Vương Bồi nhanh chóng gọi điện thoại ngay cho Chu Bách Đình, đem toàn bộ chuyện xấu hổ vừa rồi nói hết cho cô nghe, kết quả là Chu Bách Đình
vừa nghe nói đến nhà cô có soái ca thì lập tức kích động đứng phắt dậy,
quyết định rất nhanh ra lệnh: “Ăn sạch hắn!”
Vương Bồi lấy tay lau máu mũi đầy mặt, vẻ mặt khổ sở bảo: ‘Mày cho
anh ta là dạng mì ăn liền hay sao, tưởng ăn sạch là được à. Mới lại, hắn là đại nam nhân, bộ dạng trông còn xinh đẹp hơn tao nữa, mày còn làm
tao sống không sống được nữa rồi. Đàn ông như thế, loại cô nương bình
thường giống chúng ta đây thì làm sao mà bắt được cơ chứ”
Chỉ cần xem trận hôm nay thôi là đã biết anh ta là loại người được
hâm mộ như thế nào rồi, vừa đẹp trai lại nhiều tiền, chỉ có công chúa,
cô bé lọ lem trong tiểu thuyết mới có chuyện phối nhân duyên thôi, không thể so với các nàng ấy được.
Chu Bách Đình ở đầu dây bên kia gấp gáp thở hổn hển mắng: “Vương Bồi
Bồi, sao mày cố chấp đến vậy cơ chứ. Cái gì đến trước mặt mình không ăn
được thịt, nhai được xương thì cũng cố mà húp canh chứ. Đầu năm nay gặp
được người đẹp trai anh tuấn kiểu đó không dễ đâu, vậy mày nói xem tao
đã bao lâu rồi còn không nhìn thấy một nam nhân đầu tóc húi cua chỉnh tề chưa? Mày bắt không được thì cũng cố mà bắt, cứ ăn trước nói sau đi”
“Nè nè…..như vậy không được đâu” Vương Bồi trong điện thoại do dự.
“Người không phong lưu thì không phải thanh niên” Giọng Chu Bách Đình đắc ý, mang theo một hương vị say mê.
Vương Bồi “ba” một cái trên điện thoại rồi treo máy.
Được vài giây sau, Chu Bách Đình lại gọi điện thoại tới, giọng hét
toáng lên: “Ây da mày không nghe tao nói hết đã. Đáng ra tay thì ra tay
đi, dù sao tỷ cũng là người từng trải mà….”
Chồng Chu Bách Đình chính là do cô nàng truy đuổi mới tóm được, lúc
đó cô nàng mới vừa học xong trung học vừa vào trường Đại học kinh tế thì gặp thầy giáo Trần Quỳ, chỉ chưa đầy hai tháng đã bắt gọn thấy giáo vào lưới, tốt nghiệp xong thì kết hôn, chuyện này đánh cực chuẩn lại nhanh
gọn làm cho ai cũng sợ khiếp vía. Nhưng mà, trên thế giới này cũng chỉ
có một Chu Bách Đình mà thôi, Vương Bồi tuy là phục cô nàng sát đất
nhưng cũng không học được mánh khoé chủ động và mặt dày như thế.
Lúc Vương Bồi lên 6 tuổi, Vương giáo sư và Bành giáo sư còn rất trẻ,
cả người đều trào dâng sức lực tràn trề, suốt ngày vùi đầu vào công việc cả ăn cơm cũng không có thời gian nữa nên làm sao còn đủ sức mà đi quản con gái mình được. Vương Bồi lúc nhỏ thường theo tiểu thúc thúc Điền
Tri Vinh sống lớn lên.
Trong miệng Vương Bồi tiểu thúc thúc lúc nào cũng là đệ tử phía sau
của gia gia Vương Tắc An, hắn là con mồ côi, lúc lên mười tuổi đã đi
theo bảo vệ Vương Tắc An rồi. Lúc tiểu thúc thúc kia trở thành một thiếu niên nhã nhặn, tính tình chu đáo, ôn nhu, biết nấu ăn, lại thường xuyên đưa cô đi học, lại dạy cho cô biết vẽ, non xanh nước biếc, trời xanh
mây trắng, chim bay vụt qua bầu trời…
Trừ lúc phải họp phụ huynh thì rất xẩu hổ, thời thơ ấu của Vương bồi đã trôi qua không chút ưu phiền.
Mãi cho đến khi Vương Bồi tròn mười sáu tuổi, hai vị giáo sư mới nhớ tới con gái rượu của mình ở quê.
Đó là lần đầu tiên Vương Bồi và tiểu thúc thúc của mình tách ra, cô
khóc suốt ba ngày, có chết cũng không chịu đi học, Vương giáo sư lần đầu tiên phát hoả, tý nữa thì đánh người. Về sau tiểu thúc thúc từ xa chạy
đến dỗ dành cô, dỗ mất mấy ngày, rồi lại đồng ý nhiều yêu cầu bất hợp lý nữa thì cô mới ngừng khóc thút tha thút thít nghẹn ngào đi học.
Về sau tiểu thúc thúc đi rồi. Một tác phẩm của hắn ở Bắc Kinh được
giải thưởng, sau này hắn dần dần có chỗ đứng vững vàng. Vương lão khuyên hắn đi Bắc Kinh lập nghiệp, vì vậy hắn liền đi không bao giờ quay lại
nữa.
Sau này Vương Bồi ra sức học tập, đêm ngày luyện vẽ, thi đậu vào
trường mỹ thuật chỉ vì muốn gặp mặt hắn một lần. Chờ đến lúc cô vất vả
đến được Bắc Kinh thì hắn lại đi mất rồi, tới tận nước Pháp xa xôi theo
đuổi con đường nghệ thuật. Trong tâm trí mơ hồ của mình cô cảm giác là
đã trải qua không biết bao năm rồi? Bản thân Vương Bồi cũng không rõ
nữa. Nếu là vài năm trước thì cô đã sớm thổ lộ cùng hắn rồi, còn bây giờ thì lại khác đúng không?
****
Vương Bồi từ trong phòng tắm đi ra, Thái Hậu nhanh tay đón cô, “Con đưa tiểu Du lên lầu đi”
Ngao Du nghe thế lập tức đứng dậy, Vương Bồi lúc này mới phát hiện
vóc dáng của anh ta thật to cao, dong dỏng, chân dài, thắt lưng gầy, bả
vai rắn chắc, cô rất ít khi nhìn thấy đàn ông Đông Phương lại mặc quần
áo đẹp đến vậy.
Hành lý của Ngao Du không nhiều, chỉ có một va ly kéo tay, Vương Bồi
liếc mắt nhìn một cái thì lập tức tin lời Thái Hậu nói lúc nãy hắn là
triệu phú. Kiểu dáng va ly này cô sớm đã nhìn thấy trên tạp chí thời
trang quốc tế, là loại át chủ bài, phải mất mấy tháng tiền lương của cô
mới mua được.
Ra dáng chủ nhà, Vương Bồi khách khí tiến đến nói một tràng. Nhưng vì quá mức khẩn trương nên cô không để ý tý ngã chổng vó. Mắt thấy mình
sắp đụng phải sàn nhà thì bỗng trên lưng có tay giữ cô, cô mới đứng vững không ngã. Lúc ngẩng đầu lên nhìn thấy Ngao Du cười cười nhìn lại cô,
nét hài hước đắc ý lộ ra trong mắt xinh đẹp.
Chả lẽ đang nghĩ tới cô đã thầm yêu thương nhung nhớ hay sao?
Vương Bồi vừa tự giác tránh sang một bên, đi lên trước vừa nói: “Anh
đi theo tôi lên đây” Vừa quay nhìn anh ta. Ngao Du xách nhẹ nhàng chiếc
va ly đi theo phía sau, trông nổi bật trên bậc thanh tầng lầu, khoác
trên vai chiếc va ly. Vương Bồi cảm giác người đàn ông này có vẻ thâm
tàng bất lộ.
Trên lầu nguyên bản là phòng khách, chẳng qua do trong nhà thiếu
người mà Vương Bồi lại có nhiều đồ lặt vặt vì vậy dần dần cô đã chiếm
hết cả phòng. Trên ban công có hơn mười bồn hoa nhài nở hoa thơm ngát,
phòng tràn ngập mùi hoa. Ngao Du có vẻ rất thích nơi này, buông hành lý
xuống rồi bước ra ban công nhìn ra xa xa khắp phía, có nơi chim chóc hót líu lo, có chỗ mây bay bồng bềnh, còn có chỗ tiếng nước chảy róc rách.
Ngao Du quay sang Vương Bồi bảo: “Cũng tạm được”
Cũng tạm được là thế nào!
Vương Bồi hung hăng trừng mắt nhìn anh ta, không biết nói gì cho đúng nữa.
Nhà của gia đình cô vẫn là của ông nội Vương Bồi, ngôi nhà có địa
điểm ngắm cảnh đẹp nhất, kiến trúc trong phòng cùng trần nhà mặc dù đã
trải qua nhiều năm tháng như thế nhưng vẫn rất đẹp, trên tường vẽ một
chiếc bình hoa cổ, thậm chí ở mỗi góc nhỏ còn trang trí mỗi một tác phẩm nổi tiếng. Nếu địa điểm như thế còn không làm cho anh ta hài lòng nữa
thì trong toàn bộ trấn nhỏ này anh ta cũng không tìm được ngôi nhà nào
tốt hơn thế đâu.
Vào những năm tám, chín mươi, toàn bộ đàn ông trấn nhỏ này đều đi làm thuê cả, chỉ còn lại trong trấn người già và trẻ nhỏ. Nếu kiếm được
chút tiền thì về, còn nếu ghét bỏ nơi này giao thông không thuận tiện
thì bỏ đi, chỉ còn lại toàn phòng cũ nát mà thôi. Lúc đó ông nội của
Vương Bồi, lão hoạ sỹ Vương Tác An đến nơi này vẽ phong cảnh, yêu thích
nơi đây sơn thuỷ hữu tình, mua liền một lúc một loạt nhà cửa, sửa chữa
nhiều lần mới hình thành biệt thự nho nhỏ này chính là biệt thự của nhà
họ Vương.
Nhưng Vương Bồi cũng không muốn nói gì thêm đối với tên không lễ phép này làm gì, tuy hắn bộ dạng trông thì được đấy nhưng cũng không phải là ai cũng thích anh ta hết đâu. Hơn nữa anh ta lại còn ra vẻ sỹ diện nữa
chứ.
“À đúng rồi..” Vương Bồi bỗng nghĩ đến một chuyện quan trọng “Anh đã có chỗ nào ăn cơm chưa?”
Ngao Du hơi nheo nheo mắt nhìn cô, ánh mắt lấp loá, Vương Bồi vội vàng nhìn sang chỗ khác – lực sát thương này quá chói mắt đi.
“Dì à, trưa nay ăn gì vậy?” Ngao Du ngoác miệng cười từ từ xoay người xuống dưới lầu hỏi to.
Thái Hậu sung sướng đáp: “Thịt nướng, canh bí đao, tiểu Du cháu muốn ăn gì thì nhớ bảo dì nhé”
Ngao Du quay lại nhìn Vương Bồi nhún nhún vai, Vương Bồi cũng im tịt không biết nói gì.
Lúc xuống tầng dưới, hàng xóm láng giềng đã đi vãn, chỉ còn lại có
Lưu nhị muội và một vài thiếu nữ thì còn tiếp tục nói chuyện vui vẻ, một vài ánh mắt cứ nhìn chằm chằm lên thang lầu, khi nhìn thấy là Vương Bồi thì đều cùng đồng loạt tỏ vẻ thất vọng, thở dài.
Do Vương giáo sư là người ít nói, ít cười nên có rất nhiều thanh niên đều e ngại ông, kể cả đang ngồi dưới lầu góp chuyện nhưng tự nhiên
giống Lưu nhị muội có can đảm tiến vào khuê phòng của Vương Bồi rất
hiếm. Các thiếu nữ mặc dù nhìn Ngao Du thèm rỏ rãi nhưng cũng không dám
đuổi theo lên lầu, cũng không biết là e ngại Vương giáo sư đến mức nào
vẫn cảm thấy Ngao Du vô cùng cao quý hoàn mỹ, chỉ biết đứng xa xa nhìn
mà thôi.
Nhóm thiếu nữ tiếp tục nói chuyện tào lao trong sân một lát nữa cuối
cùng đợi không được Ngao Du xuống lầu mới tự giác lần lượt rời đi. Vương Bồi cũng sợ định lực mình không vững, cũng không dám một mình đối mặt
với vưu vật kia, vì thế kiên quyết ở dưới lầu một nói chuyện với Thái
Hậu. Thậm chí cô còn tỏ thái độ rất khác thường là giúp mẹ nấu cơm trưa
nữa.
Vừa mới cắm cơm xong, thì nghe thấy tiếng còi xe máy bên ngoài. Còn
chưa nhìn thấy người, tiếng Chu Bách Đình đã gào to truyền vào sân, “Bồi Bồi, soái ca kia đâu rồi?”
Đáng chết, cô sợ là Ngao Du cũng nghe thấy nữa đi.
Tên kia vốn đã sỹ diện rồi, giờ lại nghe thấy tiếng Chu Bách Đình hét toáng lên như vậy chắc chẳng cần ai mật báo anh ta cũng vô cùng đắc ý
đến chết rồi.
Vương Bồi vội vàng lau tay, lao nhanh ra sân túm chặt lấy áo Chu Bách Đình lôi vào nhà. Lúc vào đến trong nhà, chịu không nổi hé mắt nhìn lên thang lầu, cửa sổ phòng khách hình như thấp thoáng có bóng người, cô
bỗng cảm thấy ảo não hết cả người.
Chu Bách Đình thì dường như không nhìn thấy sắc mặt nẫu ruột của cô,
cứ cười ha ha nhìn mẹ Vương chào hỏi, “Dì Bành à, sao dì nhìn càng ngày
càng trẻ đến vậy, dì có bí quyết gì cho cháu biết với”
Thái Hậu bị những lời ngọt ngào của cô mặt mũi trở nên hớn hở, cao
hứng nói: “Miệng Bách Đình càng ngày càng ngọt, cháu muốn ăn gì, dì làm
cho cháu ha”
Vương Bồi đứng bên cạnh nghe vậy miệng tròn vo, nhỏ giọng oán hận bảo: “Mẹ chưa bao giờ đối xử với con như thế nha”
Thái Hậu trừng mắt liếc cô một cái, lại vô cùng cao hứng đi vào bếp
tiếp tục nấu cơm. Chu Bách Đình cũng mặc kệ sắc mặt u ám của Vương Bồi
nhìn lên lầu hỏi to: “Soái ca đâu rồi, ở trên lầu sao?”
Vừa bước hai bước bỗng cả người đứng im bất động.
Vương Bồi ngẩng đầu lên nhìn thì thấy Ngao Du mặc toàn thân một màu
đen đang đứng trên thang lầu từ trên cao nhìn xuống hai cô. Do từ dưới
nhìn lên nên trông anh ta càng thon gầy, màu áo đen lại càng làm nổi bật làn da trắng như tuyết của anh ta. Nhất là đôi mắt hồn xiêu phách lạc
kia, sâu thăm thẳm như đại dương, đẹp tuyệt vời không tả được.
Cả người Chu Bách Đình kích động đến run rẩy, túm vội vào Vương Bồi,
nghiến răng nghiến lợi ghé vào tai Vương Bồi nói: “Mày muốn buông tha
cho hắn thật sao, ông trời già quả là bất công quá đáng mà. Chuyện này
được gọi là vô cùng giận dữ”
Một lát lại dậm chân bành bạch hối hận: “Mình bây giờ lại đang có một lão quá béo mập đến phát chán đây này”