Long Thần Tại Đô

Chương 546: Chương 546: Anh có thể làm gì tôi chứ?




“Xin lỗi, lúc nãy tôi không nhìn thấy......”, Sở Thanh Nhã là một người vô cùng lịch sự, biết đối nhân xử thế, vì thế cô đã xin lỗi người phụ nữ quyến rũ ngay lập tức.

Tuy nhiên, người phụ nữ quyến rũ thì không bỏ qua, cắt ngang lời cô nói, giận giữ quát lên: “Xin lỗi là xong à? Đừng có lôi thôi, mau liếm sạch bụi bẩn mà cô dây ra váy tôi đi, nếu không thì không xong với tôi đâu”.

“Sao con người cô lại vô lý như thế chứ”, Sở Thanh Nhã rất lịch sự nhưng không phải là người dễ bắt nạt.

Người phụ nữ quyến rũ này thật quá quắt, Sở Thanh Nhã không thể nhẫn nhịn được.

“Con đàn bà đê tiện này, mày còn dám cãi sao?”, người phụ nữ quyến rũ liền phẫn nộ, định giơ tay tát Sở Thanh Nhã.

Nhưng ngay lúc này, Diệp Phàm đứng bên cạnh Sở Thanh Nhã giơ tay phải ra, túm chặt lấy bàn tay chuẩn bị tát Sở Thanh Nhã của cô ta.

Tay của Diệp Phàm giống như cái gọng kìm.

Sau khi túm chặt lấy bàn tay của người phụ nữ quyến rũ, mặc cho cô ta giãy dụa thế nào cũng không thể nào thoát ra được.

“Mau bỏ tay ra!”, cô ta hét vào mặt Diệp Phàm.

“Lúc nãy không phải vợ tôi va vào cô mà là cô va vào vợ tôi, cô không những không xin lỗi vợ tôi mà còn mắng chửi cô ấy”, Diệp Phàm lạnh lùng nhìn người phụ nữ quyến rũ rồi nói: “Biết điều thì mau xin lỗi vợ tôi đi, nếu không......”

Lời nói của Diệp Phàm khiến Sở Thanh Nhã đứng bên cạnh sững sờ, lập tức đỏ mặt.

Đôi mắt cô sáng lên, vừa xấu hổ vừa vui mừng.

Trước đó, Diệp Phàm toàn gọi cô là ‘vợ cũ”, hôm nay lại gọi cô là ‘vợ’, sự thay đổi trong cách gọi này khiến Sở Thanh Nhã thấy rất hạnh phúc.

Tuy nhiên người phụ nữ quyến rũ không hề sợ hãi trước lời cảnh cáo của Diệp Phàm, thậm chí cô ta còn ngang ngược quát lên với Diệp Phàm: “Nếu không thì làm sao? Hai bọn bay cũng hống hách đấy nhỉ?”

“Tưởng tôi là người phụ nữ dễ bắt nạt sao?”

“Tôi nói cho các người biết, Lý Như Hân tôi không phải là người dễ bị bắt nạt đâu, ai dám bắt nạt tôi......”

Bốp! Bốp! Bốp!

Người phụ nữ quyến rũ còn chưa nói xong thì Diệp Phàm đã giơ tay tát mấy phát vào mặt cô ta, hai má lập tức sưng tím lên, cô ta đau đến mức liên tục phát ra tiếng kêu như lợn bị chọc tiết.

Lúc này xung quanh có rất nhiều người đang đứng xem.

Sau khi nhìn thấy Diệp Phàm đánh Lý Như Hân, đám đông bắt đầu bàn tán xôn xao.

“Người đàn ông này là ai mà lại dám ra tay đánh một người phụ nữ vậy, thật là không ra dáng đàn ông”.

“Một cặp đôi trẻ bắt nạt một người phụ nữ, đúng là vô liêm sỉ”.

“Các người nói linh tinh cái gì vậy? Chưa biết đầu đuôi câu chuyện thế nào đã phán rồi, vừa nãy tôi đứng bên cạnh nhìn rõ sự việc, rõ ràng là người phụ nữ bị đánh kia va vào người ta, không những không xin lỗi mà còn ngang ngược bắt người ta liếm sạch bụi bẩn trên váy của cô ta”.

“Thì ra là như thế, người phụ nữ bị đánh kia đúng là quá đáng, đánh cũng phải”.

……

Sự bàn tàn của đám đông khiến Lý Như Hân bị đánh càng tức giận hơn, cô ta ngẩng đầu, phẫn nộ nhìn Diệp Phàm, đôi mắt lóe lên sát ý vô cùng lạnh lẽo.

Cô ta không nói gì với Diệp Phàm mà quay người quát đám đông đang vây xem: “Đám rác rưởi các người xì xào cái gì vậy? Tôi nói cho các người biết, không muốn gặp rắc rối thì mau cút đi, chồng tôi là người biến dị, đợi anh ấy đến rồi, có tin tôi bảo anh ấy rút hết lưỡi của các người ra không?”

Nghe Lý Như Hân nói, mọi người xung quanh ai cũng biến sắc.

Trong thời đại bây giờ, ‘người biến dị’ là một danh từ vô cùng đáng sợ, nếu người thường động vào người biến dị thì chính là tự tìm đến cái chết.

Vì thế, sau khi biết chồng của Lý Như Hân là người biến dị, đám đông bị dọa sợ liền chạy toán loạn, dường như chẳng còn ai dám hóng chuyện nữa, bởi vì sợ bị liên lụy, đắc tội với người biến dị.

Sau khi buông lời đe dọa khiến đám đông giải tán, Lý Như Hân nhìn Diệp Phàm, nghiến răng nghiến lợi nói: “Thằng chó chết, lúc nãy mày hùng hổ lắm cơ mà, còn dám đánh tao sao? Mày đợi đấy, chồng tao đang ở gần đây, anh ấy sẽ đến ngay thôi, đến lúc đó tao nhất định sẽ bảo anh ấy lột da rút gân, nghiền xương cốt mày thành tro bụi”.

“Trước đó, tao chỉ bảo bọn mày liếm sạch bụi bẩn trên váy của tao thôi, đó là tao đã rủ lòng từ bi với chúng mày rồi”.

“Nhưng hai bọn chó chết chúng mày lại không biết cảm ơn mà còn dám ra tay với tao, hừ, hôm nay không ai cứu được bọn mày đâu”.

Đối diện với lời lẽ uy hiếp của Lý Như Hân, Diệp Phàm rất bình thản, hoàn toàn không sợ hãi.

Sở Thanh Nhã cũng rất thản nhiên, cô hiểu rõ thực lực của Diệp Phàm.

Ngoài người biến dị siêu cấp như Diệp Khởi Sơn ra thì người biến dị bình thường hoàn toàn không phải là đối thủ của Diệp Phàm.

Có điều, ngay lúc này, một người đàn ông mặc cảnh phục đi đến, sau khi lướt nhìn tình hình ở đây, anh ta trầm giọng hỏi: “Có chuyện gì vậy? Nếu xảy ra mâu thuẫn thì có thể đến đồn cảnh sát để giải quyết, các người ra tay như thế này là vi phạm pháp luật, sẽ bị tạm giam”.

“Anh cút đi cho tôi!”, tuy nhiên người đàn ông mặc cảnh phục vừa nói xong thì Lý Như Hân liền quát lên: “Anh là cái thá gì chứ? Đồn cảnh sát sao? Tôi khinh, chồng tôi là người biến dị đấy……”

“Cho dù chồng cô là người biến dị thì sao chứ? Ai cũng phải tuân thủ pháp luật, có như thế thì xã hội mới có thể vận hành một cách có trật tự”, người đàn ông mặc cảnh phục nói, giọng điệu đúng mực, vô cùng kiên định.

Điều này khiến Diệp Phàm đứng bên cạnh không khỏi sững sờ, nhìn anh ta với sự kính phục.

“Vậy sao? Tôi không tuân thủ luật pháp đấy, anh làm gì được tôi chứ?”

Nhưng lúc này, giọng nói của một người đàn ông truyền đến, liền nhìn thấy cách đó không xa có một người đàn ông tầm ba mươi tuổi đang bước tới, gã nghiêm mặt, trong đôi mắt tràn đầy sự hống hách và ngang ngược.

Gã khinh bỉ liếc nhìn người đàn ông mặc cảnh phục.

“Biết điều thì mau cút đi, nếu không cho dù anh là thành viên của đội thực thi pháp luật thì tôi cũng không ngại nện cho anh một trận đâu”, gã lạnh lùng nói với người đàn ông mặc cảnh phục.

“Mong anh chú ý ngôn từ”, người đàn ông mặc cảnh phục trầm giọng nói: “Nếu như anh đánh nhau ở đây, cho dù anh là người biến dị thì tôi cũng sẽ bắt anh về đồn”.

“Haha!”

Gã đàn ông phá lên cười, nhìn người đàn ông mặc cảnh phục như nhìn tên ngốc, gã hống hách nói: “Bắt tôi về đồn sao? Tôi khinh, Dương Thành Minh tôi từ sau khi trở thành người biến dị, cho dù là cục trưởng cục cảnh sát của các anh cũng phải khép nép khúm núm khi đứng trước mặt tôi, một nhân viên thực thi pháp luật quèn như anh mà cũng dám nói bắt tôi về đồn sao? Xem tôi tát chết anh đây”.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.