“Thưa sư thúc, tình hình của sư phụ bây giờ không khả quan lắm...”, Trần Trạch Văn nói, sau khi xuống núi Ngọc Tuyền, hắn đã đổi xưng hô với Trần Phong, không còn giấu giấu giếm giếm nữa.
“Vậy đợi tôi chế xong thuốc, ông mang thuốc qua trước đi“.
“Cứ đợi Trần sư thúc hết bận cùng đi đi, sư phụ nói muốn gặp Trần sư thúc rồi”, Trần Trạch Văn ngập ngừng nói.
“Cũng được”, Trần Phong gật đầu, cùng lắm là hai ngày anh có thể xong việc đang làm dở, một, hai ngày Hoàng Lão Tam vẫn có thể chịu được.
Thiết bị chế thuốc của Kim Chi Đường rất tiên tiến, hơn nữa quá trình chế sen đá cũng rất đơn giản, nên chỉ dùng chưa đến một tiếng, Trần Phong đã chế hai gốc sen đá thành linh dược.
Một đen một trắng, đều tỏa ra hương thơm thoang thoảng, thanh mát.
Linh đan màu đen dùng để khắc hỏa độc trong người Hoàng Lão Tam, đan dược màu trắng thì có thể giúp Hạ Mộng Dao tôi luyện thân thể, cải tạo kinh mạch, khiến Hạ Mộng Dao trở thành võ sĩ trong một tháng.
Sau khi cất đan dược, Trần Phong bèn rời khỏi Kim Chi Đường, lái xe định đến bệnh viện một chuyến.
Trên đường anh nhận được điện thoại của Thẩm Hồng Xương.
“Cậu Trần, công trình giai đoạn một của khu nghỉ dưỡng sắp hoàn công rồi, tôi định mười lăm tháng này tổ chức lễ hoàn công, buổi lễ này tôi đã mời rất nhiều nhân vật nổi tiếng trong giới chính trị, kinh doanh của Thương Châu chúng ta, lúc đó họ có thể đều sẽ đến, cậu Trần, đến lúc đó cậu có muốn đến cắt băng không?”, Thẩm Hồng Xương hỏi trong điện thoại.
“Công trình giai đoạn một sắp hoàn công rồi?”, Trần Phong hơi kinh ngạc, anh không ngờ thời gian lại qua nhanh như vậy, từ khi đầu tư hơn ba mươi tỉ vào núi Ngọc Tuyền, anh đã không quản nữa, gần như là chẳng hỏi han gì việc của khu nghỉ dưỡng núi Ngọc Tuyền.
Không ngờ nhoáng một cái, công trình giai đoạn một của Khu nghỉ dưỡng núi Ngọc Tuyền đã sắp hoàn công rồi.
Một khi công trình hoàn công cũng có nghĩa là có thể mở cửa với bên ngoài, bước vào giai đoạn kiếm lời.
Với việc kiếm lời, lễ hoàn công này đương nhiên là cực kì quan trọng.
Nếu làm tốt lễ hoàn công, tổ chức long trọng, chắc chắn sẽ có thể thu hút được sự chú ý của nhiều người bên ngoài, tương đương với quảng cáo cho Khu nghỉ dưỡng núi Ngọc Tuyền miễn phí một lần.
Việc quan trọng như vậy thảo nào Thẩm Hồng Xương sẽ hỏi ý kiến của mình.
“Thẩm tổng, đến lúc đó tôi sẽ đến buổi lễ, nhưng cắt băng thì ông làm đi, ông mới là công thần lớn nhất của Khu nghỉ dưỡng núi Ngọc Tuyền chúng ta”, Trần Phong cười nói, đúng vậy, công trình núi Ngọc Tuyền từ đầu tới cuối đều do Thẩm Hồng Xương phụ trách, ngoài việc đầu tư ba mươi tỉ ra anh chẳng làm gì cả.
Đương nhiên, việc mấu chốt nhất là một khi người cắt băng trở thành anh thì người của cả Thương Châu đều sẽ biết thân phận người thừa kế nhà họ Trần của anh.
“Cậu Trần quá lời rồi, cậu mới là công thần lớn nhất của Khu nghỉ dưỡng núi Ngọc Tuyền, tôi chẳng qua chỉ hưởng ké cậu thôi...”, Thẩm Hồng Xương nịnh nọt vừa phải.
“Đúng rồi, cậu Trần, buổi lễ lần này tôi còn định mời mấy ngôi sao hạng một đến, để họ hát ủng hộ, cậu Trần có ý kiến gì không?”, Thẩm Hồng Xương lại hỏi, việc lớn như lễ hoàn công đương nhiên không thể chỉ mời mấy lãnh đạo đến, khách mời là minh tinh cũng không thể thiếu.
Nếu không thì không thể thu hút sự chú ý của người dân bình thường.
“Không”, Trần Phong lắc đầu: “Thẩm tổng, những việc nhỏ này, ông cứ tự xem rồi làm đi, không cần hỏi ý kiến của tôi“.
“Vậy được, cậu Trần, cậu bận việc đi...“.
Dập máy, Trần Phong đang định rẽ vào một làn xe ô tô.
Nhưng một cảnh tượng đập vào mắt khiến anh giẫm mạnh chân phanh.
Rệ đường phía trước rất nhiều người túm tụm lại xôn xao.
Trong đám đông có một chiếc Bentley màu bạc, bên cạnh Bentley có một người phụ nữ trung niên đang nằm.
Lúc này, người phụ nữ trung niên vẫn nằm trên đất đang ôm chặt lấy đầu, mặt mày đau khổ cầu xin, nhưng người đàn ông đá bà ta thì mặt mày hung dữ, căn bản không định tha cho bà ta.
Không lâu sau, người phụ nữ trung niên này đã bị đá cho mặt mũi bầm dập, sưng húp, trên người toàn là vết máu.
“Tha cho tôi, tha cho tôi đi”, người phụ nữ trung nhiên khổ sở cầu xin, nhưng tiếng cầu xin này lại chọc giận người đàn ông đá bà ta.
“Tha cho bà?!“.
“Đâm hỏng xe của ông đây còn muốn ông đây tha cho bà!“.
Thanh niên cao lớn, mặc vest đen mặt mày dữ dằn, sau khi hung ác chửi một câu, hắn lại đạp một cái vào mặt người phụ nữ trung niên, đá người phụ nữ trung niên đi xa hai, ba mét.
Trần Phong cau mày, ấn đường không kìm được có thêm chút lạnh lùng.
Mặc dù không biết người phụ nữ trung niên này rốt cuộc đã làm gì, nhưng người thanh niên này ra tay cũng quá ác rồi, dồn người ta vào chỗ chết.
Sau khi đạp người phụ nữ trung niên một cái, thanh niên cao to vẫn chưa hết giận, lại bước về phía trước, giơ chân lên định đạp, Trần Phong bước lên một bước, định ngăn thanh niên cao to lại.
Nhưng lúc này một bóng người khá nhỏ bé chen vào đám đông, giơ hai tay ra chắn trước mặt thanh niên cao to, cả gương mặt cô ngập tràn phẫn uất nhìn thanh niên cao to: “Không được đánh mẹ tôi!“.
Bóng người nhỏ bé này là một thiếu nữ khoảng mười bảy, mười tám tuổi.
Thiếu nữ buộc tóc đuôi ngựa, gương mặt trái xoan mộc mạc vô cùng, dù không có bất kì son phấn gì cũng cực kì xinh đẹp động lòng người.
Càng hiếm có hơn đó là trên người cô còn có khí chất đáng thương khiến người ta có cảm giác thương hại, khí chất này có thể kích phát mong muốn bảo vệ nguyên thủy nhất trong lòng hầu hết đàn ông.
Lúc này, đến cả động tác chuẩn bị đạp người của thanh niên cao to cũng cứng đờ giữa không trung.
Nhưng không lâu sau, thanh niên cao to đã bừng tỉnh.
“Cái đồ khố rách áo ôm này là mẹ cô?”, thanh niên cao to chỉ người phụ nữ trung niên bị ngã, giọng điệu vẫn rất hung ác.
“Không được chửi mẹ tôi! Mẹ tôi không phải đồ khố rách áo ôm”, thiếu nữ cố lấy dũng khí, thở phì phì trừng mắt thanh niên cao to.
“Không phải khố rách áo ôm?!“.
“Mẹ cô va vào xe ông đây, còn không đền cho ông, bà ta không phải khố rách áo ôm thì là gì?!”, vẻ mặt thanh niên cao to lại trở nên dữ tợn.
“Bà ấy va vào xe anh?”, gương mặt xinh đẹp của thiếu nữ hơi biến sắc, không nhịn được nhìn chiếc Bentley ở một chỗ một cái, nhận ra bên cạnh chiếc Bently có một chiếc xe điện màu đỏ bị đâm nát bét, còn chỗ cửa xe Bentley thì lại có một vết xước.
Rõ ràng là xe điện đâm vào Bentley.
“Xin... xin lỗi”, giọng thiếu nữ yếu đi.
“Xin lỗi? Một câu xin lỗi là xong sao?!“.
“Tôi... tôi bằng lòng đến tiền”, thiếu nữ nói rồi lấy mấy tờ năm đồng, mười đồng, còn cả hai mươi đồng ra, cô muốn xếp gọn nhét vào tay thanh niên.
Nhưng lại bị thanh niên hất văng.
Thanh niên tức đến mức bật cười: “Tôi nói này đồ nghèo kiết xác, mẹ kiếp não cô bị úng nước à?“.
“Cô biết xe này của ông đây là xe gì không? Bentley!“.
“Xe hơn ba triệu! Sơn xe bị xước, cô lấy mấy chục đồng ra cho ông đây, cô đền cái mẹ gì!“.
Hơn ba triệu?!
Gương mặt xinh đẹp của thiếu nữ chợt tái nhợt, có đánh chết cô thì cô cũng không ngờ chiếc xe của thanh niên thế mà tận hơn ba triệu.