Long Tế

Chương 428: Chương 428: Quyết định của Liên minh chiến đấu




Cách để Kim Giáp Tông tự nhảy ra cũng rất đơn giản, chính là để Thạch Phá Quân tung tin: Kiếm khách nước R đã khai ra kẻ chủ mưu là ai, lần này đi Yên Kinh chính là muốn để tổng bộ Liên minh chiến đấu định tội của kẻ chủ mưu.

Mà Kim Giáp Tông – kẻ chủ mưu đương nhiên không thể trơ mắt nhìn kiếm khách nước R bị đưa đến tổng bộ của Liên minh chiến đấu ở Yên Kinh được, một khi kiếm khách nước R bị đưa đến tổng bộ Liên minh chiến đấu thì Kim Giáp Tông dù không chết cũng mất một lớp da.

Nên là họ có khả năng cao sẽ cướp xe tù giữa đường, diệt khẩu kiếm khách nước R.

Lúc trước Trần Phong đã đoán như vậy.

Bây giờ, suy đoán của Trần Phong thành thật rồi, Kim Giáp Tông quả thực đã cử ba giai đoạn cuối Ám Kình cướp xe tù của Liên minh chiến đấu.

Chỉ có điều, kiếm khách nước R họ muốn cướp không ở trong xe tù.

Người ở trong xe tù là một phó minh chủ của Liên minh chi nhánh Trung Hải.

“Bọn họ bị Triệu minh chủ khống chế rồi, hiện tại đã nhốt trong nhà tù võ Trung Hải”, Thạch Phá Quân nói.

Trần Phong gật nhẹ đầu, nhà tù võ là một loại nhà tù được thành lập riêng cho võ sĩ, cấp bậc an ninh của nó vượt xa cả nhà tù bình thường không chỉ một trăm lần, dù là võ sĩ Hóa Kình thì khi vào nhà tù võ mà muốn chạy trốn cũng rất khó khăn.

Ba giai đoạn cuối Ám Kình cỏn con nếu muốn trốn thoát thì còn khó hơn lên trời.

“Kim Giáp Tông giờ có phản ứng gì?”, Trần Phong hỏi, Liên minh võ sĩ quản lý mọi võ sĩ ở trong Hoa Hạ, mặc dù Kim Giáp Tông là tông môn võ học lớn, nhưng cũng phải chịu sự giám sát của Liên minh võ sĩ, thông tin tất cả các đệ tử trong Kim Giáp Tông đều có đăng ký thông tin ở Liên minh võ sĩ, thông tin của ba giai đoạn cuối Ám Kình cướp tù lần này chỉ cần tra ở Liên minh võ sĩ là biết ngay.

Nhân chứng, vật chứng đầy đủ, dù Kim Giáp Tông có mười cái miệng thì lần này có lẽ cũng không cãi nổi.

“Kim Giáp Tông…”, Thạch Phá Quân ngừng một lát rồi nói: “Kim Giáp Tông nói hành động lần này là đệ tử trong tông môn tự ý làm, không liên quan gì đến tông môn hết”.

“Không liên quan gì đến tông môn? Không liên quan gì đến tông môn ư?”, Trần Phong cười khẩy liên tục, giai đoạn cuối Ám Kình, dù ở trong tông môn võ học lớn như Kim Giáp Tông thì cũng là nhân vật tầm cỡ trưởng lão, giờ có chuyện, Kim Giáp Tông lại nói mọi việc không liên quan đến họ.

Đúng là ăn nói vớ vẩn!

Ba giai đoạn cuối Ám Kình cỏn con, sẽ mạo hiểm làm việc tày trời như cướp xe tù của Liên minh chiến đấu trong tình trạng không được cấp cao của tông môn cho phép ư?

Họ ăn gan hùm mật gấu chắc?

“Liên minh chiến đấu nói sao?”, Trần Phong lại hỏi, điểm mấu chốt của việc này vẫn phải xem Liên minh chiến đấu, nếu Liên minh chiến đấu xử lý nhẹ thì dù lí do của Kim Giáp Tông có hoang đường thế nào thì Liên minh chiến đấu cũng sẽ tin.

Nếu Liên minh chiến đấu định xử lý nghiêm thì dù Kim Giáp Tông có mồm năm miệng mười thế nào cũng không tránh được việc bị hỏi tội.

“Liên minh chiến đấu bảo tông chủ của Kim Giáp Tông lên Yên Kinh trong ba ngày, nói rõ đầu đuôi sự việc”, Thạch Phá Quân nói, theo lý mà nói, tông môn như Kim Giáp Tông phải do Liên minh võ sĩ quản lý, nhưng lần này, Kim Giáp Tông lại cấu kết với kiếm khách nước R, ám sát Trần Phong ngay trên phố.

Liên quan đến yếu tố nước ngoài, Liên minh chiến đấu đương nhiên có quyền nhúng tay vào.

“Không tệ”.

Trần Phong hài lòng gật đầu, nhìn tình hình hiện giờ, Liên minh chiến đấu rõ ràng là định xử lý nghiêm Kim Giáp Tông rồi.

Nếu không họ căn bản sẽ không bảo tông chủ của Kim Giáp Tông lên Yên Kinh.

Phải biết là, Yên Kinh là trung tâm chính trị của Hoa Hạ, trước giờ đều là vùng đất võ sĩ né xa.

Võ sĩ Ám Kình và Ám Kình trở lên nếu không có lí do gì đặc biệt thì bình thường không được vào Yên Kinh.

Dù muốn vào cũng phải báo trước với Liên minh võ sĩ, sau khi được Liên minh võ sĩ cho phép thì mới được vào Yên Kinh.

Tông chủ một tông môn võ thuật lớn như Kim Giáp Tông, muốn vào Yên Kinh thì phải báo trước một tháng, sau khi được các ban ngành xét duyệt thì mới được vào.

Lần này Liên minh chiến đấu chỉ cho tông chủ của Kim Giáp Tông ba ngày, hiển nhiên là thái độ cực kì kiên quyết rồi.

“Ngoài ra, Tiểu Phong, tin tức liên quan đến cậu, Phương minh chủ đã biết rồi”.

“Mấy hôm nữa, ông ấy có thể sẽ đến hỏi chuyện cậu”, Thạch Phá Quân nói, người biết Trần Phong là đệ tử cuối cùng của Tiêu Quốc Trung không nhiều, Phương phó minh chủ của tổng bộ Liên minh chiến đấu là một trong số đó.

Lần này cũng là Phương phó minh chủ ra sức chống lại ý kiến mọi người, đưa ra quyết định để tông chủ của Kim Giáp Tông lên Yên Kinh giải thích trong vòng ba ngày.

“Không sao, em đã chuẩn bị sẵn sàng rồi”, Trần Phong gật đầu với vẻ mặt bình tĩnh, mặc dù lúc trước từng dặn Thạch Phá Quân, bảo Thạch Phá Quân cố gắng giấu tin tức của anh với Liên minh chiến đấu, nhưng lãnh đạo của Liên minh chiến đấu muốn điều tra anh thì Thạch Phá Quân căn bản không giấu nổi.

Nên Trần Phong đã chuẩn bị sẵn sàng với việc thân phận bị người ta biết.

Thân phận bị lộ đương nhiên cũng có cái tốt.

Cái tốt chính là thân phận đệ tử của Tiêu Quốc Trung của anh.

Tiêu Quốc Trung dù sao cũng là người sáng lập Liên minh chiến đấu, có mối quan hệ với Tiêu Quốc Trung thì Liên minh chiến đấu đương nhiên sẽ không dễ dàng bỏ qua cho Kim Giáp Tông.

Nếu anh không phải đệ tử của Tiêu Quốc Trung, mà chỉ là một võ sĩ bình thường thì kết quả xử lý cuối cùng của việc này có khả năng cao sẽ là dang dở vậy thôi.

Kim Giáp Tông dù sao cũng là tông môn võ thuật trong top 10 của Hoa Hạ, ba Hóa Kình trong tông môn của họ không phải vật trang trí đâu.

“Vậy thì tốt”, Thạch Phá Quân gật đầu, rồi lại nói: “Tiểu Phong, phía Kim Giáp Tông, tôi sẽ để ý giúp cậu, có tin gì thì sẽ báo ngay cho cậu”.

“Phiền anh rồi, anh Thạch”, Trần Phong cười nói, lần này mặc dù là ý kiến anh đưa ra, nhưng Thạch Phá Quân lại bỏ nhiều công sức, những cái khác không nói, chỉ riêng việc mời được võ sĩ Hóa Kình thay thế cho kiếm khách nước R thì Thạch Phá Quân đã phải chịu trách nhiệm rất nặng rồi.

Nếu Kim Giáp Tông không cướp tù thì võ sĩ Hóa Kình đó phải chạy một chuyến vô ích.

Xong việc Thạch Phá Quân chắc chắn sẽ bị khiển trách.

Nhưng may mà Kim Giáp Tông không khiến Trần Phong thất vọng.

“Việc của tôi mà, không thể nói là phiền”, Thạch Phá Quân cười nói, mặc dù lần này trên danh nghĩa là giúp Trần Phong, nhưng ông ta cũng nhận được không ít lợi ích.

Nếu thực sự điều tra ra được Kim Giáp Tông cấu kết với nước R, vậy chữ phó ở phía trước danh hiệu phó đường chủ Liên minh chiến đấu mà ông ta đội mấy năm nay có thể bỏ rồi.

“Đúng rồi, anh Thạch, trong mấy năm gần đây có tông sư nào từng đến Thương Châu không?”, dường như nhớ ra cái gì, Trần Phong đột nhiên hỏi.

“Tiểu Phong, cậu hỏi việc này làm gì?”, sắc mặt Thạch Phá Quân trở nên nghiêm túc: “Hành tung của tông sư không dược dò hỏi, nếu tự ý nghe ngóng hành tung của tông sư thì là tội lớn đó”.

“Em biết, anh Thạch, em chỉ hỏi thôi không có ý gì hết”, Trần Phong cười gượng nói, anh hỏi Thạch Phá Quân việc này đương nhiên là vì Lâm Uyển Thu.

Giờ kình khí cấp tông sư trong người Lâm Uyển Thu đã trở thành cái gai trong lòng anh, không nghe ngóng rõ ngọn nguồn của kình khí đó thì anh cứ cảm thấy hơi bất an.

“Tiểu Phong, tôi biết cậu không có ý gì, nhưng cậu phải hiểu, tông sư có địa vị cao quý thế nào ở Hoa Hạ, hành tung của mỗi tông sư đều là bí mật tuyệt đối, nếu bị người xấu nghe ngóng được rồi lên kế hoạch làm hại, thì hậu quả khó mà tưởng tượng nổi…”, Thạch Phá Quân nói với vẻ mặt nghiêm túc, mỗi một tông sư võ thuật đều là lực lượng cấp chiến lược của Hoa Hạ, nói quá lên chút thì xét về mặt nào đó, sự đáng sợ của tông sư võ thuật còn hơn đạn hạt nhân rất nhiều, nên Hiệp hội võ thuật mới đặt ra quy định không được tự ý nghe ngóng hành tung của tông sư.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.