Diệp Phàm nhìn Triệu Vũ một cái.
Dễ nhận thấy, Vân Tùng đang muốn kết thân với anh!
“Được thôi!”
Diệp Phàm gật đầu.
Mặc dù Vân Tùng chỉ là người giàu có bình thường, nhưng thông qua những lời Vân Tùng vừa nói, dễ nhận thấy Vân Tùng và Minh Thần có mối quan hệ khá tốt.
Mà Minh Thần là người của điện Long Vương!
Cho nên Diệp Phàm mới nể mặt Vân Tùng.
Đương nhiên vẫn còn một điều quan trọng nữa, chính là Dương Khiết Như chọn xe chắc chắn sẽ mất không ít thời gian, anh đứng ở đây đợi chẳng bằng đi uống chén trà với Vân Tùng.
“Diệp thiếu gia, vậy xin mời, xin mời...” Vân Tùng mừng rỡ, vội vàng nhiệt tình mời Diệp Phàm lên tầng hai.
Tầng hai của cửa hàng 4S có một căn phòng là phòng tiếp khách riêng của Vân Tùng.
Căn phòng rất rộng, bên trong trang trí xa hoa nhưng không tầm thường.
Điều quan trọng là phong thủy của căn phòng rất tốt, bước vào căn phòng sẽ làm cho người ta cảm thấy tinh thần sảng khoái, cơ thể vô cùng dễ chịu.
Vân Tùng mời Diệp Phàm ngồi xuống ghế trong căn phòng, hai cô gái trẻ trung dáng người xinh xắn đi tới.
Ngày thường hai cô gái này chuyên phụ trách việc tiếp đón khách của Vân Tùng, nhưng không phải người của cửa hàng 4S.
Trên mặt hai cô gái mang một nụ cười ngọt ngào, làm cho người khác có cảm giác như gió xuân phơi phới, đôi tay thành thạo của họ bày dụng cụ pha trà rất nhanh, sau đó một cô gái dùng chiếc bếp nhỏ pha trà, một cô gái khác thì đi sang bên cạnh, đánh đàn cổ.
Tiếng đàn du dương, tĩnh lặng mà tinh tế!
Làm cho người ta vui vẻ thoải mái!
Cho dù là Diệp Phàm cũng không khỏi khâm phục tài đánh đàn của cô gái!
Không thể không nói, Vân Tùng rất biết cách hưởng thụ, căn bản không thể đánh đồng với những kẻ có tiền khác được.
“Diệp thiếu gia, sau này anh có bất cứ chuyện gì cần giúp đỡ ở Tinh Thành, cứ việc gọi điện thoại cho tôi, tôi bảo đảm sẽ giúp anh giải quyết ổn thỏa!” Vân Tùng đưa tấm danh thiếp cho Diệp Phàm.
“Ừm!” Diệp Phàm nhận lấy tấm danh thiếp!
“Đúng rồi, Diệp thiếu gia, tôi có nhận được tin tức từ chỗ Minh thiếu gia, Nghiêm Thế Vân muốn trả thù anh!” Vân Tùng nói tin tức mình vừa nghe ngóng được cho Diệp Phàm.
“Ồ?”
“Ngày hôm qua lúc tôi đang nói chuyện với Minh thiếu gia, Minh thiếu gia nhận được tin tình báo nói Nghiêm Thế Vân mấy ngày nay triệu tập rất nhiều người lợi hại, ban đầu còn tưởng gã muốn ra tay với Minh thiếu gia, nhưng sau đó lại nhận được tình báo có thể khẳng định rằng gã đang muốn nhằm vào Diệp thiếu gia đó.”
“Cảm ơn anh đã nhắc nhở!” Diệp Phàm cười cười, nói một cách vô cùng bình tĩnh.
Nhìn thấy vẻ mặt điềm tĩnh của Diệp Phàm, không có một chút hoang mang nào, Vân Tùng chau mày lại nói: “ Diệp thiếu gia, anh, sao anh có thể bình tĩnh như thế? Tôi nói cho anh biết những nhân vật Nghiêm Thế Vân triệu tập lần này đều là những người rất lợi hại!”
“Tôi khuyên anh, nên có sự chuẩn bị sớm, chuyện này tuyệt đối không thể khinh thường.”
“Nhà họ Dương ở Tinh Thành trước đây cũng là vì sơ suất, đánh giá thấp năng lực của đối thủ nên mới rơi vào thảm cảnh bị giết hại!”
“Ha ha!” Diệp Phàm có chút ngạc nhiên nhìn Vân Tùng một cái hỏi: “Anh biết chuyện nhà họ Dương ở Tinh Thành diệt môn?”
“Quan hệ giữa tôi và Dương Thần mặc dù cũng không được coi là tốt nhưng cũng tạm coi như bạn bè, chuyện có người muốn tiêu diệt nhà họ Dương ở Tinh Thành, tôi đã nhắc anh ấy rồi, nhưng anh ấy không để tâm đến chuyện này, dù gì lúc đó nhà họ Dương cực kỳ hưng thịnh, cho dù nhà họ Tiêu có ẩn giấu thế lực, trong mắt của Dương Thần, cả Tương Nam này thế lực nào có thể giết hại nhà họ Dương trong một đêm?
Vân Tùng nói ra một chuyện bí mật!
“Sao anh biết có người muốn giết hại nhà họ Dương ở Tinh Thành?” Diệp Phàm chau mày lại, vẻ mặt nghiêm túc nói.
“Bởi vì đối phương có mời Minh Thần!” Vân Tùng nói.
“Ai?”
“Chính là anh trai Nghiêm Thế Vân-Nghiêm Thế Đông!”
“Ồ!” Diệp Phàm gật đầu, về việc hung thủ chính giết hại nhà họ Dương ở Tinh Thành là Nghiêm Thế Đông, Diệp Phàm đã điều tra ra từ lâu.
“Nhưng mà tôi còn biết người thực sự giết hại nhà họ Dương ở Tinh Thành không phải là Nghiêm Thế Đông!” Vân Tùng thấy Diệp Phàm có hứng thú với việc nhà họ Dương ở Tinh Thành bị giết hại liền kéo dài chủ đề muốn mượn cớ để lôi kéo mối quan hệ với Diệp Phàm.
“Đó là ai?” Diệp Phàm kinh ngạc vội vàng hỏi.
“Cụ thể là ai thì tôi không rõ, nhưng không phải Nghiêm Thế Đông, chỉ dựa vào thế lực của Nghiêm Thế Đông không thể giết hại nhà họ Dương trong một đêm được.” Vân Tùng dường như đã chìm vào trong ký ức, tự nhiên nói: “Ban đầu, Dương Thần còn chẳng thèm để ý đến Nghiêm Thế Đông, cho nên mới không chuẩn bị kỹ càng.”
“Dựa vào báo cáo của đệ tử tôi đã sắp xếp tỉ mỉ theo dõi nhà họ Dương ở Tinh Thành, đêm hôm đó, rất có khả năng là một cao thủ trong giới tu hành ra tay!”
“Bởi vì tai mắt mà tôi sắp xếp nói với tôi là cậu ta chỉ nhìn thấy một bàn tay lớn màu máu từ trên trời áp xuống. Thủ đoạn này người bình thường nhìn thấy sẽ cảm thấy khó tin, nhưng đối với những người có hiểu biết về người trong giới tu hành như chúng ta, sẽ chắc chắn rằng đó là một thủ đoạn lợi hại của một cao thủ trong giới tu hành thực hiện.”
“Đằng sau Nghiêm Thế Đông còn có người khác sao?” Đôi mắt Diệp Phàm nheo lại, trên người lộ ra sát ý nồng nặc.
Điều này làm cho Vân Tùng không khỏi ngạc nhiên, anh ta và Diệp Phàm nói nhiều chuyện liên quan đến nhà họ Dương ở Tinh Thành như vậy, anh ta cứ lầm tưởng rằng Diệp Phàm là người thích nghe chuyện “bao đồng”, nhưng lúc này đây, trên người Diệp Phàm lộ ra sát ý nồng nặc là có ý gì?
Vân Tùng đảo con mắt, trong lòng có một ý nghĩ to gan.
Sau đó, anh ta nhớ đến một số tin đồn về Diệp Phàm.
Điều này làm anh ta đột nhiên ý thức được lần này e là anh ta vạ miệng rước họa vào thân rồi!
Pha trà xong rồi, cô gái phụ trách pha trà nhanh chóng cầm muỗng trà lên, múc cho Diệp Phàm và Vân Tùng mỗi người một bát trà, hơi nước bốc lên nghi ngút như sương trắng, hương thơm của trà bay khắp xung quanh làm lòng người bồng bềnh.
Vân Tùng không dám hỏi nhiều, cầm bát trà lên uống một hơi cạn sạch.
Trong lòng anh ta bây giờ có chút hoảng sợ.
Đã không còn có thể thưởng trà nữa.
Mà hoàn toàn coi trà là nước uống ừng ực!
Diệp Phàm im lặng một lúc mới phục hồi tinh thần, tâm trạng anh đã phục hồi lại trạng thái như lúc đầu, như hòa thượng già ngồi thiền, không vì cảnh vật bên ngoài mà hỗn loạn, nâng bát trà lên, nhẹ nhàng nhấp một ngụm, đắm chìm trong hương vị của trà.
Hơn một tiếng sau, Hoắc Toàn Tài mới đến phía ngoài căn phòng, báo rằng Dương Khiết Như đã chọn xong xe.
Diệp Phàm đứng dậy, nói với Vân Tùng: “Sau này gặp bất cứ chuyện gì, anh đều có thể tìm Hàn Lôi, tôi có thể giúp anh một lần, coi như cảm ơn việc anh nói cho tôi biết chân tướng việc nhà họ Dương bị giết hại.”
“Ờm...” Vân Tùng ngạc nhiên, ngẩn cả người.
Nếu như là trước đây, anh ta nhất định sẽ vui mừng tới nỗi hoa chân múa tay, nhưng bây giờ anh lại cảm thấy lòng nặng trĩu.
Bởi vì, mặc dù anh ta đã được Diệp Phàm hứa hẹn sẽ giúp anh ta một lần.
Nhưng lần này anh ta coi như đã đắc tội với cao thủ trong giới tu hành đã giết hại cả nhà họ Dương ở Tinh Thành.
Mặc dù anh ta không phải là người tu hành, nhưng có chút nghiên cứu về phong thủy, số mệnh, bởi vậy anh ta rất xem trọng chuyện nhân quả, bình thường anh ta sẽ không đi rước họa vào người, cũng bởi vậy mới có được thành tựu như ngày hôm nay.
Nhưng hôm nay, anh ta đã vô tình dính vào chuyện nhân quả.
Việc thắng bại của Diệp Phàm và cao thủ trong giới tu hành đã giết hại cả nhà họ Dương ở Tinh Thành sẽ quyết định số phận của anh ta.