“Mẹ, mẹ nói gì cơ? Trần Phong cũng đến Trung Hải rồi?!“.
Nghe thấy tin này của Lâm Lan, Hạ Mộng Dao không nén nổi kinh ngạc, Trần Phong đến Trung Hải làm gì? Anh đến lúc nào, sao mình không biết?
“Con không biết?”, Lâm Lan bán tín bán nghi nhìn Hạ Mộng Dao một cái, dáng vẻ kinh ngạc của Hạ Mộng Dao lúc này không giống giả vờ, chẳng lẽ nó không biết Trần Phong đến Trung Hải thật.
Nghĩ đến đây, Lâm Lan chợt thở phào.
Nếu Hạ Mộng Dao đã không biết Trần Phong đến Trung Hải, vậy cũng có nghĩa là mấy hôm nay Trần Phong không hề bám riết Hạ Mộng Dao.
“Không biết thì không biết, dù sao con cũng li hôn với thằng vô dụng kia rồi, nó đi đâu không liên quan gì con hết”, Lâm Lan tùy tiện nói, giờ bà ta chỉ mong sao Hạ Mộng Dao và Trần Phong cắt đứt quan hệ.
Hạ Mộng Dao cau mày, không nói nhiều, nhưng trong lòng lại hơi dậy sóng.
Trần Phong thế mà lại đến Trung Hải, anh đến Trung Hải làm gì?
Mấy hôm trước Lưu Thiếu Bác tự nhiên mất tích, có phải có liên quan đến anh không?
“Mộng Dao, lần này mẹ đến Trung Hải là có hai việc”, Lâm Lan không nhận ra sự khác thường của Hạ Mộng Dao, vẫn cứ tự nói:
- Một là xem thử công việc con tìm ở Trung Hải thế nào. Việc còn lại là mấy hôm trước mẹ đã nhờ già hai của con sắp xếp một buổi xem mắt.
- Xem mắt?
Nghe thấy hai chữ xem mắt, gương mặt xinh đẹp của Hạ Mộng Dao lạnh đi, sau đó trong lòng dâng lên cơn giận: “Mẹ, con giờ vẫn không muốn xem mắt...“.
“Tại sao không muốn?!”, không đợi Hạ Mộng Dao nói xong, Lâm Lan đã ré lên ngắt lời Hạ Mộng Dao.
“Con đã li hôn với thằng vô dụng kia rồi, con bây giờ tự do. Con không xem mắt chẳng lẽ định sống một mình cả đời chắc?“.
“Mẹ, con mới li hôn với Trần Phong được mấy ngày? Giờ mẹ sắp xếp xem mắt cho con có nghĩ đến cảm giác của con không?”, Hạ Mộng Dao tức giận rồi, cô không ngờ Lâm Lan lại vô sỉ đến thế, cô và Trần Phong mới li hôn chưa được một tuần đã sắp xếp xem mắt cho cô, nếu để người khác biết thì người ta sẽ nghĩ cô thế nào?
Thấy Hạ Mộng Dao nổi giận, giọng Lâm Lan lại dịu đi: “Mộng Dao, thực ra mẹ cũng không muốn sắp xếp xem mắt nhanh vậy, nhưng già hai con nói, phó chủ tịch tập đoàn họ vừa hay mới li hôn tháng trước, mấy hôm nay đang xem mắt khắp nơi, già hai con sau khi cho phó chủ tịch đó xem ảnh con thì phó chủ tịch đó rất hài lòng, ngỏ ý có thể gặp con...“.
“Mẹ, mẹ quá đáng quá rồi! Già hai có ý gì chẳng lẽ mẹ không biết?”, Hạ Mộng Dao tức đến mức run người, mặc dù chưa gặp phó chủ tịch mà Lâm Lan nói, nhưng dùng đầu ngón chân nghĩ cũng ra tuổi của phó chủ tịch đó chắc chắn không hề nhỏ, có lẽ làm bố cô cũng dư sức.
Nói là cho cô xem mắt với phó chủ tịch đó, thực ra là bán cô cho phó chủ tịch đó, sau đó đổi lại cho cả nhà Lâm Nguyệt thăng quan tiến chức trong Tập đoàn Trung Thịnh.
Lâm Lan cười ngượng ngùng, Lâm Nguyệt nghĩ gì bà ta đương nhiên biết rõ, nhưng lúc này ở trước mặt Hạ Mộng Dao đương nhiên không thể nói thật được.
“Mộng Dao, già hai con có ý gì mẹ đương nhiên biết rõ, chị ấy vì muốn tốt cho con. Khuyết điểm duy nhất của phó chủ tịch đó là lớn tuổi chút, ngoài tuổi tác ra thì điều kiện về các mặt khác của người ta đều rất tốt, chỉ riêng biệt thự đứng tên người ta thôi cũng đã có hai căn, hai căn biệt thự này đều ở khu vực vàng của Trung Hải, chọn đại một cái thì giá trị cũng phải hai, ba trăm triệu, ngoài hai căn biệt thự ra, thì người ta còn có bốn chiếc siêu xe, cùng với 15% cổ phần của Tập đoàn Trung Thịnh. Nghe già hai con nói, 15% cổ phần đó giá thị trường hiện tại là hơn bốn tỉ. Mộng Dao, nếu con có thể gả cho phó chủ tịch đó thì đời sau, không đời sau nữa của con cũng không phải lo cái ăn cái mặc“.
Cứ nói mãi, trong mắt Lâm Lan đã xuất hiện ánh sáng xanh, hơn bốn tỉ, ngày trước bà ta không cả dám nghĩ, nhưng bây giờ, bà ta lại có cơ hội tiếp xúc.
Hạ Mộng Dao cắn chặt răng, hơi thất vọng: “Mẹ, trong mắt mẹ chẳng lẽ con là một món hàng sao?“.
Lâm Lan cau mày: “Mộng Dao, con nói gì thế? Hàng hóa cái gì, mẹ chỉ không muốn con tìm thêm một thằng chồng vô dụng độc nhất vô nhị như Trần Phong, lại lần nữa chịu thiệt mà thôi...“.
“Đủ rồi!”, Lâm Lan còn chưa nói xong đã bị Hạ Mộng Dao tức giận ngắt lời: “Mẹ, Trần Phong không phải đồ vô dụng, dù là quá khứ hay hiện tại hoặc tương lai thì anh ấy cũng không phải đồ vô dụng. Ngoài ra, ở bên anh ấy con chưa từng chịu thiệt. Còn về hiện tại, con tìm người chồng thế nào không liên quan đến mẹ, việc này mẹ không phải lo!“.
Sau khi nói xong, Hạ Mộng Dao xoay người bỏ đi, để lại Lâm Lan ở chỗ cũ tức điên: “Hạ Mộng Dao! Con ăn nói kiểu gì đấy? Con là con gái mẹ, con tìm chồng sao lại không liên quan đến mẹ? Hạ Mộng Dao, con đứng lại, con nói rõ cho mẹ!“.
Lâm Lan đuổi theo Hạ Mộng Dao ra khỏi sân bay.
Vừa ra khỏi sân bay thì đã gặp hai mẹ con Lâm Nguyệt và Đường Nhược Tuyết.
“Già hai”, mặc dù trong lòng tức giận, nhưng ở trước mặt Lâm Nguyệt, Hạ Mộng Dao vẫn không muốn thất lễ.
Lâm Nguyệt hơi ngẩng đầu, sau đó đánh giá Hạ Mộng Dao, không nhịn được cảm thán một câu:
- Lần trước ở bệnh viện sao lại không phát hiện con bé Mộng Dao xinh thế này nhỉ?
Hạ Mộng Dao càng xinh đẹp thì Lâm Nguyệt cũng càng vui vẻ.
“Già hai quá lời rồi”, Hạ Mộng Dao cau mày, với người già hai Lâm Nguyệt này, cô không thích từ tận đáy lòng, nhưng dù có không thích thì Lâm Nguyệt vẫn là già hai của cô.
Nghe thấy Lâm Nguyệt khen Hạ Mộng Dao, Đường Nhược Tuyết không nhịn được hơi ghen tị, sau khi gặp Hạ Mộng Dao, lần đầu tiên cô ta có cảm giác nghi ngờ về địa vị người đẹp nhất nhà họ Lâm của mình.
“Chị họ đúng là đẹp thật, đáng tiếc lại gả cho ông anh rể vô dụng như thế”, Đường Nhược Tuyết giả vờ tiếc nuối nhìn Hạ Mộng Dao một cái, lời này của cô ta bề ngoài thì là nịnh bợ Hạ Mộng Dao, thực tế lại là âm thâm mỉa mai Hạ Mộng Dao mắt mù, tìm một gã đàn ông như Trần Phong.
Sự mỉa mai trong lời nói của Đường Nhược Tuyết, Hạ Mộng Dao đương nhiên nghe ra được, nhưng Hạ Mộng Dao cũng chẳng thèm so đo với Đường Nhược Tuyết.
“Mộng Dao, việc già sắp xếp buổi xem mắt cho cháu, mẹ cháu chắc nói với cháu rồi nhỉ?”, Lâm Nguyệt chuyển mắt sang Hạ Mộng Dao, bà ta với Đường Nhược Tuyết đến sân bay chính là vì sợ sự việc có gì sơ suất.
Sắc mặt Hạ Mộng Dao lạnh đi: “Nói rồi“.
Lâm Nguyệt gật đầu: “Nói rồi thì tốt. Nếu nói rồi thì ngày mai cháu ăn diện cho đẹp vào rồi đi gặp mặt chủ tịch Vương, nếu có thể lấy lòng chủ tịch Vương thì tuần sau có thể ra nước ngoài tổ chức lễ cưới”, Lâm Nguyên nói với vẻ đương nhiên, cứ như để Hạ Mộng Dao kết hôn với chủ tịch Vương trong miệng bà ta là một loại ban ơn với Hạ Mộng Dao. Gương mặt xinh đẹp của Hạ Mộng Dao ngày càng lạnh lùng: “Già hai, cháu hình như chưa đồng ý xem mắt với chủ tịch Vương gì đó mà già nói nhỉ?“.
“Không đồng ý?!”, giọng Lâm Nguyệt đột nhiên cao lên.
“Hạ Mộng Dao, cháu có ý gì?! Cháu biết Vương tổng của bọn già có thân phận gì không?”.