Long Thần Tại Đô

Chương 209: Chương 209: Biết cái gì gọi là người chơi nhiều tiền không?




Lưu Long cảm thấy Diệp Phàm quá phô trương rồi.

Cho dù là quán bar HGGRT là quán bar cao cấp ở Kinh Đô, tới nơi này tiêu xài đều là người thuộc giới thượng lưu ở Kinh Đô, nhưng mà từ trước đến giờ chưa bao giờ có người nào tiêu một lần hết năm mươi triệu cả.

Những người trở thành hội viên vàng, tiêu trên năm mươi triệu ở quán bar HGGRT như Cung Thiệu Đông, đều là kết quả tích lũy của nhiều tháng.

Hơn nữa tiêu xài năm mươi triệu, cũng không phải do một mình Cung Thiệu Đông xài, phần lớn là chi phí lúc Cung Thiệu Đông chiêu đãi một vài người thuộc giới thượng lưu có hợp tác với tập đoàn Vĩnh Hòa, những số tiền đó đều do tập đoàn Vĩnh Hòa trả, cũng không phải tiền của Cung Thiệu Đông.

Nhưng mà bây giờ, Diệp Phàm lại quăng cho Lưu Long một tấm thẻ, kêu Lưu Long quét hội viên cho anh.

Cách làm này quá kiêu ngạo!

Nhưng mà dựa theo quy tắc của quán bar HGGRT, đúng là có thể quét thẻ hội viên, cho nên, cho dù Lưu Long không cảm thấy Diệp Phàm có thể quét một hơi đến hội viên vàng, nhưng hắn vẫn kêu một nhân viên cầm mấy POS đến quét thẻ cho Diệp Phàm.

Hắn ta đã nghĩ kĩ, đợi lát nữa khi Diệp Phàm không thể quét đủ hội viên vàng, nhất định hắn ta sẽ khiến Diệp Phàm biết được cái gì gọi là sống không bằng chết.

Người vây xem xung quanh cũng không xem trọng Diệp Phàm, cảm thấy Diệp Phàm chỉ đang giả bộ lừa gạt mà thôi.

“Người này đúng là không biết trời cao đất rộng mà, năm mươi triệu là khái niệm gì chứ, anh ta không không biết tự lượng sức trong lòng ư?”

“Cho dù là gia chủ của gia tộc cao cấp ở Kinh Đô cũng không có khả năng chỉ vì tranh chấp nhất thời mà trực tiếp bỏ năm mươi triệu để quét lấy hội viên vàng cả?”

“Hội viên vàng gì chứ? Rõ ràng lúc nãy hắn ta nói rõ là cấp bậc hội viên cao cấp nhất trong HGGRT.”

“Ha ha, vậy không phải là muốn tôi cười chết ư? Theo tôi biết, cấp bậc hội viên cao cấp nhất của HGGRT chính là hội viên kim cương, ít nhất cũng phải tiêu phí hơn một tỉ ở HGGRT mới có được đúng không? Chắc chắn bây giờ quán bar HGGRT cũng chưa có được hội viên kim cương nào đâu?”:

...

Người vây xem cũng bàn tán.

Nhưng người này cũng giống hệt như Lưu Long, không quan tâm đến chuyện hôm nay rốt cuộc là ai đúng ai sai nữa rồi, tất cả mọi người đều đang châm chọc Diệp Phàm, muốn xem trò hề của Diệp Phàm.

Nhưng mà Diệp Phàm lại không lùi bước chút nào, vô cùng bình tính, không thèm để những lời châm chọc anh vào mắt.

Đàm Ngọc Yến bước tới, kéo góc áo của Diệp Phàm, khẽ nói: “Diệp Phàm, giả bộ chút là được rồi, đừng có làm quá!”

“Có một câu tục ngữ, hảo hán không chịu thiệt trước mắt, chúng ta tìm cơ hội trốn đi đi.”

“Mất mặt cũng tốt hơn là bị đánh.”

“Ặc...” Diệp Phàm nhìn Đàm Ngọc Yến, cười nói: “Yên tâm, có tôi ở đây, sẽ không để cô chịu thiệt đâu.”

Thấy Diệp Phàm và Đàm Ngọc Yến nói nhỏ với nhau, Khưu Mỹ Cúc lập tức bước lên, cười lạnh: “Đàm Ngọc Yến, chắc chắn hôm nay cô không thể trốn được, đợi chút nữa tôi nhất định phải dạy dỗ cô ra trò, khiến cô quỳ xuống trước mặt tôi cầu xin.”

“Còn thằng rác rưởi này, dám tát tôi ư?”

“Cho dù là cbố vợ đại tướng Sở của anh, hôm nay cũng không thể cứu anh được.”

“Ha ha!” Diệp Phàm khẽ cười, nói với Khưu Mỹ Cúc: “Cái thứ phụ nữ như cô, tóc dài kiến thức ngắn, hôm nay, tôi sẽ khiến cho cô biết cái gì gọi là người chơi nhiều tiền.”

“Ha ha, còn bày đặt người chơi nhiều tiền, tôi nhìn xem chút nữa anh kết thúc kiểu gì!” Khưu Mỹ Cúc tỏ vẻ khinh thường cười nhạo.

Cô cũng không tin, Diệp Phàm thật sự có tiền như vậy!

Phải biết, Diệp Phàm cũng chỉ là một tên bảo vệ quèn ở đại học Yến Kinh mà thôi, lương một tháng được bao nhiêu chứ?

Tuy Diệp Phàm là con rể của đại tướng Sở, nhưng mà trong vòng đã sớm có lời đồn, nói tài chính công ty của Sở Thiên Tiên bị đứt, sắp phá sản rồi.

Cho nên, Khưu Mỹ Cúc không tin, dưới tình hình thế này, Diệp Phàm thật sự có thể lấy ra năm mươi triệu để tiêu trong quán bar HGGRT.

Nhưng mà trong đoạn thời gian ngắn lúc Diệp Phàm và Khưu Mỹ Cúc nói chuyện nhau, nhân viên quán bar HGGRT bị Lưu Long gọi đến đã bắt đầu dùng máy POS quét tiền.

Bởi vì không thể quét một lần hết số tiền lớn năm mươi triệu, cho nên, nhân viên kia chỉ có thể chia nhỏ ra quét từng lần một.

Có thể coi máy POS của HGGRT đã tìm ngân hàng đặt một đợt hàng riêng, giới hạn một lần quét thẻ lên đến ba mươi vạn, giới hạn một ngày lên đến năm triệu, nhưng mà dù vậy vẫn phải xài đến mười mấy POS, mỗi máy phải quét mười mấy lần.

Nhìn thấy máy POS quét đầy hết cái này đến cái khác, sắc mặt của những người lúc đầu không tin Diệp Phàm có tiền, cuối cùng cũng thay đổi.

Cho dù là Lưu Long cũng trợn tròn hai mắt.

Đặc biệt là đến khi có khoảng bảy máy POS quét đầy rồi, mặt Lưu Long đầy khó tin nhìn Diệp Phàm, thái độ lập tức thay đổi mạnh.

Hắn là một người vô cùng biết cách ứng xử, nếu không sẽ không thể lên làm giám đốc của quán bar HGGRT khi còn trẻ như vậy.

Ở trong mắt hắn, Diệp Phàm thể hiện rõ, thực lực kinh tế của Diệp Phàm mạnh hơn Cung Thiệu Đông, vậy cũng có thể nói rõ, địa vị xã hội của Diệp Phàm cao hơn Cung Thiệu Đông ở Kinh Đô rất nhiều.

Giờ phút này hắn đã không thể không tin, Diệp Phàm đúng là có năng lực quét một mạch lên thẳng hội viên vàng của quán bọn họ.

Người vây xem thấy cảnh này, cũng đều kinh hãi.

Cho dù là sắc mặt của Cung Thiệu Đông cũng đã thay đổi rồi.

Chỉ có duy nhất một mình Khưu Mỹ Cúc, mặc dù thấy Diệp Phàm quét một hơi đầy hết bảy máy POS làm cô ta giật mình, nhưng mà trong lòng cô ta vẫn nghĩ, ba mươi lăm triệu cách năm mươi triệu còn một đoạn xa, không tới giờ phút cuối cùng, cô ta không thể hoảng sợ được.

Huống chi cô ta cảm thấy, cho dù Diệp Phàm có thể tiêu một hơi năm mưới triệu thì sao chứ? Cũng chỉ giống như Cung Thiệu Đông, làm hội viện vàng của quán bar HGGRT mà thôi, nhiều lắm Lưu Long cũng chỉ làm một người giải hòa, cũng không thể giúp Diệp Phàm đối phó ngược lại cô ta và Cung Thiệu Đông được đúng không?

“Giám đốc, đã quét đủ năm mươi triệu rồi.”

Trong lúc Khưu Mỹ Cúc ngẩn người, nhân viên HGGRT đã quét đủ năm mươi triệu, sau đó nói với Lưu Long.

Lưu Long khẽ rụt cổ, giờ phút này, hắn cảm thấy lúng túng không biết nên nói gì, nhắm mắt nói với Diệp Phàm: “Vị khách quý này, lúc nãy là mắt chó của tôi coi thường người, có xúc phạm đến anh, mong rằng anh đại nhân không chấp kẻ tiểu nhân.”

“Có một câu tục ngữ, oan gia nên giải không nên kết, chuyện ngày hôm nay, không bằng chấm dứt tại đây đi.”

“Tôi làm chủ bày một bàn rượu, mọi chi phí đều do quán bar thanh toán, có được không?”

“Ha ha!” Diệp Phàm cười nói: “Quét tiếp đi!”

“Hả...” Lưu Long sửng sốt một chút, không hiểu ý của Diệp Phàm.

“Lúc nãy không phải tôi đã nói rồi sao? Muốn quét thẳng đến hội viên cao cấp nhất của quán bar mấy người.” Diệp Phàm hời hợt nói.

“Ặc... cái này... Khách quý, cấp bậc hội viên cao cấp nhất của chúng tôi là hội viên kim cương, đến bây giờ quán chúng tôi vẫn chưa có hội viên kim cương nào, bởi vì muốn lên đến hội viên kim cương phải tiêu phí ít nhất một tỷ ở quán bar chúng tôi, tôi...”

Lưu Long suy nghĩ một lát rồi nói.

“Không cần phải nói cho tôi là bao nhiêu tiền, anh cứ việc quét thoải mái là được.” Diệp Phàm ngắt lời Lưu Long.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.