Vì không muốn trở nên dư thừa, Hạ Tuyển cái gì không dám nghĩ.
Ngày tháng sống trong trấn nhỏ vốn không dễ dàng, ông bà nội đối với Hạ Tuyển rất tốt, nhưng hai ông bà cũng đã bị con trai bỏ lại, Hạ Chấp Minh nợ nần không trả nổi nên bỏ trốn, ông bà bởi vì chuyện này cũng đã chịu không ít tội. Vì vậy Hạ Tuyển không dám nghĩ đến hộp bút mới, cặp mới... Càng không dám nghĩ đến Uông Tịnh.
Cho dù chẳng có ai đứng ra nói với y rằng không được nghĩ tới, nhưng, không có ngôn ngữ, y vẫn có thể nhìn thấy được sắc mặt của người khác, kiếm chuyện là câu trả lời ôn hòa nhất mà y có thể nhận được.
Thích Giang Chử lại nói với y, không có gì là không dám nghĩ đến cả. Y yên lặng mà lặp lại câu nói này ở trong lòng, không hiểu sao lại có thêm một chút dũng khí, y rốt cục hạ quyết định——
Y sẽ dời ra ngoài.
Thứ sáu, cuối tháng chín, Hạ Tuyển dời vào phòng được Hạ Chấp Minh thuê.
Hạ Chấp Minh vào phòng liền mở hết cửa sổ ra để thông gió, sắp qua tháng mười rồi, tuy rằng không khí vào buổi chiều đã khá lạnh, thế nhưng ban ngày chỉ cần gan đủ lớn vẫn có thể mặc áo ngắn tay chạy nhảy. Nội thất mới đã tan hết mùi rồi, gian nhà không hề lớn, nhưng Hạ Tuyển chỉ ở một mình thì cũng thừa sức, nội thất nhét đầy không gian trong phòng, trên ban công còn có hai chậu cây xanh biếc lá, cũng khá ấm áp.
Hạ Tuyển đổi dép lê, Hạ Chấp Minh tràn đầy phấn khởi mà tiến vào nhà bếp, mở cửa tủ lạnh ra nói: “Trước khi đón con ba đã đi siêu thị một chuyến, đã mua đồ đầy tủ lạnh, sau này mỗi tuần ba sẽ đem đồ đến cho con một lần...”
Còn không đợi Hạ Tuyển đáp lại, ông đã vội vã đóng cửa tủ lạnh lại đẩy ra cửa phòng ngủ, nói: “Mấy ngày trước ba cùng dì Ngụy của con đi mua cho con mấy bộ quần áo mới, con mặc thử xem có vừa hay không?”
Vì Hạ Chấp Minh giục giã, Hạ Tuyển chọn đại một cái áo mặc thử, kiểu dáng cùng màu sắc đều rất đẹp, chỉ là ống tay áo rõ ràng ngắn hơn một khúc.
Hạ Chấp Minh cũng chú ý tới, trên mặt có chút lúng túng. Nhưng ông cũng chẳng lúng túng quá lâu, vì rất nhanh đã có một cú điện thoại gọi tới, Hạ Chấp Minh phải đi, cuộc gọi đó đã giải cứu Hạ Chấp Minh ra khỏi bầu không khí lúng túng kia. Cùng lúc đó, Hạ Tuyển cũng thở phào nhẹ nhõm.
Trong tủ quần áo cũng bị chất đầy, đều là mới mua, đến nhãn mác cũng chưa được cắt đi, y tiện tay lật qua xem, đều nhỏ hơn y một size. Y nhấp nhấp môi, lấy quần áo trong balo ra nhét vào tủ quần áo từng cái từng cái một, bên trong còn có vài bộ mới.
Là do quãng thời gian trước, khi Thích Giang Chử đi công tác về mua cho, Thích Nhiên có cái gì y cũng có cái đó. Ngày hôm sau Thích Nhiên đã mặc luôn rồi, Hạ Tuyển lại không nỡ, vẫn luôn đặt ở dưới cùng của tủ quần áo, lúc dời đi y liền mang theo như mang bảo bối.
Y mới vừa thu thập được một nửa thì nhận được video call từ Thích Nhiên.
Hạ Tuyển bắt máy, Thích Nhiên đòi Hạ Tuyển cho xoi nhà mới, màn hình đen thui, Hạ Tuyển nhăn lại mày lại hỏi: “Chiều hôm nay cậu không phải có lớp học thêm sao?”
Quả thật có, nhưng lớp học mấy chục người, chỉ cần đủ bí mật cùng cẩn thận sẽ không bị phát hiện.
“...” Thích Nhiên có tật giật mình, tiếp tục núp vào trong góc lớp, mặt không đỏ tim không đập mà nói, “Lớp học thêm sao có thể quan trọng bằng cậu được.”
Hạ Tuyển càng nghĩ càng khả nghi, nói: “Sao cậu lại không nghe giảng? Tớ cúp điện thoại đây.”
Thích Nhiên thúc giục: “... Nhanh nhanh nhanh, thời gian là vàng bạc.”
Vừa dứt lời, Hạ Tuyển dứt khoát kiên quyết cúp điện thoại, tuyệt đối không cùng Thích Nhiên thông đồng làm bậy.
Thực sự là quá độc ác, mãi đến khi tan học cậu vẫn còn nói đi nói lại câu này, cậu và mấy đứa bạn mới quen đi tới cửa, quét mắt liền thấy một chiếc xe đang đậu ở ven đường.
Cậu tạm biệt đám bạn, kéo mở cửa xe ngồi lên ghế phó lái, liếc nhìn Thích Giang Chử một cái, có chút khủng hoảng.
Thích Nhiên vừa cài seatbelt vừa hỏi: “Anh, sao anh lại tới đây?”
Chắc không phải là Hạ Tuyển lén lút méc ổng đâu hả?
“Tới coi coi em có trốn học hay không thôi.” Thích Giang Chử nói.
“Làm sao có khả năng!” Thích Nhiên cảm thấy lạnh sống lưng, lấy điện thoại ra bắt đầu nói sang chuyện khác, “Để em gọi video cho Hạ Tuyển, nhìn thử nhà cậu ấy một chút.”
“Không cần gọi,“ Thích Giang Chử nói, “bây giờ chúng ta qua đó.”
Hạ Tuyển mới vừa mở cửa liền ngây ngẩn cả người, y nhìn Thích Nhiên lại nhìn sang Thích Giang Chử, nửa ngày sau mới hỏi: “... Sao hai người lại đến đây?”
Thích Nhiên đắc ý vênh váo nói: “Cậu cúp điện thoại không cho tớ coi, tớ chỉ có thể chính mình chạy tới coi tận mắt thôi.”
“Cúp điện thoại?” Thích Giang Chử nhạy bén tìm ra trọng điểm.
“Em không có nói, khẳng định là anh nghe lầm.”
Thích Giang Chử cùng Thích Nhiên đương nhiên không đến tay không, rau củ cùng thịt, còn có mấy túi thịt viên.
Thích Giang Chử đặt đồ lên trên bàn cơm, Hạ Tuyển rập khuôn từng bước đi theo phía sau hắn, nhìn chằm chằm bóng lưng của hắn mà sững sờ.
Mãi đến tận khi Thích Giang Chử quay đầu lại hỏi y, “Có nồi không?”
Hạ Tuyển nghe vậy lập tức xoay người đi tìm trong tủ, “Hẳn là có.”
Đúng như dự đoán, Hạ Chấp Minh đã chuẩn bị hết các thiết bị điện cùng gia cụ cần thiết, y tìm được nồi nấu lẩu ở trong cùng của tủ.
Thích Nhiên cảm thấy được căn phòng này rất mới mẻ, tới tới lui lui tham quan mấy vòng. Thích Giang Chử tiến vào nhà bếp liền bắt đầu bận rộn, Hạ Tuyển nhìn một lát cảm thấy thật ngại, đứng một bên làm trợ thủ giúp hắn.
Thích Giang Chử thuần thục nhặt rau, nước sôi bốc lên hơi nước màu trắng, Hạ Tuyển cảm thấy gương mặt của hắn đều trở nên mơ hồ. Gương mặt mất hồn của y rất nhanh bị Thích Giang Chử phát hiện, Thích Giang Chử ngừng tay, nhẹ nhàng nói: “Nơi này các tầng có hơi thấp, là kiểu tiểu khu của mười mấy năm trước rồi, biện pháp phòng tránh ít, buổi tối nhớ phải đóng hết cửa sổ lại.”
Hạ Tuyển nhấp môi, trì độn mà cảm nhận sự quan tâm của Thích Giang Chử.
Không thấy trả lời, Thích Giang Chử kiên nhẫn hỏi lại một lần, “Đã nghe thấy chưa?”
“Em sẽ không quên.” Hạ Tuyển ngẩng đầu cười với hắn, nhanh chóng trả lời.
Trên bàn cơm, Thích Nhiên đấu tranh với mấy viên thịt trong nồi, cậu không giỏi dùng đũa, xác suất gấp được thịt viên là con số không, Hạ Tuyển muốn giúp đỡ... Hai người náo loạn đến cả đầu đều là mồ hôi, cũng không gắp được một cái.
“Hạ Tuyển, nhà cậu sao lại không có muỗng a?” Thích Nhiên sắp khóc đến nơi.
Vừa dứt lời, trong bát Thích Nhiên có thêm một viên thịt, là do Thích Giang Chử gắp cho. Thích Nhiên có thịt ăn, ngậm miệng lại.
Hạ Tuyển nhìn thấy đôi đũa của Thích Giang Chử lại hạ xuống, sau đó trong bát của y cũng có thêm một viên thịt màu trắng.
Cuối cùng, mấy viên thịt trong nồi đều tiến vào trong bụng hai đứa nhỏ, gắp thịt từ đầu tới cuối chỉ có một mình Thích Giang Chử.
“Anh, sao anh lại lợi hại như vậy.” Thích Nhiên nói từ tận đáy lòng.
Hạ Tuyển ăn thịt viên cũng nói theo: “Thật lợi hại.”
Nghe vậy, Thích Giang Chử để đũa xuống nói: “Ăn cơm, bớt nói.”
Cho dù là bớt nói, bữa cơm này Hạ Tuyển ăn rất vui vẻ, so với thời điểm chỉ có một mình y hoàn toàn khác biệt, Thích Giang Chử cùng Thích Nhiên mang đến sự náo nhiệt cho căn phòng này, những bộ quần áo nhỏ hơn y một size được treo đầy trong tủ kia đều không thể cản trở y cảm thấy vui vẻ.
Đảo mắt đã đến cuối tháng mười một.
Cũng không biết tại sao, đã sắp đến tháng mười hai rồi, Giang Châu còn chưa thấy tuyết rơi, mà nhiệt độ đã bắt đầu cấp tốc giảm xuống, âm mười mấy độ đã trở thành chuyện bình thường.
Trong phòng học ấm ấp, trong nhà cũng chỉ cần mặc áo ấm là là đủ rồi, nhưng khi ra khỏi cửa, mặc áo lông cũng cảm thấy lạnh băng. Tối thứ sáu, mười giờ tối, cuối cùng cũng đợi được đến giờ tan học, Hạ Tuyển tạm biệt Thích Nhiên cùng Vệ Kiệt ở cửa trường học, thời điểm đi tới cửa tiểu khu thì nhìn thấy Hạ Chấp Minh.
Ông dựa vào bên cạnh xe hút thuốc, nhìn thấy Hạ Tuyển đang đi đến, Hạ Chấp Minh vẫn cầm điếu thuốc trên tay.
Hạ Tuyển đã một tháng chưa gặp ông, Hạ Tuyển bước tới, nghe thấy Hạ Chấp Minh nói: “Đầu tháng sau mình về thăm trấn đi, mùng ba ba sẽ đến đón con cùng đi.”
Editor: ông đã nói với Hạ Tuyển mỗi tuần đến một lần, ông lại không làm được sao?
“Con còn phải đi học.” Hạ Tuyển nói.
Hạ Chấp Minh nhìn y chằm chằm, ánh mắt kia giống như đang ngậm một ngọn lửa đang cháy bừng bừng, ông nói: “Có lớp thì xin nghỉ.”
“Tháng sau cô không cho nghỉ, tụi con...”
Hạ Chấp Minh ném thuốc lá trong tay đi, ánh lửa trên đất bị gió thổi lúc sáng lúc tối, ông áp sát đến, nói: “Có lớp? Có lớp thì hủy đi, ông bà nội của mày nhọc nhằn khổ sở nuôi mày lớn đến chừng này, vậy mà ngày giỗ của họ mày cũng không chịu trở về, họ nuôi trở thành một người vong ân phụ nghĩa như vậy à?”
Hạ Tuyển không muốn nói chuyện với người không thể nói chuyện, y muốn bỏ đi. Y không do dự quay người muốn đi. Hành vi này đã kích thích Hạ Chấp Minh, ông thật sự bị chọc giận, ra sức kéo lại cánh tay của Hạ Tuyển, “Tao đang nói chuyện với mày đó! Mày điếc rồi à?”
Hạ Chấp Minh cắn răng nghiến lợi nói: “Hạ Tuyển, mày là thứ bất hiếu!”
Hạ Tuyển gần như muốn nghẹt thở, cõi đời này chỉ có Hạ Chấp Minh không có tư cách nói với y như vậy, đầu y nóng lên, cả người đều nóng lên, thời điểm hô hấp cả cổ họng đều đau rát, y lớn tiếng phản bác: “Có người cha như vậy, tôi tình nguyện bị người đâm cột sống chửi tôi bất hiếu.”
Nói xong, y có một loại khoái cảm khó có thể hình dung, nhưng khoái cảm cùng đau đớn lại đan xen vào nhau, cho nên y không có cách nào nhận biết rốt cuộc là vui sướng nhiều hơn hay là thống khổ nhiều hơn.
Gương mặt của Hạ Chấp Minh nhăn nhó, trong nháy mắt tiếp theo đã dương tay tát Hạ Tuyển một cái. Mặt Hạ Tuyển bị đánh trật, y trầm mặc cúi đầu nhìn thấy máu của mình tích trên mặt đất.
Nhiệt độ cơ thể y đều theo dòng máu này đi ra ngoài, thần kỳ giống như y đã tự chữa lành, một chút cũng không muốn khóc, chỉ là đang suy nghĩ——
Y và cha y, bọn họ cần phải giải thoát cho nhau.
Editor: hé lô mọi người~~~~, I”m back ~~~~~ Sự thật là nửa tháng nay tui đi chơi hơi bị xa, không đem theo lap nên không dịch được chương nào nên không up đúng lịch chứ hổng phải tui drop đâu nha, mọi người thông cảm cho sự lông bông đột xuất của tui hen