Nhưng người phụ nữ lại ngắt lời: “Con gái, mẹ hiểu con muốn nói gì nhưng đàn ông ai mà chả háo sắc? Lúc bố con còn trẻ cũng giống như cậu Bạch vậy, trêu hoa ghẹo nguyệt bên ngoài mãi. Nhưng lúc đã kết hôn rồi thì ông ấy yên phận hơn rất nhiều, cậu Bạch cũng như vậy, hai đứa con kết hôn rồi thì quản cậu ấy nhiều hơn là được.”
“Vâng ạ.” Vẻ mặt Liễu Y Y tràn đầy bất lực, người sinh ra trong gia tộc lớn như cô ta không thể nào làm chủ được chuyện hôn nhân đại sự của mình.
Kiều Tiêu Nguyệt đưa Trần Phong đến một khách sạn năm sao.
Trần Phong cũng không nán lại lâu, chỉ tắm rửa qua loa rồi dẫn theo A Hào bắt xe tới nhà họ Bạch.
Biệt thự nhà họ Bạch nằm bên hồ, xe taxi bị chặn bên ngoài cổng biệt thự.
Trần Phong và A Hào xuống xe, mấy tên bảo vệ tiến lên ngăn cản.
“Đây là đất tư nhân, hai người các anh không được phép vào!” Tên bảo vệ mắt tam giác cầm đầu lạnh lùng nhìn Trần Phong chằm chằm rồi nói. Nhìn cách ăn mặc của Trần Phong và A Hào rõ ràng không giống khách của nhà họ Bạch.
“Tôi đến tìm Bạch Quảng Nghĩa.” Trần Phong nhíu mày lên tiếng.
Tên bảo vệ mắt tam giác nghi hoặc nhìn Trần Phong rồi nói: “Anh quen cậu Bạch?!”
“Quen.” Trần Phong mỉm cười.
“Vậy anh gọi cho cậu Bạch một cuộc điện thoại, nếu cậu Bạch đồng ý thì tôi để anh vào.” Tên bảo vệ mắt tam giác nói.
Trần Phong thở dài: “Tôi không có số điện thoại của Bạch Quảng Nghĩa.”
Tên bảo vệ mắt tam giác lạnh lùng hừ một tiếng rồi nói: “Không có số của cậu Bạch thì cánh cửa này, anh không vào nổi đâu!”
“Nếu tôi cứ muốn vào thì sao?” Sắc mặt Trần Phong bình tĩnh.
Mặt tên bảo vệ mắt tam giác kia biến sắc: “Anh cứ thử xem!”
Hắn vừa dứt lời thì cơ thể A Hào vụt một cái, hung hãn ra tay!
Tên bảo vệ mắt tam giác chỉ cảm thấy trước mắt tối đen rồi bị một nắm đấm cứng như thép đánh bay.
Chuông báo động vang lên.
Mười mấy tên bảo vệ cầm dùi điện từ bốn phía xông lên, Trần Phong chắp tay đứng một bên, đám lâu la này không cần anh phải ra tay.
A Hào hệt như một con hổ được thả vào bầy cừu, gần như một đấm là một tên ngã, chưa đến một phút thì mười mấy tên vệ sĩ được huấn luyện kia đã nằm lăn dưới đất.
Tiếng động bên này đã thu hút sự chú ý của người trong biệt thự.
Chẳng bao lâu sau, một người đàn ông trung niên tóc vuốt ngược, mặc bộ đồ bình thường đi tới.
Nhìn thấy mười mấy vệ sĩ của nhà họ Bạch nằm lăn lê dưới đất, còn Trần Phong thì lại nhàn nhã đứng một bên, sắc mặt người đàn ông này bỗng chốc trở nên vô cùng u ám.
“Cậu bạn, có thù với nhà họ Bạch chúng tôi sao?” Người đàn ông trung niên lạnh lùng hỏi, ông ta tên là Bạch Phúc, là đại quản gia của nhà họ Bạch.
Trần Phong cười khẽ, không trả lời mà lại hỏi: “Bạch Quảng Nghĩa ở đâu?”
“Các cậu từ Thương Châu đến à?!” Vừa nghe Trần Phong hỏi đến Bạch Quảng Nghĩa, trong nháy mắt Bạch Phúc đã hiểu ra vấn đề.
“Tôi hỏi lại lần nữa, Bạch Quảng Nghĩa ở đâu!” Giọng của Trần Phong đã hơi mất kiên nhẫn rồi.
“Cậu Bạch ra ngoài rồi, không có nhà.” Bạch Phúc dằn cơn tức trong lồng ngực xuống.
“A Hào, vào tìm.” Trần Phong nhíu mày, anh không tin lắm vào lời của người đàn ông trung niên này, vẫn cứ lục soát thì tốt hơn.
“Không được vào!” Thấy Trần Phong và A Hào muốn vào nhà họ Bạch thì Bạch Phúc sốt sắng. Bên trong biệt thự nhà họ Bạch có không ít đàn bà con gái, nếu để hai người đàn ông vào thì không biết sẽ xảy ra chuyện gì.
Trần Phong cười khinh bỉ nói: “Ông nói không được vào thì tôi không vào chắc?”
“Nếu cậu dám vào thì nhà họ Bạch tuyệt đối không tha cho cậu đâu!” Bạch Phúc cố tỏ vẻ cứng rắn uy hiếp.
Nhưng Trần Phong lơ đẹp ông ta, chắp tay định bước vào cổng nhà họ Bạch.
Không còn cách nào khác, Bạch Phúc chỉ còn nước tự mình ngăn cản.
Sau đó thì bị A Hào nhẹ nhàng đạp một phát bay ra ngoài.
“Đừng vào, tôi nói cho cậu biết cậu chủ đang ở đâu?!” Bạch Phúc ngã xuống đất rồi cuống quít nói. Nếu để Trần Phong và A Hào bước vào nhà họ Bạch thì cái chức quản gia của ông ta cũng xong luôn.
“Ở đâu?” Trần Phong thờ ơ hỏi.
“Bây giờ cậu chủ đang ở nhà họ Liễu, qua xem mắt với cô Liễu!” Bạch Phúc nói trong bất lực. Ông ta chỉ có thể đuổi Trần Phong và A Hào sang chỗ Bạch Quảng Nghĩa, vì mấy ngày nay Bạch Quảng Nghĩa vẫn luôn dắt theo một cao thủ. Hi vọng cao thủ này có thể đối phó được với Trần Phong và A Hào.
Nhà họ Liễu...
“A Hào, đến nhà họ Liễu.” Trần Phong suy tư một lúc, cảm thấy Bạch Phúc không nói dối.
Trần Phong vừa đi thì Bạch Phúc đã lấy điện thoại gọi cho Bạch Quảng Nghĩa.
“Cậu chủ, không hay rồi, người phía Thương Châu đến rồi.”
Lúc này, Bạch Quảng Nghĩa đang ngồi tại phòng khách nhà họ Liễu, trò chuyện vui vẻ với mọi người trong nhà họ Liễu. Nghe thấy giọng nói hoảng loạn của Bạch Phúc trong điện thoại, Bạch Quảng Nghĩa không mấy hài lòng trách: “Đến thì đến, sợ cái gì!”
“Cậu chủ, vừa nãy đám người đó suýt chút đã xông vào nhà họ Bạch rồi.” Bạch Phúc khóc không ra nước mắt.
“Cái gì?!” Sắc mặt Bạch Quảng Nghĩa thay đổi. Hắn hiểu rõ năng lực của bảo vệ nhà mình, vậy mà suýt chút nữa bị người ta xông vào nhà: “Bọn chúng có bao nhiêu người?”
“Hai... hai người!” Bạch Phúc trả lời yếu ớt.
“Hai người?! Hai người mà đã suýt nữa xông vào trong nhà họ Bạch, các người chỉ biết ăn còn chả được tích sự gì à?” Bạch Quảng Nghĩa tức giận quát: “Bây giờ bọn kia đi đâu rồi?”
“Cậu chủ, bây giờ họ đi tìm cậu rồi.”
“Được! Rất tốt! Vậy mà lại dám đến tìm tôi!” Bạch Quảng Nghĩa nghiến răng cười gằn. Hai thằng quê mùa cục mịch này thật sự xem thành phố lớn như Kim Lăng thành cái ao làng nhỏ bé Thương Châu rồi! Còn dám đến tìm mình!
“Cậu chủ, bây giờ làm thế nào? Hay là báo cảnh sát?” Bạch Phúc thăm dò.
“Báo cái đầu ông! Còn chê nhà họ Bạch chúng ta mất mặt chưa đủ à?” Bạch Quảng Nghĩa hùng hổ nói. Thật sự để người ta biết nhà họ Bạch của hắn bị hai thằng nhà quê ép đến mức phải báo cảnh sát thì nhà hắn cũng mất sạch mặt mũi rồi.
“Yên tâm, nếu chúng dám đến thì tôi cũng sẽ không khiến chúng thất vọng đâu. Cậu đây sẽ khiến chúng biết có đi mà không có về là gì!” Bạch Quảng Nghĩa nham hiểm nói. Không phải hắn hoàn toàn không có chỗ dựa, sau khi đem Cố Đông Thâm từ Thương Châu về, hắn đã chuẩn bị tốt để đón người từ Thương Châu tới rồi, thế nên hắn bỏ ra một số tiền lớn để mướn một vệ sĩ từ võ đường Kim Cương về.
Tên vệ sĩ này không giống mấy tên vệ sĩ tép riu trong nhà mà là đệ tử thứ hai của chủ nhiệm võ đường Kim Cương, bảy tuổi đã bắt đầu luyện võ, năm nay đã là người học võ tráng niên ba mươi bảy tuổi rồi, học võ ròng rã cả ba mươi năm trời!
Có thể thấy được đã đạt đến cảnh giới khủng bố đến mức nào rồi.
Nói lấy một địch trăm cũng không ngoa!
Bạch Quảng Nghĩa từng chính mắt nhìn thấy tên này đấm một quyền xuyên thủng tấm thép dày bằng bàn tay.
Nắm đấm thế này, da thịt nào chịu nổi!
Bạch Quảng Nghĩa dập máy, trên mặt lại nở nụ cười.
“Quảng Nghĩa à, có phải gặp khó khăn gì rồi không?” Liễu Chí Châu cười xòa hỏi. Chuyện của Bạch Quảng Nghĩa và con gái ông ta xem như là chắc như đinh đóng cột rồi, thế nên nói Bạch Quảng Nghĩa là con rể của ông ta cũng chẳng sai.
Bạch Quảng Nghĩa cười rồi trả lời: “Không có gì đâu chú Liễu, chỉ là gặp phải hai thằng mắt mù, muốn đến tìm cái chết.”
“Ồ? Cần chú Liễu giúp không? Nếu cần thì cứ nói một tiếng, trong tay chú có vài người có thể dùng được đấy.” Liễu Chí Châu cười híp mắt, đương nhiên lời nói của ông ta cũng chỉ là khách sáo mà thôi. Ông ta hiểu rất rõ thực lực của nhà họ Bạch, những hạng người tầm thường đứng trước nhà họ Bạch, thì căn bản không tạo được sóng gió gì. Nếu thật sự gặp phải người nhà họ Bạch còn không đối phó nổi thì người nhà họ Liễu của ông ta có lên cũng chỉ là một trò cười mà thôi.