Long Tế

Chương 539: Chương 539: Một nhát đáng sợ




Trần Phong như vậy ai mà đỡ nổi?

“Hỏi tôi, tôi làm sao mà biết được?”, Miyamoto Yuichi lúc này rất bực bội, sự việc xảy ra quá bất ngờ, trong suy nghĩ của ông ta, dù thanh niên thấp gầy không đấu lại Trần Phong thì cũng sẽ không thua nhanh thế này, ít nhất, anh ta còn có thể uống âm dương đan, làm thể lực của Trần Phong tiêu hao hơn nửa, nhưng ai mà ngờ được, anh ta không đỡ nổi một đấm đã bị Trần Phong đánh bại.

“Tiếp theo phải làm sao?”.

Võ sĩ của Hiệp hội thương nhân Thiên Thủy đều hoang mang hỏi, thực lực của Trần Phong đã vượt khỏi đánh giá của Miyamoto Hanzo, nói là cấp SSS cũng không quá.

“Còn có thể làm sao? Chỉ có thể uống âm dương đan ngay khi lên võ đài rồi!”.

Trong mắt Miyamoto Yuichi xẹt qua vẻ ác độc, việc đến nước này chỉ có thể liều chết, kế hoạch ban đầu của họ là có thể không uống âm dương đan thì không uống, nhưng Trần Phong lại dùng một đấm phá vỡ nhận thức của họ.

Không uống thì vĩnh viễn không có cơ hội uống!

Nghe thấy lời Miyamoto Yuichi nói, sắc mặt ba võ sĩ còn lại của Hiệp hội thương nhân Thiên Thủy đều trắng bệch, vừa lên võ đài đã uống âm dương đan, vậy không khác gì tuyên án tử với họ.

“Miyamoto, thực lực người R các ông hình như không ổn lắm”.

Ở hàng ghế vip, trên mặt Quản Nam Thiên lần đầu xuất hiện nụ cười, Trần Phong đánh chết thanh niên thấp gầy bằng một đấm, không những xóa hết mọi chán nản trước đó của Hiệp hội thương nhân Trung Hải, mà còn khiến võ sĩ Hoa Hạ hãnh diện hơn nhiều.

“Quản Nam Thiên, ông bớt cà khịa đi, đấu cược còn chưa kết thúc mà!”, lúc này, sắc mặt Miyamoto Hanzo vô cùng khó coi, ông ta cũng không ngờ được trận đấu hôm nay lại có kết quả thế này.

Còn cả một đấm Trần Phong vừa tung ra kia căn bản không giống như giai đoạn cuối Ám Kình bình thường có thể đánh ra được…

“Vẫn chưa kết thúc?”, Quản Nam Thiên nhếch mép trêu tức: “Vậy chúng ta cứ chờ xem đi”.

Sau một đấm đánh bại thanh niên thấp gầy, Trần Phong không xuống võ đài, anh trực tiếp ở lại võ đài, vào trạng thái khoanh chân ngồi.

Cảnh này đương nhiên được mọi người nhìn thấy cả.

Ai cũng có thể nhìn ra được lúc này Trần Phong đang tranh thủ thời gian điều tiết kình khí.

“Sao thế? Chẳng lẽ một đấm vừa nãy của cậu ta đã tiêu hao rất nhiều kình khí?”.

“Rất đó thể! Tôi cảm thấy kình khí trong người cậu ta đều bị một đấm vừa nãy rút hết rồi”.

“Nói vậy là giờ cậu ta đã ngoài mạnh trong yếu rồi?”.

“Dù không ngoài mạnh trong yếu thì có lẽ cũng không khác lắm, dù sao thì hôm qua cậu ta cũng bị thương, một đấm cực mạnh vừa nãy e là đã làm động đến vết thương của cậu ta”.

Mấy tuyển thủ của Hiệp hội thương nhân Thiên Thủy hoang mang thảo luận.

“Trương sư huynh, Trần Phong có phải đã dùng bí thuật kích thích tiềm năng gì không?”, Hồ Khải Tinh hơi không cam lòng nhìn Trần Phong trên võ đài, nước R có đan dược như âm dương đan kích thích tiềm năng thì Hoa Hạ đương nhiên cũng có bí thuật kích thích tiềm năng, theo cậu ta thấy, một đấm vừa nãy của Trần Phong rất có thể là nhờ bí thuật kích phát ra, nếu không thì anh cũng sẽ không sau khi đánh bại thanh niên thấp gầy thì không cả xuống được võ đài mà ngồi ở trên võ đài tranh thủ từng gây từng phút nghỉ ngơi.

“Sao tôi biết được”, Trương Thiên Dụ hơi bực mình lắc đầu, lúc này tâm trạng anh ta rất phức tạp, một mặt, anh ta hi vọng Trần Phong thắng, vì trận đấu này liên quan đến thể diện giới võ thuật Hoa Hạ, nếu Trần Phong có thể thắng vậy giới võ thuật Hoa Hạ tất nhiên sẽ nở mày nở mặt.

Nhưng một mặt, anh ta lại không hi vọng Trần Phong thắng, vì Trần Phong thắng rồi thì càng làm nổi bật việc anh ta là kẻ vô dụng.

Là đệ tử của Long Hổ Sơn, trong trận đấu lần này, tác dụng anh ta phát huy còn không bằng một võ sĩ tự tu luyện, việc này nếu đồn ra ngoài thì thể diện của Long Hổ Sơn có lẽ sẽ mất sạch.

Ba phút sau, trận đấu tiếp theo bắt đầu.

Võ sĩ phía Hiệp hội thương nhân Thiên Thủy là một thanh niên đeo kiếm.

Môn đồ của Kiếm Thánh!

Chỉ nhìn một cái Trần Phong đã nhìn ra được lai lịch của thanh niên này.

Chắc chắn là môn đồ của Kiếm Thánh hơn nữa còn là kiểu tốp đầu trong Kiếm Thánh.

Bởi vì kiếm ý trên người thanh niên này gần như đã hóa thành thực thể.

Đây là một đối thủ mà thực lực không yếu hơn mình bao nhiêu! Bên dưới, Vương Càn cũng đưa ra đánh ra trong lòng, cùng là thiên tài, cậu ta cực kì nhạy cảm với khí tức của kẻ mạnh, gần như là chỉ cần nhìn một cái, cậu ta đã có thể nhìn ra được trình độ thực sự của đa phần võ sĩ.

Người như vậy chắc có thể ép Trần Phong thể hiện thực lực thật sự nhỉ? Vương Càn đang nghĩ thì thanh niên đeo kiếm cắn chặt răng, làm một việc khiến mọi người bất ngờ.

Anh ta lấy hai viên âm dương đan từ trong túi ra, sau đó nuốt luôn!

Khoảnh khắc này, tất cả đều kinh ngạc!

Ai cũng không ngờ, thanh niên đeo kiếm sẽ quyết đoán như vậy, không cả đấu với Trần Phong đã uống âm dương đan luôn, thế chẳng phải là cược cả mạng mình sao?

Hai viên âm dương đan vừa vào miệng đã tan, trên người thanh niên đeo kiếm ngay lập tức bùng phát kình khí dồi dào.

Ngay sau đó, kình khí này đã thổi quét cả phòng đấu.

Bên dưới, sắc mặt các võ sĩ đồng loạt thay đổi, sau khi uống âm dương đan, thực lực của thanh niên đeo kiếm này ít nhất cũng phải ở trình độ đỉnh cao của Ám Kình.

“Giết!”.

Thanh niên đeo kiếm hét lên một tiếng, mắt đỏ ngầu lao vào Trần Phong.

Trần Phong nheo mắt, tùy tiện đánh một đấm.

Một đấm này không mang nhiều kình khí, nhưng lại tạo cho thanh niên cảm giác nguy hiểm đến tính mạng chưa từng có.

Trán thanh niên nổi đầy gân xanh, chém một nhát.

Trong không khí không ngừng vang lên tiếng nổ chói tai.

Một cầu vồng kiếm khí dài phải bảy, tám mét từ trên trời rơi xuống, chém mạnh vào Trần Phong.

Bên dưới.

“Khịt!”.

Nhiều người bên dưới đều không kiềm được mà hít vào một hơi, đúng là môn đồ của Kiếm Thánh, một nhát chém này của thanh niên đã vượt hẳn khỏi trình độ của Ám Kình.

Dù là võ sĩ già đời độc ác cũng không thể chém ra một nhát đáng kinh ngạc thế này.

Thế kiếm đáng sợ như vậy, Trần Phong phải chặn thế nào?

Không lâu sau, Trần Phong đã cho ra đáp án.

Đó là tay!

Dùng tay chặn!

Trần Phong nâng hai tay lên, hai bàn tay khổng lồ được hóa thành từ ảo ảnh vút lên trời, nắm chặt cầu vồng kiếm khí dài phải bảy, tám mét trong tay.

Rực rỡ!

Hùng vĩ!

Cảnh tượng khó tin trước mặt khiến vô số người kinh ngạc rớt tròng mắt.

Nếu không phải độ tuổi của Trần Phong và thanh niên rành rành ra đó, thì mọi người chắc chắn sẽ không tin kình khí dữ dội thế này lại được đánh ra từ hai người trẻ tuổi.

“Bốp!”.

“Bốp!”.

“Bốp!”.

Vô số kình khí giao nhau trong không khí, tiếng nổ chói tai vang lên không ngừng.

Mặt thanh niên đỏ rực, nhìn lại Trần Phong thì là vô cùng bình thản.

“A!”.

Dường như đã nhịn đến cực hạn, thanh niên lại lần nữa hét lên, anh ta thôi thúc kình khí trong cơ thể bằng mọi giá, thậm chí đến cả thất khiếu (gồm tai, mắt, mũi và miệng) đều bắt đầu chảy máu.

Ầm!

Cầu vồng kiếm khí lên theo tiếng hét, từ bảy mét ban đầu trở thành mười mét!

Sau khi biến thành mười mét thì hai cánh tay thanh niên ép mạnh, cầu vồng kiếm khí mười mét chém mạnh vào Trần Phong.

“Rầm!”.

Tiếng nổ dữ dội đinh tai nhức óc vang lên trên võ đài.

Sau khi kiếm chém xuống thì ngay lập tức nổ tung, làm bụi bay mù mịt.

Cả võ đài đều bị bụi bao phủ, khiến khán giả căn bản không nhìn rõ trong bụi đất rốt cuộc có chuyện gì.

Không lâu sau, ba mươi giây qua đi, nhưng bụi đất trên võ đài vẫn chưa có hiện tượng tản ra.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.