Áy náy.
Là vì áy náy.
Vương Hoằng Nghị vẫn luôn cảm thấy áy náy với Hạ Vệ Quốc.
Nên ông ấy muốn bù đắp sự áy náy với Hạ Vệ Quốc lên người mình.
“Tiểu Phong, chú biết cháu là người trọng tình nghĩa, nếu không thì lão Hạ cũng sẽ không gửi gắm Mộng Dao cho cháu. Nhưng việc năm ấy đã qua rồi, chú và lão Hạ những năm qua cũng sống không tệ. Nên cháu đừng có hồ đồ mà đi gây sự với Uông Đông Dương. Cháu phải hiểu ba chữ Uông Trùng Dương có nghĩa là gì ở Trung Hải“.
Vương Hoằng Nghị dặn dò chân tình, Uông Trùng Dương là một trong mấy anh hùng dân tộc tài ba còn lại sau khi thành lập đất nước, địa vị của ông ta ở Hoa Hạ không kém hơn những nguyên lão khai quốc.
Mặc dù bây giờ ông ta không còn chức vụ gì, nhưng dù là người đứng đầu thành phố Trung Hải hiện tại khi gặp ông ta cũng phải lễ phép gọi một tiếng ông Uông.
Ngoài địa vị cao quý của Uông Trùng Dương ra, nhà họ Uông hiện tại cũng như mặt trời ban trưa ở Trung Hải.
Là một trong bốn gia tộc lớn của Trung Hải đứng ngang hàng với nhà họ Sở, nhà họ Tống, nhà họ Tần.
Ở Trung Hải, địa vị của nhà họ Uông không có ai có thể làm lung lay.
“Chú Vương, yên tâm, cháu sẽ không làm gì xốc nổi đâu”, Trần Phong khẽ gật đầu, nhà họ Uông là gia tộc khổng lồ giàu có thực sự, họ chỉ còn một chút nữa là có thể bước vào hàng ngũ sáu gia tộc lớn của Hoa Hạ.
Chỉ nói về thực lực gia tộc thì dù là nhà họ Hoắc ở đảo Cảng cũng phải kém nhà họ Uông một chút.
Quái vật khổng lồ như vậy Trần Phong đương nhiên sẽ không tùy tiện đi trêu chọc, đặc biệt là trong tình trạng tứ bề thọ định như giờ.
Sau khi ăn cơm xong, Trần Phong rời khỏi nhà họ Vương.
Vừa ra khỏi cửa đã có một chiếc taxi lái đến.
Trần Phong vẫy tay, taxi dừng lại, Trần Phong mở cửa xe ngồi vào ghế sau.
“Tài xế, đến Khách sạn Cẩm Thái“.
“Được, ngồi vững nhé“.
Tài xế ở ghế trước cười hiền lành, sau đó lại giẫm chân ga, chiếc taxi Jetta màu xanh ngông nghênh lao đi.
Trần Phong ngồi ở hàng ghế sau, nheo mắt lại định nghỉ ngơi một lát.
Mười mấy phút sau, cảm giác lắc lư dữ dội làm Trần Phong tỉnh táo lại.
Trần Phong mở mắt ra, không kìm được nhìn ra ngoài cửa sổ một cái lại nhận ra bên ngoài là một khoảng tối đen, đừng nói đèn đường, đến cả bóng ma cũng chẳng thấy.
Hiển nhiên đây không phải đường về Khách sạn Cẩm Thái, mà là đường đến một chỗ xa xôi hẻo lánh nào đó.
Nếu không thì trên đường cũng sẽ không chẳng có bóng người nào.
“Tỉnh rồi?“.
Tài xế ở ghế trước dường như vẫn quan sát Trần Phong qua gương chiếu hậu, thấy Trần Phong tỉnh lại, hắn không nhịn được cười tít mắt hỏi.
“Ừm, tỉnh rồi”, Trần Phong mỉm cười.
“Cậu hình như... không sợ lắm nhỉ?”, tài xế đội mũ lưỡi trai cau mày, Trần Phong rõ ràng đã nhận ra đây không phải đường đến Khách sạn Cẩm Thái, sao lại vẫn bình tĩnh vậy?
“Sợ?“. Trần Phong nhếch mép khinh bỉ: “Sao tôi phải sợ? Các người mới phải sợ chứ“.
“Bọn tôi?”, người đàn ông đội mũ lưỡi trai bị chọc cười, não thằng ranh này bị úng nước hay bị lừa đá vậy?
“Còn mấy phút nữa thì đến nơi?”, Trần Phong tựa vào ghế, lười biếng hỏi một câu.
“Hỏi cái này làm gì? Vội đi nộp mạng lắm à?”, giọng người đàn ông đội mũ lưỡi trai bắt đầu không tốt.
“Nộp mạng?”, Trần Phong cười khinh bỉ: “Anh nghĩ nhiều rồi. Tôi chỉ muốn xử lý các anh nhanh chóng rồi về khách sạn ngủ thôi“.
Khóe môi người đàn ông đội mũ lưỡi trai giần giật, lần đầu tiên hắn gặp người ngông cuồng như Trần Phong.
“Bành Diễm Phương cử các người đến à?“. Trần Phong mỉm cười hỏi, ngoài Bành Diễm Phương ra chẳng thể nào có người khác.
Anh đến Trung Hải chưa được mấy hôm, người anh đắc tội không nhiều, khỉ gầy ở tàu cao tốc hôm ấy tính là một, nhưng người đứng sau hắn nếu muốn đối phó với mình thì chắc chắn sẽ không dùng cách này.
Lưu Khôn và Võ Chí Khoa cũng vậy.
Còn về Lý Thế Bình, hắn còn đang bị mình nắm thóp, trước khi giải quyết được vấn đề cái thóp này thì Lý Thế Bình sẽ không ra tay với mình.
Nghĩ đi nghĩ lại cũng chỉ còn mỗi Bành Diễm Phương.
Bành Diễm Phương chắc là sau khi rời khỏi bàn cơm đã gọi người tới, tài xế đội mũ lưỡi trai này hiển nhiên đã đợi ở cửa nhà họ Vương từ sớm, nếu không thì cũng sẽ không lên đón ngay khi anh vừa rời khỏi nhà họ Vương.
“Cậu đang nói gì thế? Ông đây không hiểu”, tài xế đội mũ lưỡi trai hung dữ trừng Trần Phong một cái.
Trần Phong cười chẳng bận tâm, không nói gì hết.
Mấy phút sau, taxi dừng ở cửa một công xưởng bỏ hoanh.
Tài xế đội mũ lưỡi trai mở cửa xe đi ra trước.
Sau đó, bảy, tám thanh niên nhuộm đầu xanh đầu đỏ, tay cầm vũ khí bước ra từ bóng tối.
“Mang người đến chưa?”, thanh niên tóc vàng đi đầu nhìn người đàn ông mũ lưỡi trai một cái.
“Mang đến rồi, ở trong xe”, người đàn ông mũ lưỡi trai chỉ ghế sau.
“Lôi ra!”, chàng trai tóc vàng ra lệnh.
“Rầm!“.
Vừa nói xong thì đã nghe thấy tiếng ầm vang, chỉ thấy cửa xe taxi đã bị hất bay, phải được mười mấy mét rồi mới đập mạnh lên tường xi măng của công xưởng.
Hít!
Bảy, tám thanh niên cộng với người đàn ông mũ lưỡi trai đồng loạt hít vào một hơi không khí lạnh, chỉ cảm thấy lưng lạnh toát.
Lúc này, Trần Phong mới ung dung bước xuống xe, quét mắt nhìn mọi người đang mắt chữ A mồm chữ O, Trần Phong nở nụ cười nói: “Ngại ghê, lúc vừa nãy mở cửa không điều chỉnh được sức, hơi quá tay“.
Hơi quá tay?
Mẹ kiếp đây là vấn đề hơi quá à?
Bảy, tám thanh niên trẻ trâu không biết phải dùng từ gì để miêu tả tâm trạng của mình lúc này, họ chỉ muốn khóc.
Thấy bắp chân mấy người run rẩy, chẳng dám nói câu nào, Trần Phong không nhịn được hơi thất vọng.
Sao nhát cáy vậy?
Trần Phong thở dài: “Lời ít ý nhiều, tôi biết các cậu được Bành Diễm Phương cử đến. Bà ta chắc muốn các cậu dạy tôi một trận, sau đó lại lấy chút tiền từ tôi“.
Thanh niên tóc vàng đứng và người đàn ông đội mũ lưỡi trai lại lần nữa trợn to mắt, thằng này là người hay yêu quái, đến cả việc Bành Diễm Phương nói gì với hắn cũng biết?
“Bành Diễm Phương là gì của cậu?“. Trần Phong nhìn thanh niên tóc vàng đi đầu, thanh niên tóc vàng này chắc là đại ca của nhóm này.
“Tôi... tôi không...”, thanh niên tóc vàng mấp máy môi, định phủ nhận theo bản năng, nhưng còn chưa nói xong Trần Phong đã mỉm cười rồi nói: “Nghĩ kĩ rồi nói, cậu chỉ có một cơ hội thôi“.
“Là dì của tôi!”, thanh niên tóc vàng gần như là buột miệng nói ra, không dám giấu giếm gì.
“Thì ra là cháu của Bành Diễm Phương”, Trần Phong gật đầu, trong lòng hiểu rõ.
“Hôm nay tâm trạng tôi vui nên không xử lý các cậu nữa, về bảo Bành Diễm Phương, có lần một, lần hai nhưng không có lần ba, lần bốn đâu! Tôi không đối phó với bà ta không phải vì tôi sợ bà ta mà là tôi lười so đo với bà ta. Nhưng sự nhẫn nại của con người cũng có hạn, bà ta còn dám trêu chọc tôi thế này nữa thì đừng trách tôi không khách sáo với bà ta!”, trong mắt Trần Phong lóe lên ánh sáng lạnh lẽo, người như Bành Diễm Phương không chịu thiệt thì vĩnh viễn không biết mình là ai.