Long Thần Tại Đô

Chương 137: Chương 137: Chọc vào nhà họ Lý, đáng chết




Một nhóm người xông vào phòng, chen chúc chật cả căn phòng nhỏ.

Sau đó nhóm người này tách làm hai, dạt sang bên để nhường ra một con đường ở giữa.

Một thanh niên mặc quần áo Armani màu đen thuận đường vào phòng. Vóc người hắn cao lớn, dáng vẻ anh tuấn đẹp trai, khí chất xuất chúng, khiến người ta có cảm giác hắn chính là hạc trong bầy gà.

Thanh niên vào trong phòng, lập tức có hai gã đàn ông tiến lên, đặt một chiếc ghế dựa bằng gỗ màu đỏ trong phòng. Thanh niên ngồi xuống chiếc ghế, vắt hai chân, dáng vẻ trịch thượng.

Nhìn thấy thanh niên, Lý Mặc đang quỳ trước người Diệp Phàm lập tức đứng lên. Hắn định chạy về phía thanh niên, đã mở miệng hô: “Đại ca, cuối cùng anh cũng đến. Nếu anh đến muộn thì em sẽ bị người ta đánh chết mất!”

“Tôi cho anh đứng lên chưa?” Đúng lúc này, Diệp Phàm lạnh lùng quát lên.

Rầm!

Vừa nói, Diệp Phàm vừa nâng đùi phải, nhanh như chớp đã một cước vào phía trên đầu gối hai chân của Lý Mặc.

Khiến cho xương đầu gối hai chân của Lý Mặc lập tức bị nứt.

“Á...”

Lý Mặc đau đớn gào thét thảm thiết, “rầm” một tiếng quỳ xuống đất.

Lửa giận trong lòng hắn bốc lên ngùn ngụt đến mức muốn sụp đổ.

Dù hắn có địa vị khá thấp ở nhà họ Lý, nhưng từ trước đến giờ chưa từng khất nhục như vậy.

Nhưng Diệp Phàm quá mạnh so với thực lực của hắn, hắn không tránh được đòn tấn công nào của Diệp Phàm cả. Huống chi hắn cũng không muốn để lộ thực lực của mình.

Vẻ mặt thanh niên ngồi trên ghế tựa bằng gỗ đỏ vẫn thờ ơ. Hắn thấy Lý Mặc bị Diệp Phàm đã rạn xương đầu gối đến mức ngã quỵ xuống đất nhưng vẫn không tỏ vẻ gì, như thể chuyện này chẳng liên quan gì đến hắn.

Mười mấy giây sau, hắn mới hỏi Diệp Phàm: “Cậu có biết người quỳ xuống trước mặt cậu họ Lý không?”

“Biết thì sao?” Diệp Phảm thản nhiên hỏi lại.

“Ở thủ đô này, chọc vào nhà họ Lý chắc chắn sẽ phải chết.” Thanh niên lạnh nhạt đáp lời.

Hắn tên là Lý Thành, là con trai bác cả của Lý Mặc.

Hơn nữa trong thế hệ của Lý Mặc thì Lý Thành lớn tuổi nhất.

“Ha ha!” Diệp Phàm khẽ cười nói: “Không phải tôi đang sống đây sao?”

Lúc nói chuyện, Diệp Phàm còn cố ý nửa nằm ra ghế salon, khinh thường Lý Thành một cách rõ rệt.

Nhất thời Lý Thành toát ra sát ý nồng nặc. Hắn ta khác Lý Mặc, là người đứng đầu thế hệ của Lý Mặc, hắn là người có cơ hội kế nhiệm vị trí gia chủ nhà họ Lý nhất.

Cho nên từ nhỏ Lý Thành đã được nuôi chiều vô cùng. Hắn là công tử nhà giàu chân chính.

Hắn cũng được coi là một người tài giỏi. Vì từ nhỏ đến lớn đều phải gánh kì vọng rất lớn, được hưởng vô số loại giáo dục cao cấp, hắn cũng không chịu thua kém ai, tích tài năng từ tấm bé, sau khi trưởng thành dùng chính bản lĩnh của mình để thống trị một phương trời.

Bây giờ hắn chưa đến ba mươi tuổi nhưng đã là ông chủ của mười mấy công ty trên thị trường trong nước.

Khí thế của hắn cũng rất mạnh mẽ, rất nhiều người thất tự ti mặc cảm trước hắn, không ai dám khiêu khích hắn.

Cho đến giờ, hắn chưa từng gặp ai như Diệp Phàm, không thèm liếc mắt đến hắn.

Đây chính là khiêu khích.

Mà đàn ông là loài động vật không chịu nổi khiêu khích nhất.

“Đây là di ngôn của cậu à?”

Lý Thành trầm giọng hỏi.

Hắn vung tay lên, đám người cầm vũ khí rục rịch, chuẩn bị vây công Diệp Phàm.

Lúc này, Sở Thanh Nhã vội nói với Lý Thành: “Anh Lý, tôi là Sở Thanh Nhã. Chuyện hôm nay không liên quan gì đến Diệp Phàm. Anh ấy muốn cứu em gái tôi nên mới làm anh ta bị thương.”

“Mong anh Lý đây có thể khoan hồng độ lượng, không làm khó Diệp Phàm, coi như nhà họ Sở chúng tôi biết ơn anh.”

“Sau này anh Lý có chuyện gì, trong phạm vi năng lực của chúng tôi, nhà họ Sở chắc chắn sẽ không chối từ, anh thấy thế nào?”

Sở Thanh Nhã nói ngọn nguồn mọi chuyện với Lý Thành.

Vẻ mặt Lý Thành biến sắc trở nên khó coi. Dù tác phong làm việc thường ngày của hắn vô cùng ngang ngược, nhưng hắn cũng được dạy dỗ rất tử tế, là một người rất có tính chính nghĩa.

Với hành vi của Lý Mặc, hắn cảm thấy rất khinh thường!

Còn nhà họ Sở thì hắn cũng chẳng coi vào đâu. Hắn nhíu mày suy tư.

Lúc này đúng là thời khắc mấu chốt trong quá trình đổi chủ nhà họ Lý. Hắn muốn đoạt được chức gia chủ nhà họ Lý thì tất nhiên cần thêm lực.

Lý Mặc không địa vị gì ở nhà họ Lý, nhưng dù sao Lý Mặc cũng là người nhà họ Lý, có quyền bỏ phiếu bầu gia chủ.

Ngoài ra, lần này Lý Mặc từ nước ngoài quay về đã giới thiệu một tổ chức hải ngoại có liên lạc với hắn.

Nếu không hắn sẽ không chạy đến đây chỉ vì một cuộc điện thoại của Lý Mặc.

Sau khi suy tính một phen, Lý Thành chọn giúp Lý Mặc, dù hắn cảm thấy chán ghét hành vi của Lý Mặc.

Chức gia chủ nhà họ Lý có cám dỗ quá lớn với hắn.

“Cô mau đi đi. Yên tâm, sau này Lý Mặc sẽ không quấy rầy em gái cô nữa, cũng sẽ không trả thù nhà họ Sở ở Hải Đông.” Sau khi Lý Thành ra quyết định thì quay sang nói với Sở Thanh Nhã bằng giọng bình thản.

“Vậy còn Diệp Phàm?” Sở Thanh Nhã sửng sốt hỏi.

“Tôi vừa nói rồi còn gì? Chọc vào nhà họ Lý chắc chắn phải chết!” Lý Thành đáp.

“Nhưng...”

Sở Thanh Nhã biến sắc, định nói gì đó.

Đúng lúc đó, Lý Cương vội vội vàng vàng xông vào phòng, vừa kịp nghe được đoạn đối thoại của Sở Thanh Nhã và Lý Thành. Tim gan ông ta xoắn vào nhau, lập tức hét về phía Lý Thành: “Lý Thành, từ bao giờ mà nhà họ Lý chúng ta lại vô pháp vô thiên như vậy?”

“Chú ba?” Thấy Lý Cương, Lý Thành không khỏi ngẩn ra.

“Hừ!” Lý Cương hừ lạnh một tiếng, đến trước người Lý Thành, tát một cái lên mặt hắn ta, chỉ tiếc rèn sắt không thành thép nói: “Lý Thành, cháu bị ấm đầu à?”

“Tên súc sinh này làm chuyện như vậy mà cháu còn dám bao che nó?”

“Cháu có biết chuyện này mà bị truyền thông moi ra sẽ ảnh hưởng lớn đến thế nào không? Con như vậy mà cũng có mặt mũi tranh chức gia chủ kế nhiệm nhà họ Lý à?”

“Chú....” Vẻ mặt Lý Thành trở nên vô cùng khó coi. Lý Cương trách mắng hắn nhưng hắn không dám mở miệng.

Phải biết, quan hệ giữa Lý Thành và cha của Lý Cương rất quan trọng. Lý Thành muốn tranh chức gia chủ kế nhiệm của nhà họ Lý, Lý Cương là lực đẩy chủ yếu.

Hơn nữa, bố Lý Thành đã giao Lý Thành cho Lý Cương dạy dỗ từ nhỏ.

Đối mặt với lời răn dạy của Lý Cương, tất nhiên Lý Thành không dám bất mãn chút nào. Quan trọng nhất là, Lý Cương nói rất đúng.

Nếu chuyện đêm nay thực sự bị truyền thông công khai, nhà họ Lý lập tức sẽ bị đẩy lên đầu sóng ngọn gió dư luận. Mà những gia tộc có truyện trong nhà rắc rối như nhà họ Lý sợ nhất chính là cây to gió lớn.

Đến lúc đó hắn có thể tưởng tượng ra được tổn thất to lớn mà nhà họ Lý phải chịu.

Lý Thành hiểu ra những chuyện này, lập tức sợ đến toát mồ hôi lạnh. Hắn vội vàng đứng dậy khỏi ghế tựa bàng gỗ lim, nói với Lý Cương: “Chú ba răn dạy rất đúng. Hôm nay cháu gây họa to rồi. Nhưng giờ cháu phải làm thế nào đây? Xin chú ba chỉ bảo?”

“Cháu là kẻ vô dụng à? Cái này thì chỉ bảo gì nữa? Đương nhiên là phải xin lỗi cậu Diệp đây đã!” Lý Cương hét lên với vẻ mặt nghiêm túc.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.