Người đàn ông xông ra khỏi phòng tắm, đúng lúc nhìn thấy hai bố con Dương Phong, Dương Khiết Như đang ôm nhau khóc cùng Diệp Phàm đang đứng một bên, hắn ta liền ngớ ra, đợi đến khi hoàn hồn lại, giận giữ gầm lên: “Mấy người không phải là nhân viên của khách sạn sao? Mấy người là ai?”
“Trừ phi mấy người là đến ăn cướp? Mấy người có biết tôi là ai không?”
“Biết điều thì nhanh chóng cút đi, nếu không ông đây sẽ giết hết!”
“Mẹ kiếp, thằng vô liêm sỉ này lại dám ức hiếp con gái của tao? Tao cho dù có liều cả cái mạng già này cũng phải khiến hắn trả giá đắt.” Dương Phong phẫn hận nhìn hướng người đàn ông, khóe mắt như sắp nứt ra, chửi như tát nước.
Song nghe được lời nói của Dương Phong, vẻ mặt người đàn ông sững sờ, sau khi hoàn hồn lại, nở nụ cười ti tiện nói với Dương Phong: “Ô, thì ra ông là bố của Dương Khiết Như? Nếu ông đều đã tìm tới rồi, vậy ông hãy cho một cái giá đi, bao nhiêu tiền thì ông mới bán con gái cho tôi?”
Hắn chính là Ân Vinh mà Dương Khiết Như nói, chủ tịch tập đoàn Thiên Ưng
“Tên súc sinh này……” Dương Phong không ngờ tới Ân Vinh lại hung hăng càn quấy đến vậy, đến bước này, lại nói ra lời muốn ông bán đi Dương Khiết Như.
Đây thật sự đúng là, cmn vô liêm sỉ!
Thật là một tên súc sinh!
Lần này Dương Phong thật sự rất tức giận, nếu ông có năng lực, bây giờ nhất định sẽ giết chết Ân Vinh.
Đúng tại lúc này, Diệp Phàm động thủ.
Anh trực tiếp đá một cước, mạnh mẽ giẫm lên ngực của Ân Vinh.
Bụp!
Ân Vinh bị một cước này của Diệp Phàm đá bay ngược ra ngoài năm sáu mét, sau khi đụng vào tường liền ngã xuống dưới đất.
“Mày, mẹ kiếp, mày là ai……” Ân Vinh ho khan dữ dội, vô cùng nhếch nhác thảm hại từ dưới đất bò lên, hét lên với Diệp Phàm: “Mày dám đánh tao? Mày biết tao là ai không? Tao là chủ tịch của tập đoàn Thiên Ưng, tùy tiện một câu của ông đây, liền có thể kêu vài trăm người đem mày ném xuống sông Tương làm mồi cho cá……”
Bụp!
Những lời của Ân Vinh còn chưa nói xong, Diệp Phàm lại một lần nữa xông tới, một tay túm chặt cổ áo của hắn ta, vung tay giáng xuống một bạt tai, đánh tới nửa bên mặt của Ân Vinh thoáng chốc liền trở nên tím xanh, trong miệng đều là máu, vài chiếc răng hàm ngả vàng đều bị rơi ra.
“Mày, mày, mày……”
Ân Vinh bị một bạt tai này của Diệp Phàm đánh tới ngây dại.
Hắn ta là chủ tịch tập đoàn Thiên Ưng, cũng được tính là nhân vật hạng nhất tại Tinh Thành, trừ tám gia tộc lớn nhất của Tương Nam, có mấy người dám đánh hắn ta?
Bụp! Bụp! Bụp!
Sắc mặt Diệp Phàm lạnh nhạt, ánh mắt vô tình, vung tay liền là vài chục cái bạt tai lên mặt Ân Vinh, đánh tới hai bên má của hắn ta cùng lúc đều sưng vù lên, dường như biến thành một chiếc đầu heo, mồm miệng đầy máu, thực sự là thảm thương đến không dám nhìn.
“Một câu nói có thể kêu vài trăm người tới ném tôi xuống sông Tương làm mồi cho cá? Vậy anh cũng phải có cơ hội để nói ra được câu đó chứ!”
Trong mắt Diệp Phàm tràn ngập sát ý.
Đầu gối anh nhấc lên, đâm vào phía dưới vùng bụng dưới của Ân Vinh.
Ân Vinh lập tức kêu la thảm thiết, hắn ta cảm thấy bản thân giống như bị một chiếc xe hơi đâm qua vậy, lục phủ ngũ tạng đều dịch chuyển vị trí.
“Mày, mày……” Ân Vinh nhìn hướng Diệp Phàm, đôi mắt lấp đầy hận ý.
Hắn ta tưởng chừng như muốn tan vỡ rồi!
Không hiểu ra sao lại đụng phải một người tàn độc như Diệp Phàm, cơ hồ không nói lời nào, cứ thế đánh hắn một trận hung bạo như vậy…… Đánh đến hắn trở nên điên dại rồi.
Bởi vậy, hắn hận Diệp Phàm tới xương tủy.
Nhưng bây giờ, ngay cả mắng Diệp Phàm cũng không thể làm được, chỉ có thể tức giận nhìn chằm chằm vào anh.
Đúng lúc này, một nhóm bảo vệ xông vào phòng, nhóm bảo vệ này từng người đều được trang bị vũ khí, trong tay cầm dùi cui điện.
Đối với đám người bảo vệ đt nhiên xông tới này, Diệp Phàm không hề để tâm tới, mà Ân Vinh lại là mừng rỡ, vội vàng nén nhịn cơn đau, gào lên với họ: “Tôi là Ân Vinh, là hội viên thẻ vàng ở đây của các người, là anh em kết nghĩa cùng anh Doãn Tứ xưng huynh gọi đệ, các người nhanh ra tay đi, giúp tôi đánh cho tên khốn kiếp này một trận.”
“Người anh em Ân Vinh chớ nóng nảy, tôi tới rồi đây!”
Lời Ân Vinh vừa nói xong, lúc này một người đàn ông mặc vest bước vào phòng.
Người đàn ông này ước chừng khoảng hơn bốn mươi tuổi, thân hình cường tráng, khuôn mặt vuông chữ điền, đao gọt thô kệch, nhìn có vẻ vô cùng mạnh mẽ.
Đôi mắt hắn ta thâm sâu, ánh mắt sắc bén như kiếm!
Vừa liếc nhìn liền biết là một nhân vật lợi hại.
Hắn ta là Doãn Hiền, chính là ông chủ thật sự của khách sạn Lam Mộng Loan, biệt hiệu anh Doãn Tứ!
Doãn Hiền vô cùng lợi hại, hắn ta nắm trong tay một phần ba thế lực thế giới ngầm của Tinh Thành, cho dù là tám gia tộc lớn của Tương Nam, cũng phải nhún nhường hắn ba phần.
Hôm nay, Doãn Hiền vừa lúc có việc đến khách sạn Lam Mộng Loan, kết quả liền được thông báo có người đánh hôn mê bảo vệ, dọa nữ nhân viên lễ tân tiểu cả ra quần, lập tức dẫn theo bảo vệ của khách sạn đến đây.
Nhìn thấy Doãn Hiền, Ân Vinh - người đang tuyệt vọng càng thêm kích động, lại càng thêm yên tâm.
Địa vị của Doãn Hiền tại tỉnh thành tất cả mọi người đều biết tới, có hắn ta ra mặt, dường như không có chuyện gì là không thể giải quyết được.
“Cậu nhìn rất lạ mặt? Là người mới từ tỉnh khác đến đây sao?”
Doãn Hiền nhìn hướng Diệp Phàm.
“Tôi quả thực mới đến Tinh Thành mười mấy ngày mà thôi.” Diệp Phàm bĩu môi đáp.
“Tục ngữ nói rất hay, người không biết không có tội, Doãn Hiền tôi từ trước đến nay vẫn là một người hiểu đạo lý, tôi sẽ không tính toán chi li việc cậu tự mình đến gây náo động ở Lam Mộng Loan nữa.” Doãn Hiền nhìn chằm chằm Diệp Phàm, tiếp tục nói: “Nhưng cậu đánh người anh em của tôi thành bộ dạng này, tôi sẽ không thể dễ dàng bỏ qua cho cậu.”
“Ô, anh muốn như thế nào?”
“Như thế này đi, tôi cho cậu một cơ hội lựa chọn cách chết, cậu nói đi, cậu muốn chết như thế nào?”
“Ha ha ha!” Diệp Phàm cười lớn, quét mắt nhìn toàn bộ mười mấy người bảo vệ được trang bị vũ khí, lạnh lùng đáp: “Chỉ dựa vào mấy người này?”
“Ha ha!” Doãn Hiền nhạt nhẽo cười một tiếng, dơ tay ra hiệu với mười mấy người bảo vệ.
Lập tức, mười mấy người bảo vệ liền bổ nhào về hướng Diệp Phàm, cùng nhau vây quanh anh.
Những người bảo vệ này không phải là nhân vật gì lợi hại, toàn bộ đều là sau khi hoàn thành xong nghĩa vụ quân sự, ở công ty bảo vệ phổ thông bồi dưỡng mấy năm, liền được phân tới Lam Mộng Loan làm việc.
Bụp! Bụp! Bụp!
Đối diện với sự vây đánh của hơn chục người bảo vệ, Diệp Phàm không hề sợ hãi, một chân quét ngang qua, liền đem mười mấy người họ toàn bộ đều đá bay ra ngoài, ngã nhào bên ngoài mấy mét, từng người một co quắp nằm trên đất, liên tục thảm thiết gào khóc.
Một cước quét qua, liền giải quyết hơn chục tên bảo vệ được trang bị vũ khí.
Diệp Phàm thể hiện ra thực lực của mình, khiến Doãn Hiền kinh ngạc không thôi.
“Ô, xem ra là tôi khinh địch rồi, chẳng trách dám điên cuồng ngang ngược như vậy, cũng là có chút năng lực? Nhưng tại Tinh Thành, cho dù cậu là rồng ở trên trời, cũng phải giống như một con tôm nằm trên khay cho tôi.” Doãn Hiền sau khi hoàn hồn lại, lạnh lùng lên tiếng.
Hắn ta mặc dù bị kinh sợ trước thực lực mà Diệp Phàm thể hiện, nhưng lại không hề có một tia hoảng loạn.
Đùa cái gì vậy, hắn ta thế là bá chủ nắm trong tay một phần ba thế lực thế giới ngầm Tinh Thành, là anh Doãn Tứ tiếng tăm lừng lẫy, sao có thể tùy tiện bị dọa như thế.
Càng huống hồ, hắn ta còn có một thân phận nữa - Con rối mà nhà họ Tiêu gia dùng để khống chế điều khiển các thế lực của thế giới ngầm ở Tinh Thành.