Long Thái Tử Báo Ân

Chương 63: Chương 63: Phiên ngoại về Tử Vân




Tử Vân là cô gái nhiều tuổi nhất ở Tử Trúc Lâm, ai ai cũng đều nói thế. Nàng mới đến thiên giới không lâu lắm, diện mạo cũng không nói là xinh đẹp gì, miệng cũng chẳng biết ăn nói ngọt ngào, ngộ tính cũng rất bình thường, nhưng không hiểu sao Quan Âm đại sĩ lại rất thích nàng, nói rằng là rất đáng tin cậy. Dĩ nhiên là khó tránh khỏi chuyện có nhóm tiểu tiên nữ ghen tị, lúc nào cũng nói xấu nàng, nói nàng toàn giả vờ giả vịt, chỉ toàn đầu óc ngắn, ngốc nghếch thôi.

Nàng đến Tử Trúc Lâm chưa lâu, việc làm cũng không nhiều lắm. Quan Âm đại sĩ ngẫu nhiên gọi nàng đi hỗ trợ các vị thần tiên trong phủ này nọ, hoặc là lại tìm nàng trò chuyện, còn hầu hết các thời gian khác nàng đều rất nhàn nhã. Lúc không có việc gì để làm thì lại đi xem cá trên thiên hà, bên bờ sông có rừng đào rất đẹp sắc thắm, năm nào cũng là một mảng đỏ rực rỡ, lại chưa có vết chân nào, Tử Vân rất yêu thích nơi đó.

Ngày đó Thái Bạch Tinh Quân luyện một lò đan mới, tặng cho Quân âm đại sĩ một lọ. Quan Âm đại sĩ cau mày ngửi nửa ngày, không dám dùng, mới bảo nhóm tiên nữ mang tới tặng cho Diêu Quang Tinh Quân.

Diêu Quang Tinh Quân tính tình có chút quái gở, lại ở cũng rất xa, đi hẳn một vòng thiên hà, xuyên qua rừng hoa đào, lại đi mất một khắc qua cây cầu Tiêu Dao mới đến được. Nhóm tiên nữ Tử Trúc Lâm ai cũng đều rất ngại đi xa không chịu đi, cuối cùng lại tới tay Tử Vân, không chậm trễ chưa kịp uống miếng nước đã vội lên đường hướng phủ Diêu Quang Tinh Quân tới.

Lúc ở Thiên Hà, đã nhìn thấy xa xa có nhóm tiểu tiên nữ chạy tới, quần áo rối loạn, búi tóc xộc xệch, trên mặt vẫn còn nét hoảng sợ tột cùng. Tử Vân có chút nghi hoặc, định mở miệng hỏi han thì các nàng đã nhanh chóng vọt qua. Chạy trốn vội vàng, sốt ruột, các nàng không nhìn thấy Tử Vân ở phía trước đã đụng phải, bỗng chốc làm văng lọ tiên đơn đầy đất.

Thái Bạch Tinh Quân luyện đan đều có linh khí, rơi ra thì bắt đầu nhảy nhót linh tinh, cứ như có sinh mệnh bình thường vậy. Tử Vân vừa chạy nhanh vừa đi nhặt lại, chạy đuổi theo cả buổi trời mới tìm được có hơn một nửa lọ. Còn lại một nửa đều chạy thẳng vào rừng hoa đào hết cả, viên nào viên nấy tản ra khắp nơi chơi đùa trốn tìm vui vẻ.

Nếu là tiên tử khác thì sợ thấy thế đã nản lòng từ bỏ, dù sao Thái Bạch Tinh Quân cũng còn rất nhiều viên tiên đan trong lọ, nhưng Tử Vân lại là một người trung thực, Quan Âm đại sĩ đã dặn dò nàng phải tặng cả toàn bộ tiên đan cho Diêu Quang Tinh Quân không sót một viên, nên nàng quyết tâm phải tìm cho bằng được hết.

Thế rồi mới có chuyện xảy ra sau đó.

***

Tử Vân không phải là không nhìn thấy con rồng kia đang ngủ trên ghế dài, nhưng mà đấy cũng chỉ là một con rồng thôi mà. Ở trên thiên giới hiện nay quái vật gì mà chẳng có, Tử Vân có lần còn nhìn thấy một con chim có tám chân nữa ấy chứ. Lúc ấy nàng rất kích động, cứ chỉ vào chân chim mà ấp úng nói không nên lời, chuyện này cũng bị nhóm tiểu tiên nữ ở Tử Trúc Lâm cười nhạo cho rất lâu.

Từ đó về sau, Tử Vân đều cố gắng bình tĩnh, vì vậy cho dù có nhìn thấy rồng nàng cũng coi như không có chuyện gì – hơn nữa thoạt nhìn nó rất vô hại im lặng, thân thể trắng như tuyết, lười biếng nằm dài một chỗ trên ghế buồn ngủ, cứ ngoan ngoãn như sủng vật của Quan Âm đại sĩ vậy đó.

Tiên đan nàng đã tìm được hơn một nửa rồi, số còn lại cứ nằm rải rác ở dưới các cây đào, còn có hai viên lăn tròn dưới chiếc ghế dài. Tử Vân ngồi yên xem xét, phía sau ghế dài là một cái động nhỏ, bên trong còn có mấy viên nữa.

Nàng nhẹ nhàng động tác, không nghĩ đến khuấy động ầm ĩ tới con rồng kia. Trong lòng nàng còn nghĩ vậy, vì thế mới nhẹ nhàng cuốn tay áo lên, nới váy ra, nhè nhẹ đi tới gần chiếc ghế lựa đi lấy.

Vừa mới lấy được viên tiên đan đầu tiên, thì con rồng kia trên chiếc ghế dài bắt đầu có phản ứng, cái đuôi phẩy phẩy, phát ra từng tiếng “ba ba”

Đã đánh thức nó sao? Trong lòng Tử Vân nghĩ thế, đúng là không xong rồi, chắc là phải nói mấy lời xin lỗi nó vậy.

Nàng mới giật giật, lại nghe thấy tiếng gầm giận dữ vang lên, rồi sau đó, trước mặt nàng tối sầm lại, liền hôn mê bất tỉnh.

Khi tỉnh lại thì đã là chuyện sau này rồi, nhưng vẫn còn mơ mơ màng màng bản thân không hiểu chuyện gì xảy ra cả. Nàng bị thương, nằm cả ngày trên giường, trong lúc đó long vương có tới thăm nàng, rất khách sáo mang theo mấy viên tiên đan và linh được, tất cả đều đưa cho nàng, lại còn đặc biệt hoà ái hỏi thăm nàng.

Chuyện này làm cho Tử Vân cảm thấy bất ngờ được yêu thương mà sợ hãi, nàng chỉ là một tiểu tiên nữ mà thôi, sao mà nhận được chuyện này chứ.

Chỉ vì chuyện bị thương mà Quan Âm đại sĩ cho nàng ở lại trong phủ nghỉ ngơi tĩnh dưỡng. Trừ Long vương ra, Trọng Hằng con của Thiên đế cũng tới thăm nàng, tuy chưa nói cái gì cả, nhưng thái độ thì rất khách sáo. Cũng hứa một chuyện là sẽ trừng phạt tên đầu sỏ gây ra kia xuống hạ giới, Tử Vân cũng không có phản ứng gì lắm, thậm chí nàng còn không nhớ rõ chuyện gì đã xảy ra nữa, trừ trên người có chút thương tích ra không đi lại được thì thật ra nàng cũng không sao cả.

Sau đó mới dần dần nghe được tên Ngao Du, anh ta anh tuấn thế nào tuỳ tiện ra sao, tính tình xấu thế nào…..

Sau đó có thể đi lại được chút thì có rất nhiều nhóm tiểu tiên nữ thường tới làm phiền nàng, khiêu khích, tìm tòi, nói xấu cái gì cũng có, đơn giản là vì không muốn nhìn thấy nàng. Tử Vân không hiểu rốt cục là có chuyện gì, sau đó mới dần nghe được một ít chuyện đồn đại, nói là lúc trước nàng theo đuổi Ngao Du, mới có thể bị nó nuốt, lại còn nói long vương đã nhìn trúng nàng, muốn nhận nàng làm con dâu….

Sau đó thì Tử Vân sợ hãi ra khỏi cửa, cũng không phải là sợ các nàng mà cảm thấy cãi nhau với các nàng kia rất chán, cứ cả ngày ngồi ở Tử Trúc Lâm nói chuyện với Quan Âm đại sĩ, so cãi nhau với nhóm tiểu tiên nữ còn hay hơn nhiều.

Hoa đào nở rực rỡ một ngày nọ, Quan âm đại sĩ hỏi nàng xem có muốn hạ phàm đi chơi một chút không.

Tử Vân nghĩ ngợi đồng ý.

Trước khi đi ngày hôm trước long vương tới thăm nàng, nghe nói nàng muốn hạ phàm, dặn dò thân thiết một hồi. Lại hỏi nàng xem xuống bằng cách nào, Tử Vân chỉ lắc lắc đầu “Đều do Quân Âm đại sĩ sắp xếp”

Sáng sớm hôm sau, nàng ở Thiên Nam môn từ biệt có long vương tới tiễn đưa, rồi nhảy xuống thế gian,

Nàng ở dưới đó sống một cuộc đời tròn vẹn, trở lại thiên giới, chẳng qua mới có tám mươi ngày mà thôi. Rừng đào đang xanh mơn mởn, không có hoa đào, đến cả một cánh hoa dưới gốc cũng bị dọn sạch sẽ.

Lúc trước nhóm tiểu tiên nữ hay gây phiền phức đã tới, cũng là vì Ngao đại gia kia đã trở về thiên đình, hơn nữa, Trọng Hằng cũng có bạn gái tên là Tuệ Tuệ, cũng là một tiểu tiên nữ mới tới thiên giới không lâu, hai người rất thân thiết, ai ai cũng đều hận nàng tới mức nghiến răng nghiến lợi, toàn bộ thiên giới đều lộ ra một luồng khí chết chóc.

Nàng mới trở về chưa đầy hai ngày thì Tuệ Tuệ người kia tự dưng lại tìm tới nói chuyện với nàng, ngoảnh mặt nhìn phía nàng cười cười: “Cậu còn nhớ rõ mình không?”

Tử Vân cố gắng suy nghĩ một lúc lâu lắc đầu. Nghe giọng của nàng, chả nhẽ các nàng biết nhau sao?

Tuệ Tuệ thở dài lại hỏi: “Vậy….Ngao Du, cậu có biết người này không?”

Tử Vân gật đầu, nhỏ giọng bảo: “Mình biết anh ta” Nói xong lại nghĩ ngợi, rồi lại thêm một câu nữa, “Mình đã không còn hận anh ta nữa”

Tuệ Tuệ vô cùng buồn bực, mãi một lúc sau, mới nói: “Cậu không muốn biết khi hạ phàm mình đã làm gì sao?”

“Quan Âm đại sĩ nói tốt nhất là đừng để ý” Tử Vân còn nói thành thực, “Nếu mà khi nào mình muốn hạ phàm lần nào cũng phải nhớ rõ thì chắc mình bị tâm thần phân liệt ấy chứ”

Tuệ Tuệ lại cười ầm lên: “Mình cảm thấy khả năng cậu phải hạ phàm lần nữa cũng không chắc lắm” Nói xong nàng cũng không muốn nhắc lại chuyện này nữa, cứ nói chuyện đông tây nghe chừng rất quen thân vậy. Tử Vân cũng hiểu được nói chuyện với nàng cũng hay lắm, càng nói càng tâm đầu ý hợp.

Hai nàng nói chuyện hơn một canh giờ, cho tới tận lúc Trọng Hằng tới tìm Tuệ Tuệ, nàng mới tình nguyện đứng lên, miệng còn than thở gì đó, có thể nhìn thấy mặt của Trọng Hằng, nàng lập tức rất vui sướng, ánh mắt bỗng trở nên ôn nhu hẳn. Trọng Hằng cũng giống vậy, trên mặt anh chàng còn mang theo nét cười, sóng mắt đặc biệt làm say lòng người.

“Đừng có quên đem trí nhớ của cậu mang ra nhìn một chút nhé” Trước khi đi Tuệ Tuệ tự dưng tiến gần tai nàng, thì thầm dặn dò, “Trăm ngàn lần đừng quên đó”

Nhóm thần tiên mỗi lần hạ phàm trở về đều đem nhốt trí nhớ lại một chỗ, lúc nào cần nhớ thì lại lấy ra, kể cả chuyện nhỏ nhất cũng sẽ bắt nó mở ra. chỉ là Quân Âm đại sĩ đã nói nếu cứ để ý nhiều sẽ bị tâm thần phân liệt đấy thôi. Nhưng mà vì sao Tuệ Tuệ cứ bảo nàng phải nhớ chút chuyện nàng đã hạ phàm nhỉ? Chả nhẽ còn có chuyện gì đó dấu giếm?

Mấy ngày này nàng cứ do dự mãi, ngủ cũng không ngon được, quả cầu trí nhớ thì đã lấy ra rồi, đặt ở đầu giường, nhưng rốt cục lại đắn đo muốn xem lại hay không.

Cứ hàng năm, nhóm thần tiên nhiều tuổi đều thích tụ tập, lúc này cả Trọng Hằng và Ngao Du đều có ở trên thiên đình, làm một đám tiểu tiên nữ như bị chọc tiết kích động liên hồi, đến cả Tử Vân ít khi chạy ra ngoài cũng đều nghe được cả chuyện của hai người họ.

Tình cảm của Trọng Hằng và Tuệ Tuệ rất tốt, nhóm tiểu tiên nữ cũng không thể chia rẽ nổi, tức quá chừng, cũng may là Ngao Du còn độc thân, tốt xấu gì cũng để lại một chút không gian cho mọi người tưởng tượng.

Vậy mà, gần đây vị đại gia kia không hiểu sao tâm tính không được ổn cho lắm, nghe nhóm tiểu tiên nữ Tử Trúc Lâm bàn tán thì nói đã mấy lần tụ tập rồi nhưng anh ta đều không tham gia, hơn nữa hình như có tâm sự gì đó mạnh mẽ, cũng chẳng thèm quan tâm để ý yêu một nàng nào cả.

“Tối nay tụ hội, cậu có đi không?”

“Không đi” Tử Vân lắc đầu, ánh mắt liếc nhìn quả cầu trí nhớ, trong óc vẫn còn vương vấn chuyện này.

“Cậu cố tình không đi, có phải vẫn còn hận Ngao Du hay không?”

“Làm gì có chứ?” Tử Vân không biết nên khóc hay cười nữa, “Tất cả đều là chuyện đã qua rồi. Mình chỉ là…chỉ là không biết, vậy rốt cục…dù sao chỉ là không được ổn lắm” Muốn gặp mặt sao, rất xấu hổ. Kệ mọi người nói thế nào, Ngao đại gia kia, nhìn Tử Vân một cái, đây là người lúc trước bị nuốt một ngụm kia sao?

Xấu hổ chết lên được.

“Cậu nhìn chằm chằm cái gì vậy?”

Tử Vân chạy nhanh tới ôm chặt quả cầu trí nhớ vào lòng, “Không có gì”

“Cậu cũng thật là, muốn nhớ lại thì mở quả cầu trí nhớ ra đi, Tử Vân, cậu đừng có choáng nha” Đến lúc đó bị tâm thần phân liệt là cái chắc! Nàng ta chắc chắn là nói vậy rồi.

“Hây da, không phải cậu muốn đi tham gia tụ hội gì kia sao, còn không mau đi đi” Tử Vân nhảy dựng lên, động tác rất nhanh đẩy nàng rời khỏi cửa.

Nhưng mà vẫn là cả một buổi chiều dài như thế.

Nàng quay người lại, quả cầu trí nhớ nhảy nhót trong lòng, lấy tay ra sờ chút, vật nhỏ từ trong quần áo rớt xuống vỡ “choang” một cái, tan tành..

Có một mùi hương hoa lan bay ra thoang thoảng, Tử Vân hít hít mũi, cảm thấy đầu óc choáng váng, mơ màng, trước mặt hiện ra liên tiếp một số hình ảnh, còn có một khuôn mặt xinh đẹp, ánh mắt trong suốt, long lanh, cả khuôn mặt hớn hở, nhìn nàng cười cười, “Vương Bồi Bồi à”

Tử Vân giật mình một cái, tỉnh mộng.

Nàng nhìn mình trong gương, kia vẫn là Tử Vân, hay là Vương Bồi Bồi đây? Đều là tóc dài, mặt mượt mà, ánh mắt sáng ngời…Nàng là Tử Vân, mà cũng là Vương Bồi Bồi.

Nàng mặc thêm váy khoác thêm áo choàng bên ngoài, trong lòng không hiểu có chút gì đó cao hứng, vui sướng lại sung sướng, không có ngôn ngữ nào có thể biểu đạt hết được. Nàng muốn được gặp anh, Ngao Du, Ngao đại gia, tên ngốc, tý nữa nàng sẽ gọi anh như thế nào mới ổn đây?

Nàng đứng ở ngoài cửa cất cao giọng gọi tên anh, có tiểu tiên nữ đi ngang qua tò mò nhìn chằm chằm vào nàng, nhỏ giọng hỏi khe khẽ. Tử Vân không hề để ý tới các nàng nói gì, nàng mở to hai mắt nhìn vào cửa lớn kia. Khi tiếng cửa mở phát ra tiếng, Ngao Du nghi hoặc ngó mặt ra xem xét, mắt chớp chớp, trông có vẻ khó hiểu.

Tử Vân nhếch miệng cười với anh, trừ cười ra, nàng cũng sẽ không nói một từ nào cả.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.