Long Thần Tại Đô

Chương 343: Chương 343: Bí mật thật sự của nhà họ Tiêu, Tiêu Lang




“Cậu Diệp, tôi không hiểu ý của cậu lắm.” Tiêu Vân Hùng áp chế sự chấn động trong lòng, cố gắng giữ vẻ bình tĩnh, nói với Diệp Phàm.

“Tiêu Lang!”

Diệp Phàm không nhiều lời, trực tiếp nói ra một cái tên.

Nghe thấy Diệp Phàm nói ra cái tên này, cơ thể Tiêu Vân Hùng run lên không kiểm soát được.

Chỉ dựa vào cái tên mà Diệp Phàm nói ra đã có thể khẳng định, Diệp Phàm đã biết được bí mật lớn nhất của nhà họ Tiêu.

Việc này đã chứng minh điều gì?

Chứng minh thủ đoạn của Diệp Phàm thâm sâu khó lường, đã vượt quá xa dự đoán của nhà họ Tiêu.

Phải biết rằng, khi Tiêu lão gia rời khỏi Tinh Thành đã nói với Tiêu Vân Hùng rằng, nếu Diệp Phàm thật sự thất bại trong cuộc chiến với Nghiêm Thế Đông, nhà họ Tiêu phải nắm lấy cơ hội, trả thù Diệp Phàm.

Lỡ nhà họ Tiêu trả thù thất bại thì dùng bí mật của nhà họ Tiêu để có thể bảo vệ nhà họ Tiêu không bị Diệp Phàm tiêu diệt.

Tiêu lão gia rất tự tin, cho rằng Diệp Phàm có lợi hại đến đâu, chỉ cần con át chủ bài của nhà họ Tiêu không xảy ra chuyện gì, Diệp Phàm sẽ không tiêu diệt được toàn bộ nhà họ Tiêu.

Nói cách khác, vì bí mật này nên nhà họ Tiêu có thể nói là bất bại.

Nhưng mấy ngày trước Tiêu Vân Hùng mới biết bí mật này từ chỗ Tiêu lão gia, vậy mà Diệp Phàm đã biết từ trước.

Tiêu Vân Hùng là một người vô cùng thông minh, nếu Diệp Phàm đã biết được bí mật của nhà họ Tiêu, vậy thì cũng có nghĩa nếu Diệp Phàm đồng ý là sẽ có thể trực tiếp ra tay với bí mật của nhà họ Tiêu.

Nếu như bí mật của nhà họ Tiêu xảy ra vấn đề, vậy thì nhà họ Tiêu thật sự chỉ có con đường chết.

Nghĩ đến đây, sống lưng Tiêu Vân Hùng không khỏi dâng lên một cảm giác lạnh lẽo, trong lòng có cảm giác như rơi vào hầm băng vậy.

Không thể phủ nhận, giây phút này Tiêu Vân Hùng thật sự hoảng loạn, cảm giác như bị Diệp Phàm nắm mạch máu.

“Cậu, cậu Diệp, sao cậu lại biết được bí mật này?”

Tiêu Vân Hùng run rẩy nói.

“Tôi tất nhiên có cách riêng của tôi.” Diệp Phàm hời hợt nói: “Chỉ cần nhà họ Tiêu đồng ý phục tùng, sau này sẽ làm bù nhìn của Diệp Phàm tôi, tôi đây sẽ bảo đảm, chỉ cần Diệp Phàm tôi còn sống một ngày, nhà họ Tiêu sẽ không sao cả.”

“Hơn nữa, tôi sẽ ra tay giúp Tiêu Lang lấy được vị trí thần tử ở Tương Nam.”

“Cứ như vậy, sau này Tiêu Lang thậm chí có hy vọng cạnh tranh vị trí tiên chủ, nếu Tiêu Lang trở thành tiên chủ, nhà họ Tiêu sẽ có được những lợi ích như thế nào, chắc tôi không cần phải nói với ông chứ? Cho dù cậu ta không thể lấy được vị trí tiên chủ, thì dựa vào thân phận thần tử ở Tương Nam, cũng đủ cho nhà họ Tiêu các ông từ nay về sau sẽ một bước trở thành hàng ngũ gia tộc tu tiên.”

Sau khi nghe xong Diệp Phàm nói, Tiêu Vân Hùng chau mày lại, rời vào trầm tư.

Mặc dù điều kiện Diệp Phàm đưa ra đối với ông ta có sự mê hoặc quá lớn, nhưng một khi đồng ý cũng bằng nghĩa với việc nhà họ Tiêu sẽ trở thành bù nhìn của Diệp Phàm.

Sau này chỉ cần là mệnh lệnh của Diệp Phàm, nhà họ Tiêu bắt buộc phải nghe theo vô điều kiện, cũng có nghĩa là nhỡ việc làm của Diệp Phàm có tổn hại nghiêm trọng đến lợi ích của nhà họ Tiêu thì bọn họ cũng chỉ có thể nhắm mắt làm ngơ.

Đây là điều mà Tiêu Vân Hùng đang băn khoăn trong lòng.

Nhưng ông ta hiểu nếu không đồng ý yêu cầu của Diệp Phàm, Diệp Phàm nhất định sẽ không nương tay với nhà họ Tiêu, thậm chí đến cả bí mật cuối cùng của nhà họ Tiêu cũng có khả năng bị Diệp Phàm tiêu diệt.

Cái gọi là bí mật cuối cùng của nhà họ Tiêu chính là nhà họ Tiêu vẫn luôn có một mạch ẩn.

Những đứa con nối dõi của nhà họ Tiêu đều ẩn mình trong giới tu hành ở Tương Nam, bây giờ người nối dõi mạch ẩn của nhà họ Tiêu tên là Tiêu Lang, cũng có tiếng tăm trong giới tu hành ở Tương Nam, chỉ kém Nghiêm Thế Đông một chút.

Cho nên, đại hội Hành Sơn Luận Đạo lần này Tiêu Lang chắc chắn không vắng mặt.

Nói cách khác, đối thủ cạnh tranh của Tiêu Lang chính là Nghiêm Thế Đông.

Nhà họ Tiêu để cho Diệp Phàm và Nghiêm Thế Đông đánh nhau, trong đó có một tầng ý nghĩa là muốn mượn tay đả kích đối thủ của Tiêu Lang - Nghiêm Thế Đông.

Mạch ẩn của nhà họ Tiêu là kế hoạch mà gia chủ nhà họ Tiêu mấy đời trước đã bố trí, không dễ gì mới sắp xếp được mạch ẩn nhà họ Tiêu vào trong giới tu hành, mà mấy đời gần đây, truyền nhân mạch ẩn của nhà họ Tiêu đều khá bình thường, chưa xuất hiện nhân vật nào lợi hại cả.

Nhưng mà, bây giờ Tiêu Lang - truyền nhân mạch ẩn của nhà họ Tiêu lại là một nhân tài mười phân vẹn mười.

Không dễ gì mới xuất hiện một thiên tài, nhà họ Tiêu tất nhiên muốn đẩy Tiêu Lang lên vị trí thần tử ở Tương Nam, nhân cơ hội để nhà họ Tiêu cũng trở thành gia tộc tu tiên, thật sự thoát khỏi đời thường.

Bởi vậy có thể thấy được, Tiêu lão gia quỷ quyệt đến thế nào, lần trước xảy ra xung đột với Diệp Phàm, mà vẫn có thể đủ tỉnh táo để lợi dụng Diệp Phàm công kích Nghiêm Thế Đông, thủ đoạn như thế này vốn không phải người bình thường có thể làm.

Nhưng mà đáng tiếc là Diệp Phàm đã nhìn ra suy nghĩ muốn công kích Nghiêm Thế Đông của Tiêu lão gia từ lâu rồi.

Ban đầu Diệp Phàm còn tưởng rằng nhà họ Tiêu chỉ đơn thuần là muốn nhằm vào Nghiêm Thế Đông.

Nhưng thời gian này, tổ chức tình báo ngầm mà Diệp Phàm sắp xếp ở Hoa Hạ đã gửi cho Diệp Phàm một tin tức, báo cho Diệp Phàm biết bí mật về mạch ẩn của nhà họ Tiêu.

Cũng bởi vì điều này mà Diệp Phàm mới hiểu rõ mục đích thật sự của Tiêu lão gia, hôm nay anh đến nhà họ Tiêu, ngoài việc muốn nhà họ Tiêu tỏ thái độ, giải quyết xong biến số nhà họ Tiêu này, quan trọng nhất là bàn chuyện hợp tác mạch ẩn của nhà họ Tiêu.

Chuyện anh muốn làm có liên quan mật thiết đến giới tu hành.

Nếu có thể đẩy một người lên làm thần tử ở Tương Nam, sẽ có lợi ích rất lớn đối với chuyện anh muốn làm từ nay về sau.

Tiêu Vân Hùng suy nghĩ một lúc lâu, cuối cùng, cắn răng đưa ra quyết định, nói với Diệp Phàm: “Được, cậu Diệp, nếu cậu đã biết được bí mật của nhà họ Tiêu chúng tôi, vậy tôi cũng không giấu giếm nữa.”

“Không sai, nhà họ Tiêu chúng tôi thật sự đang muốn tìm cách giúp Tiêu Lang đoạt được hạng nhất trong đại hội Hành Sơn Luận Đạo.”

“Nhưng dựa vào khoảng thời gian này, nhà họ Tiêu chúng tôi nỗ lực, lại phát hiện ra, Nghiêm Thế Đông đã tiến trước một bước sắp xếp ổn thỏa rồi, đại hội Hành Sơn Luận Đạo lần này muốn cướp được hạng nhất từ trong tay Nghiêm Thế Đông không phải là khó, mà là dường như không có khả năng.”

“Ai nói không có khả năng?” Diệp Phàm cười lạnh một tiếng, nói: “Chỉ cần ba ngày sau, Nghiêm Thế Đông chết ở sơn trang Phù Vân, vậy thì ông ta còn có thể giành vị trí thần tử ở Tương Nam với Tiêu Lang không?”

“Cái này...”

Nghe thấy lời của Diệp Phàm, Tiêu Vân Hùng biến đổi sắc mặt, thậm chí nơi đáy mắt còn toát ra sự sợ hãi sâu sắc.

Lưỡng lự một chút, Tiêu Vân Hùng mới có ý thăm dò, nói với Diệp Phàm: “Cậu Diệp, cậu sẽ không thật sự đưa Nghiêm Thế Đông vào chỗ chết chứ? Đến cả bí mật của nhà họ Tiêu cậu cũng điều tra ra được, cậu biết thế lực đằng sau thân phận của Nghiêm Thế Đông đúng không?”

“Nhà họ Nghiêm là một trong những gia tộc tu tiên.”

“Cậu chỉ tranh giành thắng bại với Nghiêm Thế Đông, theo giao ước trong giới tu hành, nhà họ Nghiêm sẽ không ra tay giúp Nghiêm Thế Đông đối phó với cậu, nhưng nếu như cậu giết Nghiêm Thế Đông thì đó lại là chuyện khác.”

“Giết thì cũng giết rồi, quan trọng gì nhà họ Nghiêm, bọn họ có thể làm gì tôi chứ?”

Diệp Phàm cười lạnh lùng, nói.

Mặc dù nhà họ Nghiêm là một trong những gia tộc tu tiên, hơn nữa cũng đứng thứ mười bốn trong hàng gia tộc tu tiên ở Hoa Hạ, cũng được coi là một gia tộc tu tiên tương đối mạnh.

Nhưng Diệp Phàm lại chẳng thèm để nhà họ Nghiêm vào mắt, nếu không phải bây giờ anh không muốn đánh rắn động cỏ, càng không muốn gây nguy hiểm cho Hoa Hạ, đừng nói là giết chết Nghiêm Thế Đông, mà sát hại cả nhà họ Nghiêm đối với anh cũng chẳng phải chuyện khó.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.