Long Tế

Chương 421: Chương 421: Tôi cũng bất đắc dĩ mà




“Răng rắc!”.

Tiếng xương gãy giòn tan vang lên, nụ cười dữ tợn bên khóe môi Quản Sở Dịch còn chưa kịp nở rộ thì đã hoàn toàn đông cứng.

Bởi vì, anh Hổ thân hình như thú dữ bị Trần Phong đấm một cái nhẹ tênh đã bay ra.

Hơn nữa, hình như anh ta còn gãy một cái chân rồi?

Quản Sở Dịch hơi không chắc chắn tiếng xương gãy vừa nãy cậu ta nghe thấy có phải vang lên từ chân anh Hổ không.

“Á!”.

Ngay sau đó, tiếng kêu thảm thiết của anh Hổ vang lên.

Nghe thấy âm thanh này, cơ thể Quản Sở Dịch bất giác run lên, trong lòng sợ hãi vô cùng, chân anh Hổ đúng là gãy rồi!

Tiếng răng rắc này không chỉ khiến Quản Sở Dịch sợ hết hồn, mà cũng khiến những người khác sợ đến mức tái mặt.

Ai cũng không ngờ, Trần Phong trông yếu ớt khi đối mặt với thú dữ hình người như anh Hổ lại là kết cục thế này!

Một chiêu!

Chỉ dùng một chiêu!

Trần Phong đã đánh gãy chân anh Hổ!

Đây rốt cuộc là loại quái thai gì vậy?

“Hít!”.

Không ít người hít vào một hơi không khí lạnh, hiển nhiên là bị dọa cho sợ rồi.

Mấy bạn học lúc nãy đi đến trước mặt Trần Phong, định trút giận thay Quản Sở Dịch lúc này mặt càng tái hơn.

May mà họ chưa ra tay, nếu họ ra tay rồi thì lúc này người nằm trên đất kêu rên chắc là họ rồi.

“Vô dụng! Vô dụng! Đúng là vô dụng!”.

Quản Sở Dịch tức điên, có đánh chết cậu ta thì cậu ta cũng không ngờ, anh Hổ uy phong lẫm liệt vừa lên sàn đã khiến mọi người không dám lên tiếng thế mà lại như trông thì giỏi lắm mà dùng chẳng ra gì!

“Còn ngơ ra đó làm gì? Bảo họ tiếp tục lên!”, Quản Sở Dịch lại chuyển mắt sang giám đốc Hoàng, dù thế nào hôm nay cậu ta cũng phải lấy lại thể diện.

“Còn lên?”, nghe thấy lời này của Quản Sở Dịch, giám đốc Hoàng sắp khóc tới nơi rồi, anh Hổ từng là lính đặc nhiệm hàng đầu của lữ đoàn lính đặc nhiệm Tây Bắc, mặc dù giờ đã giải ngũ nhưng thân thủ của anh ta vẫn sờ sờ ra đó.

Có thể nói, cả Giang Mãn Lâu, ngoài anh Hổ ra thì chẳng có ai giỏi đánh đấm.

Nếu anh Hổ bị Trần Phong đánh gục bằng một chiêu thì những người khác có lên cũng chỉ là nộp mạng cho Trần Phong, đừng nói là đánh Trần Phong, có thể chạm vào Trần Phong hay không cũng là cả một vấn đề.

“Cậu Quản, hay là chúng ta báo cảnh sát đi, những người này của tôi căn bản không phải đối thủ của gã này…”, giám đốc Hoàng nhăn nhó nói, ông ta thực sự không muốn chọc Trần Phong, người có thể đấm một cái gãy một chân của anh Hổ, ông ta căn bản không chọc nổi.

“Báo cảnh sát con mẹ ông! Tiếp tục gọi người cho ông đây!”, Quản Sở Dịch tức điên rồi, Quản đại thiếu gia như cậu ta không cần thể diện sao? Lúc này báo cảnh sát thì mặt mũi cậu ta biết để đâu?

“Cậu Quản, tất cả bảo vệ của Giang Mãn Lâu chúng tôi đều ở đây cả”, giám đốc Hoàng buồn bã nói.

“Đệt!”, Quản Sở Dịch tức đến mức chửi thề, cậu ta lại chuyển mắt sang thanh niên ngăm đen lúc trước định ra mặt thay cậu ta, nào ngờ cậu ta còn chưa nói gì, thanh niên ngăm đen đã lùi lại một bước, ngượng ngập cười nói: “Anh Quản, em cũng không phải đối thủ của anh ta, anh nhờ cao nhân khác đi…”.

Trước mặt Quản Sở Dịch tối thui, suýt nữa thì tức đến ngất luôn, cậu ta không ngờ, đám bạn học này của mình lại “biết thời biết thế” như vậy, sau khi thấy Trần Phong là kẻ tàn nhẫn, thế mà đến cả dũng khí ra tay cũng không có.

So với vẻ nhớn nhác của Quản Sở Dịch, thì Trần Phong lúc này lại cực kì bình tĩnh, anh nhấc cổ tay lên, nhìn thời gian, mỉm cười nói: “Gọi người nữa không? Nếu gọi thì tôi có thể cho cậu mười lăm phút, cậu gọi người giỏi nhất mà cậu quen đến, có bao nhiêu gọi bấy nhiêu”.

Có bao nhiêu gọi bấy nhiêu?!

Lời này của Trần Phong lại lần nữa khiến mọi người kinh ngạc hết sức.

Ngông cuồng là gì?

Chính là thế này!

Những người có mặt ở đây không phải chưa từng trải đời, nhưng kiểu người đánh người xong không chạy trốn ngay mà còn đợi đối phương gọi người đến giúp như này thì vẫn là lần đầu gặp phải!

Mặt Quản Sở Dịch bỏng rát, không hề nghi ngờ, Trần Phong đang khiêu khích cậu ta, đây là đang quẳng mặt mũi cậu ta xuống đất để giẫm.

“Anh chắc chắn để tôi gọi người?!”, mắt Quản Sở Dịch đỏ ngầu, có sự điên cuồng đang lan tràn trong biểu cảm của cậu ta.

Việc đến nước này, cậu ta có ngốc hơn nữa thì cũng hiểu, có lẽ Trần Phong không đơn giản như bề ngoài, Trần Phong rất có thể có gia thế gì đó!

Nhưng cậu ta không cam tâm!

Cậu ta phải lấy lại thể diện!

Dù Trần Phong có gia thế gì thì cậu ta cũng phải cứng đối cứng với Trần Phong một lần!

“Chắc chắn”, Trần Phong hờ hững cười, vẫn câu nói đó, một Quản Sở Dịch cỏn con anh không bận tâm, bảo Quản Sở Dịch gọi người đến cũng chỉ là muốn đánh cho Quản Sở Dịch một lần sợ luôn.

Nếu lần này anh đi thì sau này Quản Sở Dịch chắc chắn sẽ trút giận lên người Lý Nhạc.

“Được! Anh đừng có hối hận!”, Quản Sở Dịch cắn chặt răng, lấy điện thoại ra, suy đoán lúc trước của cậu ta đúng, Trần Phong cũng có gia thế hùng hậu gì đó.

Tình hình hiện tại chính là bát tiên quá hải, xem phép thuật ai mạnh hơn.

Quản Sở Dịch sầm mặt gọi một cuộc điện thoại, đại bản doanh của cậu ta ở Giang Đông, nhưng ở Trung Hải cậu ta cũng quen không ít đại thiếu gia đẳng cấp trong giới cậu ấm.

Mặc dù nhờ đám đại thiếu gia này ra tay thì rất mất mặt, nhưng đến nước này rồi thì cậu ta cũng không để ý nữa.

Chỉ cần có thể xử lý Trần Phong mất mặt chút thì có là gì?

Mấy phút sau, Quản Sở Dịch dập máy.

Sau khi cúp máy, mọi người rõ ràng thấy Quản Sở Dịch tự tin hơn nhiều.

“Thằng chó, biết ông đây gọi ai không?”, Quản Sở Dịch cười khẩy chuyển mắt sang Trần Phong, trước khi gọi điện, cậu ta còn hơi thấp thỏm, vì thân phận của người ở đầu dây bên kia còn cao hơn cậu ta một bậc, mặt mũi của cậu ta thực ra chưa đủ để nhờ người đó.

Cậu ta gọi cho người đó cũng chỉ định thử thôi, nhưng không ngờ người đó lại đồng ý yêu cầu của cậu ta.

Với sự hống hách của Quản Sở Dịch, Trần Phong chẳng thèm để ý, dù Quản Sở Dịch gọi ai đến thì anh cũng có thể giẫm phát chết luôn.

Trần Phong cứ tưởng anh không để ý Quản Sở Dịch thì Quản Sở Dịch sẽ yên tĩnh lại, nhưng anh lại quên mất một từ đó là tiểu nhân đắc chí.

Anh càng không để ý Quản Sở Dịch thì Quản Sở Dịch lại càng đắc ý đến mức quên mất mình là ai.

“Đồ chó chết, mày sợ rồi chứ gì? Ha, ha, nếu mày sợ thì giờ quỳ xuống cho ông đây, dập đầu ba cái, rồi chui qua đũng quần ông đây, khiến ông đây vui, biết đâu hôm nay ông đây còn có thể tha…”.

“Binh!”.

Quản Sở Dịch còn chưa nói xong, một chén trà đã bay vèo đến, đập vào mặt cậu ta.

Nước trà nóng hôi hổi bỗng bắn tứ tung, bắn lên vết thương của Quản Sở Dịch.

Quản Sở Dịch ôm đầu, từ cổ họng phát ra tiếng kêu gào như lợn bị chọc tiết.

Tiếng gào thảm thiết này khiến mọi người trong phòng sợ đến mức không dám thở.

Lại nhìn Trần Phong, ánh mắt mọi người cứ phải nói là sợ hãi.

Người này khi động thủ sao lại không rên tiếng nào chứ?

Nước trà nóng ran nói hắt lên mặt là hắt luôn, chẳng nói lí gì cả!

Trần Phong lắc đầu, hơi bất đắc dĩ, thực ra anh cũng không muốn thế, nhưng Quản Sở Dịch cứ thích om sòm như vậy, làm phiền anh.

Anh buộc phải ra tay.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.