Long Thần Tại Đô

Chương 331: Chương 331: Anh tôi là giám đốc




“Khiết Như, cho dù cậu có là loại con gái rẻ rúng thích tiền, tôi vẫn yêu cậu, cậu muốn tiền tôi đưa cho cậu, chỉ cần cậu ở bên cạnh tôi, tôi tình nguyện làm bất cứ điều gì, bất cứ giá nào cũng có thể trả!”

Trác Phong hít sâu một hơi nói.

“Ha ha!” Dương Khiết cười khẩy một tiếng, vô cùng thất vọng nói: “Trác Phong, coi như trước đây tôi đã nhìn nhầm cậu!”

Trác Phong không để ý tới Dương Khiết Như mà nói với Diệp Phàm: “Từ giờ trở đi tốt nhất anh nên tránh xa Khiết Như ra, nếu không tôi sẽ cho anh chết thảm đấy.”

Diệp Phàm vẻ mặt điềm tĩnh, vốn chẳng coi lời đe dọa của Trác Phong ra gì, chỉ liếc nhìn anh ta một cái rồi nói: “Chỉ dựa vào cậu? Dựa vào cái gì mà khiến tôi chết thảm? Cái miệng này sao? Hay đám chó bên cạnh cậu!”

Diệp Phàm mạnh mẽ lại nói lời ác ý, không hề khách khí với Trác Phong và những người khác.

Vừa rồi thái độ của đám người đó với Dương Khiết Như vô cùng xấu xa, Diệp Phàm không nổi trận lôi đình đã là kiềm chế lắm rồi.

Dù gì trong mắt anh, Trác Phong và những người khác chỉ là một đám kiến hôi tầm thường.

Nghe thấy lời của Diệp Phàm, đừng nói là Trác Phong, những người đứng bên cạnh anh ta cũng không nhịn nổi, ai cũng kích động, mặt đỏ tía tai chửi bới Diệp Phàm.

“Mẹ kiếp mày chửi ai là chó đấy?”

“Tưởng là có thư ký bên cạnh nên tự coi mình là nhân vật lớn sao? Nhìn bộ đồ vỉa hè trên người mày đi, sao có thể dám vác mặt ra ngoài chứ? Mày nên làm một thằng vô dụng ở nhà hoặc chân chạy vặt ở quán net thì hơn.”

“Không cần phải phí lời với hắn, mọi người lên hết đi, cho hắn một trận rồi nói.”

“Trác thiếu gia, chỉ cần anh cậu nói một tiếng, tôi sẽ giúp cậu đánh tàn phế thằng rác rưởi này, chỉ là một thằng nghèo rớt mồng tơi mà dám ngông cuồng như vậy?”

...

Đám người trong phòng đều giận dữ, ai cũng hăm he xắn tay áo lên, hận không thể lập tức xông lên cho Diệp Phàm một trận nhừ tử.

Sắc mặt Trác Phong vô cùng khó coi, nhưng anh ta tức giận không phải bởi vì Diệp Phàm mắng những người trong phòng là chó.

Mà bởi vì thái độ của Diệp Phàm làm anh ta vô cùng khó chịu.

Anh ta yêu Dương Khiết Như, cũng căm thù những người đàn ông bên cạnh Dương Khiết Như trừ người thân.

“Có chuyện gì vậy?”

Không khí trong phòng vô cùng căng thằng, đám người nhốn nháo muốn đánh Diệp Phàm tạo lên tiếng ồn lớn không chỉ gây sự chú ý của những phòng bên cạnh mà còn làm kinh động đến ông chủ Trương Thành của quán ăn Phong Thịnh.

Trương Thành rất tức giận đi tới phòng đẩy cửa ra hét lớn.

Bởi vì hắn đã nhận được mấy cuộc gọi phàn nàn về việc phòng của Diệp Phàm có tiếng động quá lớn, làm ồn đến họ.

Trương Thành mặc dù chỉ là ông chủ của một quán ăn nhỏ nhưng lại là nhân vật có tiếng ở mấy con phố quanh đây, chỉ cần một câu nói của hắn có thể triệu tập mấy tên giang hồ đến bất cứ lúc nào.

Cũng vì điều đó mà tính khí Trương Thành từ trước đến nay luôn gắt gỏng.

Ai gây chuyện ở quán của hắn, hắn không hề khách khí!

Nhìn thấy Trương Thành, người thanh niên với dáng vẻ đê tiện tên Lưu Kiệt ngẩn ra, sau đó nhanh chóng tiến đến chỗ Trương Thành, vẻ mặt nịnh nọt nói: “Ôi, anh Trương, sao lại là anh vậy?”

“Cậu là ai?”

Trương Thành liếc nhìn Lưu Kiệt nghi ngờ chau mày lại.

“Lưu Nhuệ là anh của em, em tên là Lưu Kiệt.” Lưu Kiệt vội vàng giới thiệu bản thân: “Anh của em thường hay nhắc đến anh Trương, nói anh Trương là một người vô cùng nghĩa hiệp, tết năm ngoái, em còn tham gia buổi tất niên do anh tổ chức cùng với anh trai nữa.”

“Ồ, thì ra cậu là em trai của Nhuệ Tử?” Trương Thành gật đầu.

“Anh Trương, anh cũng đến đây ăn cơm sao?”

“Không, quán ăn này là do tôi mở!”

“Thì ra là như vậy!” Lưu Kiệt ngẩn ra một chút, vội vàng nói: “Anh Trương, vậy thì sau này em sẽ thường xuyên đem bạn bè đến ủng hộ quán anh.”

“Được!” Trương Thành vỗ vai Lưu Kiệt nói: “Nếu đã là em trai của Nhuệ Tử, vậy thì tôi cũng không tính toán với cậu nữa, mọi người nhỏ giọng một chút, mấy phòng bên cạnh đều phàn nàn đấy!”

Lưu Nhuệ là tay sai bên cạnh Trương Thành, cũng giúp Trương Thành giải quyết không ít phiền phức.

Cho nên sau khi biết Lưu Kiệt là em trai Lưu Nhuệ xong

Cơn giận dữ của Trương Thành cũng đã vơi đi nhiều.

Nghe thấy lời Trương Thành, Lưu Kiệt đảo con mắt, trong lòng nổi lên một ý nghĩ nham hiểm, vội vàng nói với Trương Thành: “Anh Trương, không phải là bọn em gây sự mà là tên kia gây sự!”

Lúc nói hắn còn chỉ tay về phía Diệp Phàm.

Trương Thành là nhân vật thế nào, lăn lộn mấy chục năm trên giang hồ, mở quán ăn cũng được mấy năm, con mắt có thể nói là vô cùng sắc bén, lập tức nhìn rõ suy nghĩ Lưu Kiệt muốn mượn tay hắn chèn ép Diệp Phàm.

Vốn dĩ hắn không ưa mấy chuyện như vậy.

Nhưng mà nghĩ đến Lưu Nhuệ là tay sai không tệ, hắn nghĩ một lát, lại nhìn thấy Diệp Phàm mặc đồ vỉa hè, hắn cảm thấy giúp Lưu Kiệt lần này, cũng là ân huệ lớn với Lưu Nhuệ.

Vậy nên hắn nói với Lưu Kiệt: “Ồ, vậy sao? Gây chuyện ở quán của tôi? Cậu nói xem, rốt cuộc có chuyện gì, Trương Thành tôi tung hoành ở Tinh Thành mấy chục năm, bây giờ người dám trêu chọc Trương Thành tôi cũng chẳng có mấy ai!”

“Là như thế này...” Lưu Kiệt vội vàng thêm mắm dặm muối vào rồi kể hết với Trương Thành.

Hơn nữa còn cố ý nhắc đến điều kiện của Trác Phong.

Hắn nói với Trương Thành, anh trai của Trác Phong là giám đốc tập đoàn Trường Hạ.

Tập đoàn Trường Hạ là một xí nghiệp lớn mạnh ở Tinh Thành, là một tập đoàn vô cùng nổi tiếng giá trị hơn tám trăm tỷ.

Bởi vậy, ở Tinh Thành, giám đốc của tập đoàn Trường Hạ cũng được coi là một nhân vật lớn, cho dù là côn đồ lăn lộn mấy chục năm trên giang hồ cũng không đắc tội nổi.

Cho nên, sau khi biết được anh trai của Trác Phong là giám đốc của tập đoàn Trường Hạ, thái độ của Trương Thành lập tức thay đổi, nếu nói vừa rồi hắn giúp Lưu Kiệt chỉ là ân huệ với Lưu Nhuệ thì bây giờ hắn muốn thông qua chuyện này nịnh nọt Trác Phong.

“Trác Phong, cậu yên tâm, chuyện ngày hôm nay tôi nhất định sẽ xử đẹp giúp cậu!”

Trương Thành lập tức vỗ ngực thề thốt với Trác Phong.

Hắn cảm thấy có thể chèn ép được tên rác rưởi mặc trên người đồ vỉa hè mà kết thân được với giám đốc của tập đoàn Trường Hạ thì lời to rồi.

“Vậy thì làm phiền anh Trương rồi, trong tấm thẻ này có một trăm nghìn tệ coi như là tôi đưa tiền anh Trương uống trà, tôi thấy quán ăn này của anh Trương cũng không phải là lớn lắm, mấy hôm nữa tôi nói với anh tôi đầu tư một khoản tiền vào quán của anh Trương để quán của anh trở thành khách sạn cao cấp ở Tinh Thành.”

“Được, được, được!”

Nghe thấy lời Trác Phong, Trương Thành mừng rỡ, nhận lấy tấm thẻ Trác Phong đưa cho, lập tức gọi một cuộc điện thoại.

Thật ra hắn thấy chỉ cần hắn ra tay là có thể đánh nhừ tử Diệp Phàm rồi.

Nhưng hắn muốn thể hiện thực lực trước mặt Trác Phong, có như vậy mới có thể có được sự coi trọng của Trác Phong, cho nên hắn không chọn tự mình ra tay mà gọi điện thoại kêu người đến.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.