Lúc này, tiệm cà phê không có nhiều khách lắm, Hạ Tuyển md bước vào cửa, không cần phí sức cũng đã thấy Uông Tịnh đang ngồi ở vị trí gần cửa sổ.
Y ngồi vào bàn sau khi phục vụ đặt tách cà phê lên bàn.
Uông Tịnh cảm thấy hơi không được tự nhiên, nửa ngày sau mới mở miệng phá vỡ sự trầm mặc: “Mấy ngày nay ngủ có ngon không?”
Hạ Tuyển ngẩng đầu lên nhìn bà một cái, nhất thời không biết phải trả lời như thế nào.
“Khi còn nhỏ, chỉ cần con ngủ rồi thì có gọi như thế nào cũng gọi không tỉnh, trước nay vẫn không cần mẹ lo lắng nhiều,“ Uông Tịnh nói rồi cười, “càng lớn càng ngủ không sâu được.”
Sau khi tìm lại được Hạ Tuyển, Uông Tịnh đã sống cùng y được một đoạn thời gian rồi, bà đã nhìn thấy Hạ Tuyển giật mình tỉnh giấc từ trong mơ, còn không chỉ một lần.
Người tạo ra chuyện này chính là bà và Hạ Chấp Minh, Uông Tịnh nắn hẳn khớp xương ngón trỏ, cúi đầu, lấy chìa khóa ra khỏi túi áo, đẩy đến trước mặt Hạ Tuyển, nói: “Sau khi về đây mẹ đã mua được một căn phòng, đã trang trí xong rồi, sợ con không vui nên mới không nói cho con biết. Lần này trở về, là muốn sống với con.”
“Đây là chìa khóa của con.”
Tầm mắt Hạ Tuyển rơi lên chùm chìa khóa, chùm chìa khóa còn được gắn một cái móc khóa hoạt hình. Móc khóa kia đã có chút cũ, liếc mắt đã có thể nhận ra, đây là do chính y lúc còn nhỏ lén lút móc vào túi xách của Uông Tịnh.
Móc khóa kia thực sự không thể nói là đẹp được, thậm chí còn có chút xấu xí, phối với túi xách của Uông Tịnh càng cho ra cảm giác không xứng. Lần đầu tiên Hạ Chấp Minh nhìn thấy đã muốn gỡ nó xuống, nhưng ngược lại, Uông Tịnh rất thích nó, vẫn luôn móc nó vào túi xách.
Hạ Tuyển khá kinh ngạc, y nghĩ rằng món đồ chơi nhỏ này đã sớm bị bỏ đi, giống như mình vậy.
“Mẹ sẽ không tái hôn, sau này cũng chỉ có hai mẹ con mình. Mẹ biết mẹ đã làm sai rất nhiều rất nhiều thứ, rất nhiều chuyện đã không còn cách nào bù đắp được nữa...”
Uông Tịnh hơi dừng lại một chút, giọng nói có chút nghẹn ngào, cẩn cẩn thận thận nói: “Một người cứ mãi không về nhà thì làm sao được chứ, mẹ cũng muốn về nhà rồi. Mẹ vẫn rất nhớ con, tha thứ cho mẹ có được hay không?”
Người đã từng rời đi, bây giờ muốn quay về, bà đang trưng cầu cái gật đầu đồng ý của Hạ Tuyển.
Hạ Tuyển chỉ cảm thấy tim mình hơi trầm xuống một chút, vừa chua xót vừa nhói đau.
Hai người không ngồi quá lâu, ngón tay Hạ Tuyển không tự chủ mà vuốt ve móc chìa khóa, bước đi cùng Uông Tịnh.
Uông Tịnh đưa tay ra chỉ ở đằng xa, nói: “Chỉ ở bên đó thôi, rất gần.”
Hạ Tuyển thuận theo tầm mắt của bà nhìn sang, nhìn thấy một tòa cao ốc màu trắng, bình thường y chưa từng để ý, tòa nhà kia cao hay thấp cũng chẳng liên quan gì tới mình. Lần này chỉ nhìn nhiều hơn vào giây lại cảm thấy nó có chút đặc biệt, đại khái chắc là vì hiện tại nó đã có định nghĩa đặc biệt với Hạ Tuyển mà thôi.
Uông Tịnh đề nghị: “Mẹ đưa con về? Bây giờ chắc cậu ấy vẫn chưa tan tầm đúng không? Mấy lần trước đều nhìn thấy cậu ấy lái xe đến đón con. Nhìn ra được mối quan hệ của tụi con rất tốt...”
“Cậu ấy” trong miệng Uông Tịnh, bà và Hạ Tuyển đều hiểu là nói đến Thích Giang Chử.
Việc này lập tức khiến Hạ Tuyển cảnh giác, y đột nhiên ngẩng đầu lên kinh ngạc nhìn Uông Tịnh, bước chân hơi dừng lại.
Bị phát hiện rồi sao?
Cổ họng như bị chặn lại, nửa ngày cũng nói không nên lời, đầu ngón tay cũng lạnh cóng. Trong khoảng thời gian ngắn, điều duy nhất y có thể làm chỉ là chờ đợi, chuyện gì đến cũng sẽ đến.
Uông Tịnh không hề phát hiện sự thất thố của Hạ Tuyển, bà nói tiếp: “Có cơ hội mẹ phải mời cậu ấy một bữa mới được, cảm ơn cậu ấy đã chăm sóc cho con.”
Y nhìn chằm chằm Uông Tịnh, xác định bà cùng lúc nãy không hề thay đổi.
Chỉ là trong lòng y có quỷ* cho nên mới xuyên tạc ý tứ trong lời nói của Uông Tịnh như vậy. Đôi tay đang nắm chặt của Hạ Tuyển đột nhiên thả lỏng, cuối đầu đá một hòn đá bên chân.
*: làm chuyện xấu nên sợ người khác biết.
Uông Tịnh đề nghị: “Cuối tuần thì sao?”
“Không được!” Hạ Tuyển bật thốt.
Uông Tịnh ngẩn ra, trầm mặc nhìn y.
Hạ Tuyển nhận ra phản ứng của mình hình như có chút quá khích có chút mãnh liệt, y yên lặng mà cắn môi, đợi tim mình hòa hoãn lại mới bổ sung: “Công việc của anh ấy rất bận, thường xuyên đi công tác, tăng ca. Có lẽ sẽ không rảnh.”
Uông Tịnh gật gật đầu, muốn nói lại thôi, không tiếp tục đề tài về Thích Giang Chử nữa, vì vậy Hạ Tuyển mới có chút nhẹ nhõm trong lòng.
Y không muốn Thích Giang Chử gặp mặt Uông Tịnh, dưới cái nhìn của y, chỉ cần giảm bớt số lần gặp mặt của hai người đó, Uông Tịnh sẽ không biết được mối quan hệ thân mật của bọn họ.
Từ trước tới nay y chưa từng nghĩ đến tình huống này, chưa từng có những tưởng tượng liên quan đến việc này, vì vậy y biết được rất ít những suy nghĩ chân thật của bản thân, cũng bởi vì không biết cho nên thoạt nhìn cho rằng y không để ý, nhưng ý nghĩ này vừa mới xuất hiện sẽ không thể nào thu lại được nữa.
Trên đường đi y đã suy nghĩ rất nhiều, những gì nghĩ được toàn là hậu quả xấu cả. Hạ Tuyển cầm chìa khóa mà Thích Giang Chử đưa mình để mở cửa, vào phòng ngủ sắp xếp hành lí của mình.
Trước khi đi y đột nhiên nhớ ra được gì đó, nhanh chóng chạy về phòng ngủ, lấy quyển sách mà mình giấu dưới gối ra, bỏ vào trong vali.
Lúc bước xuống cầu thang, y gọi điện thoại cho Thích Giang Chử, nói với Thích Giang Chử rằng y sẽ đến chỗ của Uông Tịnh ở mấy ngày.
Thích Giang Chử ở đầu bên kia hơi dừng lại một chút, hỏi: “Hôm nay liền qua bên đó luôn sao? Cơm tối cũng không ăn?”
Bốn phía cực kỳ yên tĩnh, chỉ có âm thanh bánh xe của vali ma sát với mặt đường, nói: “Không ăn đâu.”
“Đợi anh một chút...”
Nói xong, âm thanh của Thích Giang Chử lại nhỏ đi một chút, Thích Giang Chử đang nói một số lời mà Hạ Tuyển nghe không hiểu, là đang bàn việc.
Hạ Tuyển yên lặng chờ đợi, một lúc sau Thích Giang Chử mới trả lời lại: “Xong rồi.”
Trước khi Thích Giang Chử còn chưa nói gì, Hạ Tuyển đột nhiên hỏi: “Tối nay anh lại phải tăng ca phải không?”
“Vẫn còn việc chưa làm xong, hôm nay sẽ về trễ một chút,“ Thích Giang Chử nói, “không có chuyện gì đâu.”
“Không có chuyện gì không có chuyện gì, anh cứ luôn là không có chuyện gì.” Hạ Tuyển nhỏ giọng lầm bầm.
Thích Giang Chử cứ thành thạo điêu luyện như vậy khiến y cảm thấy mình rất vô dụng.
Chẳng có ai có thể tránh được thống khổ và đau lòng, Thích Giang Chử cũng như vậy mà thôi, nhưng vô luận gặp chuyện gì, Thích Giang Chử vẫn chỉ nói “Không có chuyện gì“.
Giống như chỉ cần dùng những con chữ này là có thể xóa bỏ hết tất cả những việc không tốt đang xảy ra vậy, việc này khiến cho Hạ Tuyển rất bất lực, y không giúp gì được cho Thích Giang Chử.
“Đang nói xấu gì anh đó?” Thích Giang Chử hỏi.
“Không có gì, đợi lát nữa anh sẽ biết.”
Hai người nói thêm vài câu nữa là cúp điện thoại rồi, Hạ Tuyển kéo theo vali bước lên xe bus. Uông Tịnh dẫn y lên lầu, giúp y sắp xếp hành lí vào phòng ngủ.
Uông Tịnh dẫn y đi xem nhà, tâm tư của Hạ Tuyển lại chẳng đặt lên những chuyện này, y đột nhiên hỏi: “Nhà bếp đã dùng được chưa?”
Lúc y đứng dưới công ty Thích Giang Chử, trời đã tối rồi.
Hạ Tuyển nhìn đồng hồ trong tay, bình thường lúc này Thích Giang Chử đã tan tầm rồi, nhưng hiện tại đã qua mười phút so với giờ tan tầm rồi.
Lúc này có người bước qua người y, y vội vã hào hứng ngẩng đầu lên nhìn, kết quả phát hiện không phải là người mà mình nghĩ tới, khó tránh có chút mất mát.
Y lướt lướt điện thoại, vẫn là lựa chọn phương pháp tối ưu nhất, gửi một tin nhắn cho Thích Giang Chử.
“Anh tan sở chưa?”
Hạ Tuyển đọc lại thì cảm thấy không tốt lắm, không có nội dung, vì vậy cúi đầu sửa lại.
“Ăn tối chưa?”
Như vậy thì không tốt lắm, quá trực tiếp rồi, Hạ Tuyển nghiêng đầu nhìn hộp cơm giữ nhiệt bên tay mình, không đủ kinh hỉ, không có cảm giác thần bí gì cả.
Sau khi xóa xóa sửa sửa một hồi, y rốt cuộc cũng hài lòng.
Trong phòng làm việc, điện thoại đang đặt ở bên cạnh của Thích Giang Chử đột nhiên sáng lên.
Hắn mở khóa màn hình, ấn vào tin nhắn mà Hạ Tuyển mới gửi đến---
Hạ Tuyển:?