Lúc đứng chờ xếp hàng tới lượt Hạ Tuyển, máu của y cũng đã ngừng chảy. Sau khi bác sĩ khám xong, nói y không có gì đáng ngại, lại căn dặn một số thứ mà y phải kiêng ăn.
Hạ Tuyển ngồi trên ghế gật đầu vâng dạ, quay đầu lại không thấy Thích Giang Chử đâu. Y sửng sốt một chút rồi ngay lập tức đứng dậy tìm người.
Vừa nãy Thích Giang Chử còn đang đứng trước cửa, vậy mà mới đảo mắt đã không thấy người. Hạ Tuyển có chút hoảng loạn, y quay mắt về phía cửa phòng cấp cứu, nhìn người ta đi tới đi lui, bọn họ đang nói gì đó, âm thanh rất nhỏ, chỉ có bọn họ có thể nghe được, âm thanh này rơi vào tai Hạ Tuyển lại trở thành những tiếng ong ong vang vọng, làm cho hành lang bị kéo đến vô tận.
Y bước lên phía trước hai bước, sờ sờ túi bước chân liền đột nhiên dừng lại. Y không mang theo di động, nếu lát nữa Thích Giang Chử quay lại sẽ không tìm được y.
“Làm ơn nhường đường—— “
Hạ Tuyển lúc này mới ý thức được mình đang đứng chặn lối đi, vội vã nghiêng người đứng qua một bên, sau đó bờ vai bị ai đó vỗ vỗ, quay đầu lại nhìn thì thấy là Thích Giang Chử.
“Anh,“ Hạ Tuyển nhấp nhấp môi, hỏi, “anh đi đâu vậy?”
“Đi mua ít đồ.”
“Mặt em còn chưa lau sạch kìa.” Thích Giang Chử nhắc nhở.
Hạ Tuyển giơ tay muốn lau, nhưng chỉ có thể lung tung chà sát. Chà chà lại càng như con mèo hoa.
Thích Giang Chử khi nãy đi ra ngoài là để mua khăn giấy ướt, mười tấm, mỗi tấm đều được đóng gói riêng. Hắn lấy một tấm ra, xé một đường, vừa nói chuyện với Hạ Tuyển vừa lấy khăn ra khỏi bịch.
“Ngước mặt lên.” Thích Giang Chử nói.
Hạ Tuyển ngước cằm lên, Thích Giang Chử gấp khăn ướt lại, ung dung thong thả tỉ mỉ lau hai bên mũi y.
Khăn ướt chỉ có chút hơi lạnh, vẫn còn rất ấm. Động tác của Thích Giang Chử so với giọng điệu gần như nghiêm khắc của hắn phải nói là ôn hòa hơn rất nhiều.
Y đang ngẩng đầu, mắt chỉ có thể nhìn thấy một mình Thích Giang Chử.
Dục vọng độc chiếm của y vẫn luôn lựa chọn những thời điểm như thế này mà bạo phát, y muốn Thích Giang Chử chỉ thuộc về một mình y, chỉ tốt với một mình y.
Hạ Tuyển không vừa lòng với hiện tại, y còn muốn Thích Giang Chử ôm ấp mình, muốn vào những lúc Thích Giang Chử tới gần y hôn lên môi hắn, muốn nghe thấy tiếng tim đập của Thích Giang Chử.
Đây là lần đầu tiên y yêu thích một người, loại tình cảm mãnh liệt này sắp chiếm lấy hết tim y rồi, lấp đến tràn đầy, không có bất kì khe hở nào, ngay cả một cọng lông vũ mỏng manh cũng đừng hòng chen được vào.
Thích Giang Chử ném khăn ướt vào thùng rác, nói: “Xong rồi.”
Hạ Tuyển cúi đầu, mu bàn tay chạm vào hai gò má ướt nhẹp, nửa ngày mới nói: “Anh, em có thể ôm anh một chút không?”
Thích Giang Chử nói: “Hạ Tuyển, em đã không còn là một đứa con nít nữa rồi.”
“Em muốn ôm anh một chút.” Hạ Tuyển lặp lại.
Thích Giang Chử bất đắc dĩ với sự bướng bỉnh đột ngột của Hạ Tuyển, hắn còn muốn nói gì đó, nhưng Hạ Tuyển đã giang rộng hai tay ôm lấy hắn, không cho Thích Giang Chử cơ hội từ chối lần thứ hai.
Một cái ôm không mấy chắc chắn, cánh tay của y nhẹ nhàng khoát lên trên người Thích Giang Chử, chỉ là thoáng ngừng một chút liền buông ra.
Thích Giang Chử không nhúc nhích, lúc nhìn y lông mày có hơi nhíu lại, là biểu tình thuộc về người lớn mà y nhìn không hiểu.
Hạ Tuyển sờ sờ mũi, nói: “Lời khi nãy em nói với bác sĩ, vết thương là do đi đường đụng phải, không phải là nói thật. Em đã xảy ra tranh chấp với cha em... Em không muốn nói dối anh.”
Y không nói những lời lừa gạt Thích Giang Chử, cũng không muốn nói những chuyện vụn vặt trong nhà mình cho Thích Giang Chử nghe. Đây là cách mà y chứng minh mình đã trưởng thành, mặc dù có chút ấu trĩ.
Trên đường trở về, Hạ Tuyển vẫn ngồi ở ghế phó lái, giống như chịu sự tác động của tâm lý, y hình như có thể cảm nhận được nhiệt độ cơ thể của Thích Giang Chử.
Đèn neon nhanh chóng xa dần, y quay đầu nhìn ra ngoài, hơi thở tạo nên một lớp sương mù màu trắng trên cửa sổ xe, y vươn tay viết một chữ Giang lên trên lớp sương màu trắng đó, rất nhanh đã không còn nhìn ra.
Sau đó, Thích Giang Chử đưa Hạ Tuyển lên lầu, Hạ Tuyển mở cửa bước vào nhà, đột nhiên nghĩ đến cái gì đó, nói: “Anh chờ em một chút.”
Nói rồi cửa cũng không đóng, chưa thay dép đã chạy vào trong phòng ngủ.
Thích Giang Chử đứng trong hành lang, đèn cảm ứng âm thanh đã tắt khi nào hắn cũng không quan tâm. Một lát sau, từ bên trong cửa lại truyền tới tiếng bước chân có chút lo lắng, “Anh ơi?”
Hạ Tuyển gọi một tiếng, đèn lại sáng lên, khi nhìn thấy người mới cong lên khóe miệng, đôi mắt gần như phát sáng.
Y kín đáo đưa một túi giấy cho Thích Giang Chử, nói: “Đều là chút đồ nhỏ nhặt, tặng cho anh.”
Thích Giang Chử cầm túi giấy bước xuống chỗ để xe, hắn ngồi trên xe, không lập tức nổ máy, chỉ trầm mặc ngồi ở ghế lái.
Cái túi giấy nhẹ như vậy, lại nặng đến khó mà tin nổi.
Hạ Tuyển từ ban công nhìn xuống, xe Thích Giang Chử chưa nhúc nhích ít nhất đã hai phút rồi.
Làm sao vậy? Thích Giang Chử cảm thấy khó chịu ở đâu sao? Y thầm nghĩ.
Y có chút bận tâm, lại cũng không dám quá lộ liễu mà nhướng người ra ngoài nhìn nhìn.
Kỳ thực bên trong túi giấy kia cũng chỉ có chút đồ vật linh tinh, bookmark mà bạn cùng lớp đưa cho y, y cảm thấy đẹp nên bỏ vào; thấy được một cây bút máy dùng khá tốt, y cũng phải mua hai cây, một cây để mình dùng, cây còn lại thì bỏ vào trong túi giấy; còn có mấy viên kẹo cùng vài túi ăn vặt nhỏ...
Còn rất nhiều thứ khác, đều là những thứ nhỏ nhặt không đáng tiền, những gì y tích góp được kỳ thực so với một túi nhỏ kia đương nhiên nhiều hơn nhiều, sau đó y cảm thấy hình như có hơi quá nhiều, nên đã cử hành một cuộc thi đấu chọn lựa, lấy lấy bỏ bỏ sàng lọc ra dần mới có thể chọn ra một chút đồ như vậy——
Y biết Thích Giang Chử có thể sẽ không để tâm đến những thứ nhỏ nhặt này, nhưng y muốn tặng, mọi thứ mà y cảm thấy tốt y đều muốn tặng cho Thích Giang Chử.
Hạ Tuyển mở cửa sổ ra, khí lạnh lan vào phòng, chiếc xe dưới lầu đã nổ máy. Hạ Tuyển cũng an tâm, nhìn theo chiếc xe của Thích Giang Chử nhanh chóng rời khỏi tiểu khu.
Thứ sáu không có lớp tự học buổi tối.
Sau khi tan học, Hạ Tuyển đi mua một tấm vé xe bus về trấn nhỏ, y mua từ một người bán lẻ ở gần trạm chờ, không cần chứng minh thư, trả tiền là được.
Trấn nhỏ cách Giang Châu không xa, nhưng bởi vì không có hệ thống đường sắt, cho nên phải tốn đến ba tiếng mới đến nơi. Đợi đến khi y bước xuống xe, sắc trời đã đen triệt để. Tuyết rơi ở trấn nhỏ hình như nhiều hơn ở Giang Châu, lúc này trên mặt đất đã được tích một tầng tuyết dày, đã cao hơn mắt cá chân rồi.
Y chậm rãi bước từng bước, chỉ chốc lát sau cơ thể đã mệt đến không ngừng thở dốc.
Đúng lúc này Thích Nhiên lại gọi điện cho y, cuộc gọi mới vừa được nhận, thanh âm của đối phương ngay lập tức vang lên, “Hạ Tuyển cậu đang ở đâu vậy? Tớ đang đứng trước cửa nhà cậu nè, sao không có ai ở nhà hết vậy?”
“Tớ... Bây giờ không có ở nhà.” Hạ Tuyển nói.
“Cậu đang ở đâu? Tớ kêu anh tớ qua đón.”
“Không cần,“ Hạ Tuyển vội vàng nói, “tớ về nhà.”
Bên kia đổi thành người khác, Hạ Tuyển nghe thấy giọng nói của Thích Giang Chử, “Về nhà sao gió lại lớn như vậy?”
“Không phải, em về chỗ ở lúc trước của em. Em mới xuống xe, đang ở trên đường nên gió hơi lớn.” Hạ Tuyển duỗi tay còn lại muốn chặn gió lại.
“Một mình?”
Hạ Tuyển chần chờ một chút, đứng trong gió rét, để bản thân được tùy tính một lần, ân một tiếng.
“Đến nơi rồi báo anh một tiếng.” Một lúc sau, Thích Giang Chử dặn.
Hạ Tuyển liên tục vâng dạ, lúc cúp điện thoại tay đã lạnh đến tê rần. Y cũng không biết mình đang ở đâu, mơ mơ hồ hồ đã về đến nơi rồi. Nhà của ông bà không biết Hạ Chấp Minh có giải quyết một mình hay không, coi như ông đã giải quyết rồi cũng sẽ không nói cho Hạ Tuyển biết, Hạ Tuyển thật sự là không thể ôm bất kỳ mong đợi nào với ông được nữa.
Sau khi trở về không nghĩ tới phòng ở vẫn còn nguyên dạng, chỉ là đã một khoảng thời gian không có ai ở nên khắp nơi đều đầy bụi, điện nước lại chưa bị cắt. Y đi bưng một chậu nước đặt xuống sàn, chợt nhớ tới lời Thích Giang Chử nói, y mở ra Wechat ra, gửi một tin nhắn cho Thích Giang Chử, nói mình đến nơi rồi.
Đợi một hồi lâu, Thích Giang Chử gửi lại một tin nhắn, bảo y phát định vị của mình cho hắn.
Hạ Tuyển chưa từng phát qua định vị, phải tốn mất nửa ngày y mới thành công, lần này rất nhanh đối phương đã trả lời, chỉ một chữ “Ân” ngắn gọn.
Không nghĩ tới đúng hai tiếng sau, Thích Giang Chử gửi tin nhắn cho y, hỏi địa chỉ nhà là bao nhiêu.
Hạ Tuyển chỉ mới lau chùi được một nửa, đột nhiên đứng bật lên làm nước trong chậu bắn ra một chút, y ngẩn người, ngồi xuống nhanh chóng lau khô nước.
Y nhanh chóng từ trên lầu chạy xuống, áo khoác cũng không mặc.
Đèn đường dưới lầu đều hư hết rồi, tất cả mọi thứ đều được đêm đen đối xử bình đẳng. Y nhìn xung quanh, bỗng nhiên từ phía sau vang lên tiếng kèn xe.
Hai người đi lên lầu ba, Hạ Tuyển cầm chìa khóa mở cửa, nói: “Anh, trong nhà có hơi loạn.”
Vừa nói vừa dẫn Thích Giang Chử vào nhà, trong nhà dày đặc mùi tro bụi.
“Anh, nếu không thì anh qua khách sạn bên cạnh ở đi. Mặc dù điều kiện không mấy tốt, nhưng so với nơi này thì vẫn tốt hơn nhiều, rất lâu không trở lại, tro bụi hơi nhiều.”
Thích Giang Chử nhìn bốn phía xung quanh, vẫn luôn không hé răng, đây là một căn chung cư hai phòng ngủ không lớn mấy, ánh đèn lại rất ấm áp.
Hạ Tuyển không dám hỏi, tại sao Thích Giang Chử lại đến đây. Y hiểu rõ ràng, nếu như không có kỳ vọng, vào lúc Thích Giang Chử hỏi y có phải đang ở một mình hay không, y sẽ không trả lời bằng đáp án kia. Y là kỳ vọng, là muốn Thích Giang Chử tới đây.
Nhưng cho dù là như vậy, vào lúc nhìn thấy Thích Giang Chử, y vẫn rất kinh ngạc.
Một hồi lâu sau, Thích Giang Chử thu hồi tầm mắt, cởi áo khoác ra, cuốn ống tay áo lên, hỏi: “Đã ăn tối chưa?”