Long Tế

Chương 506: Chương 506: Nịnh hót




Trần Phong khẽ cười, đến bên cạnh bàn ăn.

Nhìn thấy Sở Dật Phi và Trương Thiên Dụ cũng ở đó, Trần Phong cười, chủ động chào hỏi: “Anh Sở, Trương sư huynh, xin chào”.

“Xin chào”, Sở Dật Phi cười đáp.

Trương Thiên Dụ chỉ nhìn Trần Phong một cái, cười nói: “Tối qua nghỉ ngơi thế nào rồi, Trần sư đệ?”

“Không tệ”.

Trần Phong trả lời, khoang phòng anh ngủ tối qua khoang phòng đẳng cấp sang trọng nhất của du thuyền, cho nên không hề có cảm giác chòng chành, cả đêm ngủ rất thoải mái say sưa.

“Ừ, vậy thì tốt”, Trương Thiên Dụ khẽ gật đầu.

Bỗng anh ta nhìn Trần Phong một cái rồi nói: “Chắc tối nay du thuyền sẽ tới đảo, ngày mai bắt đầu đấu cược”.

“Thời gian này, cậu phải nghỉ ngơi dưỡng sức cho tốt, chuẩn bị cho cuộc đấu cược ngày mai”.

Trần Phong cười nhẹ, đang định gật đầu thì Hồ Khải Tinh bên cạnh Trương Thiên Dụ đột nhiên cười rồi lên tiếng: “Trương sư huynh, Trần sư đệ có nghỉ ngơi dưỡng sức hay không không quan trọng, quan trọng là anh phải nghỉ ngơi dưỡng sức ấy”.

“Cuộc đấu cược ngày mai, anh và thiên tài của Kiếm Tông kia mới là nhân vật chính, mấy người chúng tôi với Trần sư đệ chẳng qua cũng chỉ làm nền cho hai người thôi, cho nên ngày mai chủ yếu là xem anh và thiên tài của Kiếm Tông đó phát huy sức mạnh thôi, các anh mà phát huy tốt, thì trận cược này 10 phần đã nắm chắc 9 phần rồi”.

Giọng điệu của Hồ Khải Tinh có vài phần xu nịnh, lời này của anh ta rõ ràng là đang nịnh bợ Trương Thiên Dụ, đồng thời cũng hạ thấp Trần Phong.

Dương Hiển Minh bên cạnh chỉ cười không nói gì, Hồ Khải Tinh nói ra những lời như thế, cậu ta không hề lấy làm lạ.

Cậu ta rất hiểu Hồ Khải Tinh, thực lực của bản thân rất yếu, nhưng lại rất thích nịnh nọt, kỹ năng lựa mặt gửi lời thì cực đỉnh.

Mặc dù là đại đệ tử của môn chủ Hình Ý Môn, nhưng thực lực của Hồ Khải Tinh còn chẳng xếp nổi thứ 3 trong số các đệ tử của Hình Ý Môn.

Vậy mà lần này Hình Ý Môn lại nhất quyết cử anh ta đi, để anh ta đại diện Hình Ý Môn tham gia đấu cược.

Việc này cũng liên quan đến tài năng nịnh hót của anh ta.

Trong Hình Ý Môn, Hồ Khải Tinh là đệ tử biết làm cho môn chủ yêu thích nhất.

Còn bây giờ, rõ ràng là Hồ Khải Tinh đang định nịnh bợ Trương Thiên Dụ.

Hơn nữa, không thể không nói, Hồ Khải Tinh nịnh Trương Thiên Dụ còn gãi được đúng chỗ ngứa.

Rõ ràng anh ta đã nhìn ra, Trương Thiên Dụ có ý với Sở Thanh Từ, mà Sở Thanh Từ, thì lại có ý với cái tên võ sĩ tự tu luyện Trần Phong kia.

Cùng là đàn ông, Hồ Khải Tinh tất nhiên hiểu được trong lòng Trương Thiên Dụ khó chịu thế nào.

Mặc dù Trương Thiên Dụ khó chịu trong lòng, nhưng thân là đệ tử cấp cao nhất Long Hổ Sơn, Trương Thiên Dụ vẫn phải giữ gìn phong độ, không thể để lộ những khó chịu đó ra ngoài, hơn nữa… cái việc đi ghen tuông với một võ sĩ tự tu luyện, Trương Thiên Dụ không làm được.

Việc Trương Thiên Dụ không làm được, đương nhiên phải để Hồ Khải Tinh đứng ra làm rồi.

Thân là một cao thủ nịnh hót, Hồ Khải Tinh sớm đã nghiên cứu vô cùng thấu đáo về bộ môn này, cho nên anh ta rất rõ phải nịnh Trương Thiên Dụ như thế nào, mới có thể khiến Trương Thiên Dụ thoải mái.

Tâng bốc Trương Thiên Dụ là việc không thể thiếu, nhưng đi cùng với nó, thì việc hạ thấp Trần Phong cũng là việc tất yếu.

Chỉ có hạ thấp Trần Phong, mới có thể khiến Sở Thanh Từ nhìn thấy sự khác biệt giữa Trần Phong và Trương Thiên Dụ.

Như vậy, Sở Thanh Từ mới xem xét lại quan điểm kén chồng của mình.

Phương thức nịnh hót đó, gọi là một mũi tên trúng ba con nhạn.

“Ha ha ha”, Trương Thiên Dụ bật cười, mặt mày rạng rỡ, rõ ràng là đã tiếp nhận sự xu nịnh của Hồ Khải Tinh.

Mặc dù trong lòng rất thoải mái, nhưng Trương Thiên Dụ ngoài miệng vẫn phải tỏ ra khiêm tốn: “Hồ sư đệ, không thể nói như vậy được, mặc dù trận đấu cược ngày mai, chủ yếu là cần tôi và thiên tài của Kiếm Tông ra tay, nhưng các cậu cũng là lực lượng không thể xem nhẹ...”

Trương Thiên Dụ lại nhìn Trần Phong, cười híp mắt nói:

“Đặc biệt là Trần sư đệ, trong các võ sĩ tham gia đấu cược lần này, cậu là võ sĩ tự tu luyện duy nhất, bộ mặt của các võ sĩ tự tu luyện, đều đặt hết lên người cậu đấy”.

“Nếu như cậu phát huy tốt, đánh bại được một hai tên võ sĩ nước R, vậy thì võ sĩ tư tu luyện nhất định sẽ được nở mày nở mặt”.

“Còn nếu như cậu làm không tốt...”, Trương Thiên Dụ ngập ngừng một lúc, rồi lại cười nói: “Làm không tốt cũng không sao, võ sĩ tự tu luyện vốn dĩ yếu hơn các võ sĩ có tông môn rất nhiều, cho dù cậu có thua dưới tay các võ sĩ nước R, thì cũng chẳng ai nói gì đâu, cho nên Trần sư đệ à, cậu cũng không cần cảm thấy áp lực quá lớn đâu”.

“Trương sư huynh nghĩ nhiều rồi, cái thứ gọi là áp lực, rất hiếm khi xuất hiện trong từ điển của tôi”.

“Ngược lại là Trương su huynh... đảm nhận trách nhiệm quan trọng trong trận đấu giành danh dự của giới võ thuật hai nước lần này, e là áp lực rất lớn, hi vọng Trương sư huynh điều chỉnh trạng thái của bản thân cho tốt, ngày mai thi đấu, có thể phát huy hết thực lực của bản thân”, Trần Phong nhẹ nhàng cười, nói.

“Trần sư đệ, cảm ơn cậu đã nhắc nhở, có điều, võ sĩ ở một nơi chật hẹp nhỏ bé như nước R, vẫn chưa có tư cách để tôi phải dốc hết sức, đối phó với bọn họ, tối đa tôi chỉ cần dùng bảy phần thực lực là được rồi”.

“Bảy phần thực lực, đã đủ để bọn họ không có cách nào chống đỡ nổi!”, giọng điệu của Trương Thiên Dụ có phần kiêu ngạo, anh ta cũng là đệ tử đứng đầu Long Hổ Sơn - thánh địa Đạo giáo mà.

Dù gì xét trong tầng lớp trẻ của giới võ thuật Hoa Hạ, anh ta cũng có thể được xếp vào tốp 10.

Lần này nếu không phải vì Sở Thanh Từ, anh ta căn bản sẽ không đại diện cho nhà họ Sở tham gia thi đấu, bảo anh ta đấu với võ sĩ nước R, chẳng khác nào giống như lấy dao mổ bò để giết gà.

“Ha ha ha, Trương sư huynh uy vũ”, Hồ Khải Tinh lại nịnh mà như không nịnh.

Trần Phong lắc đầu, không nói gì nữa.

Vốn dĩ bởi vì lão thiên sư Trương Hiển Tôn của Long Hổ Sơn, nên anh mới có chút thiện cảm với Trương Thiên Dụ.

Nhưng giờ thì...

Chẳng còn chút thiện cảm nào nữa rồi.

Trận đấu còn chưa bắt đầu, Trương Thiên Dụ đã tự cao tự đại, coi các võ sĩ nước R không ra gì.

Đến lúc lên đài, anh ta mà dùng tâm thái này để nghênh chiến với bọn họ, ắt sẽ thắng ít thua nhiều.

Dường như nhìn ra được sự không vui của Trần Phong, Sở Dật Phi vội vàng nhắc nhở: “Thiên Dụ, tự tin là việc tốt, nhưng tuyệt đối đừng khinh địch, trận đấu lần này, bên phía Hiệp hội thương nhân Thiên Thủy rất có khả năng sẽ mời môn đồ của Thần Ẩn và Kiếm Thánh tới, thực lực của bọn họ không thể so sánh với các võ sĩ bình thường của nước R được”.

Nghe đến môn đồ của Thần Ẩn và Kiếm Thánh, đồng tử của Trương Thiên Dụ vô thức thu nhỏ lại, có điều ngoài miệng vẫn tỏ ra không quan tâm: “Anh Sở, môn đồ của Thần Ẩn và Kiếm Thánh lợi hại thật, nhưng Long Hổ Sơn chúng tôi cũng không kém cạnh đâu”.

“Tôi từ nhỏ đã theo sư phụ lên núi tập võ, đạo thừa của Long Hổ Sơn tôi sớm đã thuộc nằm lòng, cho dù có gặp phải môn đồ của Kiếm Thánh thật, tôi cũng không ngại bọn họ đâu”.

“Hi vọng là vậy”. Sở Dật Phi bên ngoài gật đầu, trong lòng thì âm thầm thở dài, nếu môn đồ của Thần Ẩn và Kiếm Thánh dễ đối phó như vậy, thì Hiệp hội thương nhân Trung Hải lần này vốn dĩ sẽ không hao tâm tổn sức mời người từ khắp nơi tới thế này.

Thấy Sở Dật Phi hình như vẫn còn lo lắng, Hồ Khải Tinh lại cười nói:

“Anh Sở, anh yên tâm đi, Trương sư huynh là người số một trong thế hệ trẻ của Long Hổ Sơn, trong số các sư huynh đệ cùng thời, có thể tu luyện võ thuật sánh ngang với Trương sư huynh giỏi lắm cũng không quá ba người, ngày mai có Trương sư huynh ra tay, chiến thắng chắc chắn sẽ thuộc vệ Hiệp hội thương nhân Trung Hải các anh”.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.