đồng này... là Bệnh viện Đông Đình...”, Dương Khuê nuốt nước bọt, giọng nói cũng hơi run rẩy.

“Không thể nào!”, sắc mặt Lý Thế Bình sầm xuống, sau đó hắn giật hợp đồng trong tay Dương Khuê, tập trung nhìn.

Mấy giây sau, sắc mặt hắn trở nên khó coi, trong sự khó coi đó còn lẫn chút sửng sốt và không tin nổi khó phát hiện.

Bên mua trong hợp đồng đúng là Bệnh viện Đông Đình!

Không chỉ có chữ kí của người phụ trách mà còn đóng cả dấu!

“Hai người này không phải lấy được hợp đồng từ trong tay Bệnh viện Đông Đình thật đấy chứ?“.

Sự thay đổi nét mặt của Dương Khuê và Lý Thế Bình, các nhân viên đương nhiên là thấy cả, nếu hợp đồng có vấn đề thì hai người có lẽ đã nổi điên lâu rồi, sao còn đợi đến hiện tại.

“Hợp đồng này là ai bàn giúp các cậu?”, Lý Thế Bình ngẩng phắt đầu dậy, nghiêm giọng quát.

Lời của hắn cũng khiến cả văn phòng bỗng chốc rơi vào im lặng.

Là thật!

Là thật!

Hợp đồng là thật!

Mọi người đều trợn to mắt, biểu cảm không thể tin nổi hiển hiện trên mặt, lời này của Lý Thế Bình đã chứng minh hợp đồng là thật.

Hợp đồng với Bệnh viện Đông Đình, thế mà lấy được thật rồi!

“Giám đốc Lý, lời anh nói có ý gì?”, Lý Nhạc phẫn nộ siết chặt nắm đấm, cậu ta và Trần Phong lấy được hợp đồng lớn thế này cho Y dược Khang Mỹ, Lý Thế Bình không coi họ là công thần thì thôi, lại còn chất vấn họ.

“Cậu nói tôi có ý gì?”, sắc mặt Lý Thế Bình âm u như nước.

“Hai đồ vô dụng các cậu là cấp bậc gì, trong lòng các cậu chắc hiểu rõ, đừng nói là bàn hợp tác với Bệnh viện Đông Đình, nếu không có ai dẫn đường thì hai cậu có lẽ còn chẳng gặp được người phụ trách Bệnh viện Đông Đình ấy chứ. Nên hợp đồng này chắc chắn không phải hai cậu tự lấy được!”, Lý Thế Bình miệng hùm gan sứa hét lên, dù thế nào hắn cũng sẽ không thừa nhận hợp đồng này là do Trần Phong và Lý Nhạc bàn được.

Hắn không cho phép mình bị hai thằng vô dụng này vả mặt!

“Không phải hai chúng tôi lấy được? Chẳng lẽ là anh chắc?”, Trần Phong đột nhiên cười khẩy, phản ứng này của Lý Thế Bình anh đã đoán được trước rồi.

Bị Trần Phong nói vậy, mặt Lý Thế Bình càng khó chịu hơn.

“Dù sao tôi cũng mặc kệ, hợp đồng này nhất định là các cậu dùng thủ đoạn mờ ám lấy được”, Lý Thế Bình chơi trò chầy bửa luôn.

“Thủ đoạn mờ ám?”, Trần Phong cười khẩy.

“Giỏi, giỏi lắm! Lý Nhạc, gọi điện cho người phụ trách Bệnh viện Đông Đình, nói với họ, Y dược Khang Mỹ không công nhận hợp đồng của chúng ta, bảo họ ngay lập tức hủy hợp tác!“.

Lý Nhạc mừng ra mặt, vội vàng gật đầu, chiêu lấy lùi làm tiến này của Trần Phong chơi hay thật.

Lý Thế Bình không công nhận hợp đồng, vậy Trần Phong hoàn toàn có thể bảo Bệnh viện Đông Đình hủy bỏ hợp tác, nhưng một khi hủy bỏ hợp tác thì cái chức giám đốc này của Lý Thế Bình cũng đừng hòng làm nữa, dù sao cũng là vì hắn mới khiến Y dược Khang Mỹ đánh mất một khách hàng lớn như Bệnh viện Đông Đình.

“Không được gọi!“.

Quả nhiên, Lý Nhạc còn chưa lấy điện thoại ra, Lý Thế Bình đã biến sắc ngăn cản, một khi Bệnh viện Đông Đình hủy bỏ hợp tác, vậy việc hôm nay chắc chắn không giấu được quản lý cấp cao của công ty, đến lúc đó lãnh đạo công ty chỉ cần nghe ngóng chút là sẽ biết vì hắn mới khiến Bệnh viện Đông Đình hủy bỏ hợp tác.

Trách nhiệm này hắn không gánh nổi!

“Anh nói không gọi thì không gọi à?”, Trần Phong cười khẩy liên tục, anh nhìn Lý Nhạc một cái, mặt mày lạnh lùng: “Gọi!“.

“Dạ, anh Phong!”, Lý Nhạc gật mạnh đầu, giờ Trần Phong bảo gì cậu ta nghe nấy, đặc biệt là sau khi thấy bản lĩnh của Trần Phong thì lại càng phục sát đất Trần Phong.

Nên Trần Phong bảo cậu ta làm gì cậu ta cũng không hề do dự.

Thấy Lý Nhạc thực sự gọi điện cho người phụ trách Bệnh viện Đông Đình, Lý Thế Bình ngay lập tức hoảng hốt, trực tiếp xin tha với Trần Phong: “Trần Phong, đừng gọi! Xin cậu đó, đừng có gọi! Mọi người đều là đồng nghiệp cùng công ty, có việc gì cũng dễ thương lượng. Nếu cậu gọi cuộc điện thoại này, thì không những cậu sẽ bị liên lụy, mà cả hoa hồng của cậu và Lý Nhạc cũng sẽ mất đó...“.

Lý Thế Bình hết lời khuyên bảo, giọng nói thấp hèn hiếm có.

Dáng vẻ này của hắn khiến các nhân viên công ty nhìn mà đơ luôn.

Đây còn là Lý Thế Bình hống hách ban đầu không? Sao giờ hắn lại hèn mọn thế này?

“Giờ nhớ ra mọi người là đồng nghiệp cùng công ty rồi?”, Trần Phong cười khẩy chế nhạo một câu, thực ra trong điện thoại của Lý Nhạc không hề có số điện thoại của người phụ trách Bệnh viện Đông Đình, anh và Lý Nhạc chỉ đang diễn kịch thôi.

Trên đường về, anh đã đoán được Lý Thế Bình sẽ chơi bẩn, nên đã vạch sẵn cái bẫy này với Lý Nhạc.

Nếu Lý Thế Bình chịu nhận thua, vậy anh sẽ tha cho Lý Thế Bình.

Nhưng Lý Thế Bình cứ muốn tìm đường chết, thì anh cũng sẽ không mềm lòng.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.