Long Tế

Chương 406: Chương 406: Xem mắt




Sắc mặt Lâm Uyển Thu bỗng chốc thay đổi, Võ Chí Khoa không biết Lâm Lan và Hạ Mộng Dao, nhưng cô biết, ở bệnh viện ở Thương Châu, cô đã gặp Hạ Mộng Dao và Lâm Lan, hơn nữa lúc ấy cô còn được Trần Phong bế, vì việc này, cô đã bị Hạ Mộng Dao và Lâm Lan hiểu nhầm một lần.

Không ngờ hôm nay cô lại gặp Hạ Mộng Dao và Lâm Lan ở đây.

Mà lần này xui xẻo làm sao, Võ Chí Khoa lại gọi cô là chị dâu ở trước mặt hai người.

Lần này cô có nhảy vào Hoàng Hà cũng không rửa sạch được.

Đúng như Lâm Uyển Thu đoán, sau khi Lâm Lan nhìn thấy Trần Phong và Lâm Uyển Thu ở bên cạnh Trần Phong thì trong mắt bỗng chốc bốc lửa giận, bà ta đi mấy bước đến trước mặt Võ Chí Khoa, chỉ vào mũi Lâm Uyển Thu tức giận hỏi: “Cậu vừa gọi nó là gì?!”.

“Chị dâu”, Võ Chí Khoa hơi không hiểu ra sao đáp lại, mặc dù Trần Phong chưa từng nói quan hệ của mình và Lâm Uyển Thu, nhưng người có mắt đều thấy được quan hệ của hai người không bình thường, nên hắn gọi Lâm Uyển Thu là chị dâu, không có vấn đề gì chứ?

“Ha, ha, chị dâu? Cậu dám gọi thật đó!”, không đợi Lâm Lan lên cơn, Lâm Nguyệt đã cười khẩy nói trước, trong nụ cười của bà ta còn có sự mỉa mai sâu sắc.

Sự mỉa mai này như đổ thêm dầu vào lửa, bỗng chốc khiến Lâm Lan nổi giận đùng đùng.

Bà ta đi mấy bước đến trước mặt Lâm Uyển Thu, giơ tay lên định tát Lâm Uyển Thu.

Nhưng bàn tay còn chưa đáp xuống, thì đã bị Trần Phong giữ lại trên không.

“Việc này không liên quan gì cô ấy”, Trần Phong lạnh lùng nói, việc này đúng là không liên quan gì đến Lâm Uyển Thu hết, từ đầu tới cuối Lâm Uyển Thu đều vô tội.

Nên anh không thể để Lâm Uyển Thu chịu một cái tát này.

“Đồ vô dụng! Bỏ tay bà ra!”.

Lâm Lan tức muốn nổ tung, bà ta không ngờ Trần Phong thế mà còn dám ngăn bà ta!

Trần Phong không buông ra mà chuyển mắt sang Hạ Mộng Dao, anh muốn biết sao Hạ Mộng Dao lại ở đây, còn cả người đàn ông ngồi đối diện cô là ai?

Lúc Trần Phong nhìn Hạ Mộng Dao, Hạ Mộng Dao đương nhiên cũng đang nhìn Trần Phong.

Nhưng ánh mắt Hạ Mộng Dao lúc này lại bình tĩnh lạ kì.

Không có bất kì lời nói nào, hai người cứ nhìn nhau như vậy, đến tận khi Lâm Lan thét lên, sự tĩnh lặng này mới bị phá vỡ.

“Đồ vô dụng, tai mày điếc à? Bà bảo mày bỏ ra, mày không nghe thấy à? Cái đồ mặt dày mày mới li hôn với Mộng Dao mấy hôm đã tìm hồ ly tinh lẳng lơ bên ngoài rồi? Mày có xứng với Mộng Dao không?”, Lâm Lan mắng té tát, nhưng trong lời nói lại để lộ một tin tức khiến Lưu Khôn và Võ Chí Khoa không nén nổi kinh ngạc.

Không ngờ Trần Phong đã kết hôn rồi.

Vậy có nghĩa là người phụ nữ trước mặt chính là mẹ vợ cũ của Trần Phong?!

“Phì, phì, Lâm Lan, bản lĩnh bắt cá hai tay của cậu con rể vô dụng của dì được ghê, bên này còn chưa dứt hẳn với Mộng Dao, bên kia đã đến với con khốn này rồi”, Lâm Nguyệt ở bên cạnh cười mỉa mai nói, dường như chỉ sợ việc này không đủ to, bà ta bắt đầu thêm dầu vào lửa.

Sắc mặt Trần Phong lạnh hẳn đi: “Lâm Nguyệt, bà ăn nói sạch sẽ chút!”.

“Sao? Nghe thấy người ta mắng con khốn này cậu đau lòng rồi à?”, Lâm Nguyệt cười khẩy một tiếng, phải nói là gan Trần Phong lớn thật, đã bị họ bắt gian tại trận mà còn dám bảo vệ dâm phụ.

“Cô ơi, mọi người hiểu nhầm anh Trần Phong rồi, cháu với anh Trần Phong không phải quan hệ đó…”, lúc này, Lâm Uyển Thu hơi sốt ruột nói, cô không biết Trần Phong và Hạ Mộng Dao li hôn có liên quan đến cô không, nhưng cô thực sự không muốn vì cô mà Trần Phong bị hiểu nhầm lần nữa.

Lâm Uyển Thu không giải thích còn đỡ, vừa giải thích thì càng như đổ thêm dầu vào lửa, khiến Lâm Lan phẫn nộ không thôi: “Con hồ ly tinh lẳng lơ, mày câm miệng cho bà! Chỗ này mày không có tư cách nói chuyện!”.

Không cho Lâm Uyển Thu quá nhiều cơ hội giải thích, Lâm Lan lại chuyển mắt sang Hạ Mộng Dao: “Con gái, ngày trước lúc nói với con thằng vô dụng này lăng nhăng bên ngoài con không tin mẹ, nhưng hôm nay, con tận mắt thấy cả rồi đó. Con hồ ly tinh lẳng lơ này chính là người con gặp ở bệnh viện lần trước. Thằng vô dụng này đã đến với con hồ ly tinh lẳng lơ này từ lâu rồi”.

“Là vậy sao?”, Hạ Mộng Dao đột nhiên ngẩng đầu lên, gương mặt xinh đẹp hơi tái nhợt nhìn thẳng Trần Phong.

“Anh và Uyển Thu không phải quan hệ đó”, Trần Phong ngập ngừng, sau đó thở dài nói.

Anh không trách Hạ Mộng Dao nghi ngờ mình, cảnh trước mặt dù là anh thì cũng sẽ nghi ngờ chính mình.

“Không phải quan hệ đó?!”, Lâm Lan đột nhiên cười khẩy.

“Mày và con hồ ly tinh này nếu không phải quan hệ đó thì bà đây sẽ đi ăn phân!”.

Hạ Mộng Dao mím chặt đôi môi đỏ thắm, không nói lời nào, cô cũng muốn tin tưởng Trần Phong, nhưng cảnh tượng trước mắt lại buộc cô phải nghi ngờ.

Đến cả chị dâu mà Võ Chí Khoa cũng gọi rồi…

Hơn nữa, ngoại hình của Lâm Uyển Thu cũng không kém cô…

“Mộng Dao, cháu cũng đừng buồn quá, mặc dù hành vi của thằng vô dụng này khiến người ta buồn nôn. Nhưng cũng vừa khéo cho cháu cơ hội để cháu nhìn rõ bộ mặt thật của thằng vô dụng này. Từ giờ về sau, cháu đừng nhớ nhung thằng vô dụng này nữa, sống hạnh phúc với chủ tịch Vương đi, chủ tịch Vương đối xử với cháu sẽ tốt hơn thằng vô dụng này cả trăm, ngàn lần!”.

Lâm Nguyệt cười tít mắt nói, mặc dù không biết tại sao Trần Phong lại xuất hiện ở đây, nhưng phải nói là sự xuất hiện của Trần Phong đã giúp bà ta một việc lớn.

Nếu không có Trần Phong thì Hạ Mộng Dao căn bản sẽ không xem mắt với chủ tịch Vương.

Nhưng sự xuất hiện của Trần Phong và Lâm Uyển Thu lại khiến Hạ Mộng Dao hoàn toàn chết lặng.

Dù không cam tâm tình nguyện xem mắt với chủ tịch Vương, nhưng chắc chắn sẽ không phản kháng.

Xem mắt?

Nghe thấy từ này, lông mày Trần Phong không kiềm được cau lại, Hạ Mộng Dao tự nguyện sao?

Mặc dù đã li hôn với Hạ Mộng Dao, nhưng dù gặp việc gì, Trần Phong cũng sẽ vô thức suy nghĩ cho Hạ Mộng Dao.

Lần này cũng vậy.

Trần Phong bước lên trước một bước, nhìn vào Hạ Mộng Dao: “Em tự nguyên sao?”.

Hạ Mộng Dao nhìn Trần Phong, không nói gì.

Lòng Trần Phong trĩu nặng.

“Giờ anh sắp đi, nếu em thực sự tự nguyện xem mắt với ông ta, vậy em ngồi yên ở đây, tiếp tục xem mắt với ông ta. Nếu em không tự nguyện thì em đứng dậy, đi cùng anh”.

Sau khi nói xong, Trần Phong nhìn Hạ Mộng Dao với ánh mắt sáng lấp lánh, anh không tin Hạ Mộng Dao tự nguyện xem mắt với người đàn ông đối diện, anh nghiêng về khả năng buổi xem mắt này do Lâm Lan và Lâm Nguyệt liên thủ ép hơn.

“Đồ vô dụng, lời này của mày có ý gì, Mộng Dao nhà tao đương nhiên là tự nguyện xem mắt với chủ tịch Vương, không có ai ép nó hết!”, lúc này, Lâm Lan tiến lên, chắn cho cho Hạ Mộng Dao.

Trần Phong cau mày: “Mộng Dao…”.

“Anh bạn nhỏ, cậu đã li hôn với cô Hạ rồi, giờ cô Hạ là vợ cũ của cậu, xưng hộ thân thiết như Mộng Dao, cậu gọi không không phù hợp nhỉ?”, lúc này, người đàn ông trung niên nho nhã, lịch sự từ đầu chí cuối chưa nói lời nào, ngồi đối diện Hạ Mộng Dao đột nhiên cười tít mắt nói.

Sắc mặt ông ta mặc dù hiền hòa, nhưng trong giọng nói lại có ý uy hiếp rõ ràng.

“Cút!”.

Trần Phong ngẩng phắt đầu lên, vẻ mặt bỗng chốc trở nên hung ác.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.