“Tôi là ai anh không có tư cách biết”, Trần Phong lắc đầu, khỉ gầy này và vượn đen bị anh đánh bại rõ ràng đều là sát thủ.
Thứ bại hoại như sát thủ, địa vị ở trong giới võ thuật chẳng khác gì chuột cống chạy qua đường ai cũng ghét.
Nên Trần Phong đương nhiên không thể cho khỉ gầy sắc mặt tốt đẹp gì.
Không có tư cách biết?
Sắc mặt khỉ gầy âm u, sau khi lại nhìn Trần Phong một cái, hắn thế mà nhảy luôn xuống từ tầng hai không ngoảnh đầu lại.
“Sư thúc...“.
Trần Trạch Văn nhìn Trần Phong một cái, dùng mắt hỏi Trần Phong có cần đuổi theo không.
Trần Phong lắc đầu, không cần thiết.
Sát thủ khỉ gầy này chỉ là giai đoạn đầu Ám Kình, một mình Trần Trạch Văn căn bản không đuổi theo được.
Trừ khi anh ra tay, nếu anh ra tay thì đương nhiên có thể đuổi kịp, nhưng nơi đông người, nhiều camera như ga tàu cao tốc, nếu anh ra tay thì khó tránh khỏi việc sẽ để lộ thực lực của bản thân.
Vì một sát thủ mà làm lộ thực lực bản thân, loại việc lỗ vốn như này Trần Phong sẽ không làm.
“Cô chủ, cô không sao chứ?“.
Lúc này, người đàn ông mặc đồng phục đen tên là Tiểu Huyền đi tới trước mặt cô gái trẻ tuổi, vừa nãy bốn người họ bị vượn đen và khỉ gầy đánh lén, không đến mười giây đã tổn thất ba người, giờ chỉ còn một mình hắn đứng.
“Không sao”, cô gái trẻ tuổi lắc đầu.
Mặc dù ngoài miệng nói không sao nhưng giọng cô gái trẻ tuổi lúc này lại hơi run rẩy, hiển nhiên vẫn chưa bình tĩnh lại sau màn nguy hiểm vừa nãy.
Nơi như ga tàu điện ngầm mà xuất hiện sát thủ đúng là khiến cô không thể ngờ được.
Hơn nữa việc ngụy trang của đối phương đúng là hoàn mỹ không có sơ hở gì.
Đầu tiên là giả vờ làm du khách tiếp cận họ, sau đó lợi dụng tranh chấp ra vẻ yếu thế, để họ sinh ra tâm lý khinh thường, buông lỏng cảnh giác.
Sau đó khỉ gầy lấy hộp thuốc trông thì vớ vẩn bình thường thực ra lại là máy giết người, đột nhiên bùng nổ.
Từng bước chặt chẽ, không có kẽ hở!
Nếu không có Trần Phong thì có lẽ hôm nay họ đều phải bỏ mạng ở đây.
Sau khi hít sâu một hơi, cô gái trẻ tuổi đi đến trước mặt Trần Phong, tháo khẩu trang ra để lộ gương mặt xinh đẹp tuyệt trần khiến hoa nhường nguyệt thẹn.
Gương mặt xinh đẹp tuyệt trần này khiến cả sảnh bỗng chốc yên tĩnh, yên tĩnh đến mức nghe được cả tiếng kim rơi.
“Sở Thanh Từ!“.
Sau một lúc không ít người đều kinh ngạc hét lên.
“Trời ơi, hình như đúng là cô ấy, sao cô ấy lại xuất hiện ở Thương Châu?“.
“Không biết nữa, dạo này cũng không có tin cô ấy đang quay phim ở Thương Châu“.
“Tôi chết mất thôi, ai nói cho tôi biết cảnh trước mặt tôi có phải là thật không?“.
“Hai người vừa nãy là sao? Họ tại sao lại muốn giết Thanh Từ?“.
“Có lẽ là đang đóng phim“.
“Đóng phim? Đóng phim cái quái gì mà chẳng thấy cái máy quay nào, sao có thể là đóng phim? Tôi nhìn dáng vẻ hai người đó hình như định giết Thanh Từ thật“.
“Nói vậy là hai người họ là sát thủ?“.
“Rất có thể, nhưng mà bị thằng nhóc này giải quyết rồi“.
Tiếng bàn tán của mọi người xung quanh Trần Phong đương nhiên không nghe lọt tai chữ nào.
Cô gái này thế mà là minh tinh? Trần Phong cau mày nhìn Sở Thanh Từ một cái, đây là điều anh không thể ngờ đến.
“Chào anh, tôi là Sở Thanh Từ“.
Mặc dù bên tai toàn là tiếng bàn tán liên miên không dứt, nhưng cô gái trẻ tuổi lại cứ như không nghe thấy, hào phóng giơ tay ra.
“Trần Phong“.
Dù trong lòng tràn ngập nghi ngờ, nhưng Trần Phong vẫn giơ tay ra, bắt tay với cô gái trẻ tuổi.
Tay cô gái rất mềm cứ như không có xương vậy.
“Trần tiên sinh, cảm ơn anh đã cứu tôi“.
Khóe môi Sở Thanh Từ cong lên, nở nụ cười ngọt ngào, lúc cô nói chuyện thì mắt vẫn lặng lẽ giá Trần Phong, dường nhiên muốn nhìn ra cái gì từ trên mặt Trần Phong.
Nhưng biểu hiện của Trần Phong lại bình tĩnh lạ kì: “Không cần khách sáo“.
Cặp lông mày lá liễu của Sở Thanh Từ cau lại, người trước mặt hình như không biết cô?
“Ngô Đông Hải mà Trần tiên sinh vừa nói... là ai?”, Sở Thanh Từ không nhịn được hỏi ra vấn đề này, cô không biết lai lịch của vượn đen và khỉ gầy, nhưng Trần Phong hình như biết chút gì đó.
“Một người bạn cũ”, Trần Phong cười khẽ.
“Bạn cũ?”, sắc mặt Sở Thanh Từ hơi quái lạ, câu bạn cũ này của Trần Phong hiển nhiên là có nhiều nghĩa, Ngô Đông Hải đó chắc chắn không phải bạn cũ của Trần Phong, ngược lại khả năng có thù với Trần Phong càng cao hơn chút.
Mặc dù trong lòng ngờ vực, nhưng Trần Phong hiển nhiên không muốn nói nhiều, nên Sở Thanh Từ cũng biết chừng mực không hỏi thêm nữa.
“Trần tiên sinh, đây không phải nơi nói chuyện, nếu Trần tiên sinh tiện thì có thể theo tôi...”, Sở Thanh Từ vốn định đổi một chỗ nói với Trần Phong mấy câu nhưng còn chưa nói xong đã bị Trần Phong ngắt lời.
“Ngại quá, cô Sở, tàu sắp đến rồi, tôi còn có việc”, Trần Phong nhìn thời gian rồi nói, tàu bảy giờ chạy, giờ đã sáu giờ bốn tám rồi, bắt đầu soát vé rồi.
Sở Thanh Từ cứng họng, thấy Trần Phong định đi, cô không kìm được hơi sốt ruột: “Khoan đã, Trần tiên sinh, có tiện để lại phương thức liên hệ không? Thanh Từ có mấy việc muốn xin Trần tiên sinh chỉ bảo“.
Trần Phong cau mày, lấy điện thoại ra: “Đây là Wechat của tôi, cô Sở quét đi“.
“Cảm ơn Trần tiên sinh”, Sở Thanh Từ mừng ra mặt vội vàng lấy điện thoại ra.
Cảnh này khiến đám đông hóng chuyện xung quanh đều trợn tròn mắt.
“Anh còn dám nói đây không phải quay phim? Nếu đây không phải quay phim vậy tôi ăn luôn cái điện thoại này!“.
“Hình như là đang quay phim thật”, có người cười ngượng ngùng.
“Không phải hình như mà là chắc chắn, Thanh Từ sao có thể chủ động xin phương thức liên lạc của người khác chứ?“.
“Đúng đó, người khác muốn phương thức liên lạc của Thanh Từ còn không kịp ý chứ“.
“Còn tưởng thằng nhóc này là anh hùng cứu mỹ nhân, cứu cô Sở thật chứ, thì ra là đang quay phim“.
Phản ứng này của người qua đường hóng hớt khác hẳn với dự đoán của Sở Thanh Từ và Trần Phong.
Sở Thanh Từ vốn còn nghĩ phải làm sao để giải thích với cánh nhà báo về sự việc sát thủ lần này, nhưng hiện tại lại không cần nữa.
Sau khi Trần Phong rời đi, Sở Thanh Từ cười ngọt ngào, hào phóng giơ tay ra chào hỏi với mọi người xung quanh.
“Chào mọi người, tôi là Sở Thanh Từ“.
“Rất xin lỗi vì làm ảnh hưởng mọi người, những gì mọi người thấy vừa nãy là bộ phim mới của Thiên Ngu chúng tôi đang quay gần đây, bộ phim mới này cuối năm sau sẽ ra rạp, ra mắt mọi người“.
“Để đảm bảo doanh số bán vé của phim mới, mong mọi người không nói việc xảy ra hôm nay ra, phải giúp Thanh Từ giữ bí mật đó“.
Nụ cười ngọt ngào của Sở Thanh Từ rất có khả năng lan tỏa, lời cô nói mặc dù có nhiều sơ hở, người thông minh nhìn kĩ một cái sẽ thấy ngay được có vấn đề.
Nhưng đa phần du khách ở sảnh căn bản không nghĩ nhiều thế, đều tin là thật.
“Nữ thần Thanh Từ, yên tâm, tôi sẽ không nói ra đâu“.
“Chúc phim mới của nữ thần Thanh Tử nổi như cồn!“.
“Nữ thần Thanh Từ, tôi yêu em!“.
Trong sảnh vang lên hàng loạt tiếng gào thét.
Một sự kiện ám sát vốn có thể tạo thành tin sốc trong phạm vi cả nước thế mà đã được dìm xuống chỉ với mấy câu của Sở Thanh Từ.
Mấy phút sau, một nhóm cảnh sát vác súng trường, mặc đồng phục đen đến nơi, đội y tế, nhân viên quản lý của ga tàu cao tốc, lãnh đạo cấp cao của Thương Châu cũng nối đuôi đến.