Long Thần Tại Đô

Chương 394: Chương 394




“Tiêu Lang?”

Nhìn thấy thanh niên bước vào đại điện, Nghiêm Húc bất giác nhíu mày lại.

Người thanh niên đó chính là huyết mạch truyền nhân ẩn long mà nhà họ Tiêu che giấu trong giới tu hành của Tương Nam – Tiêu Lang.

Dáng người Tiêu Lang cao thẳng, ngũ quan vô cùng tinh tế trên khuôn mặt khôi ngô tuấn tú, góc cạnh rõ ràng, điều quan trọng là.

Cậu ta trông rất đẹp trai!

Vùng trên lông mày trông có chút gian tà!

Đặc biệt là khóe miệng cậu ta khẽ nhếch lên, hé ra nụ cười lạnh nhạt, trông có cảm giác xấu xa.

Tiêu Lang bước vào đại điện, hơi thở tỏa ra từ trên người mạnh hơn Nghiêm Húc, mà điều quan trọng là, khí chất của cậu ta vô cùng tự tin và mạnh mẽ, đem lại cho người khác cảm giác vừa đáng tin cậy lại không dám ngỗ ngược.

“Tiêu Lang, cậu có ý gì chứ? Cậu không phải thành viên trong khối liên minh của chúng tôi, có tư cách gì mà xen vào chứ?”

“Mau cút khỏi đây, nếu không đừng trách tôi không khách khí!”

“Chắc cậu biết rõ thủ đoạn của Nghiêm Húc tôi.”

Sau khi Nghiêm Húc nhìn thấy Tiêu Lang, anh ta ngây người ra một lúc, đợi sau khi hoàn hồn lập tức nghiêm mặt, lạnh lùng nói với Tiêu Lang.

Anh ta không ngốc, từ lúc Tiêu Lang xuất hiện cùng với lời cậu ta vừa nói, anh ta liền hiểu, thì ra Tiêu Lang ngấm ngầm giở trò ma rãnh, trước đó anh ta còn tò mò, dựa vào khả năng của Giả Bân và Hoàng Nguyệt Ảnh sao có thể có suy tính và năng lực như thế chứ?

Có điều, Nghiêm Húc không hề sợ Tiêu Lang.

Tiêu Lang là đệ tử của đỉnh Tử Cái, một trong bảy mươi hai đỉnh núi cao ở Hoành Sơn.

Mặc dù địa vị của đỉnh Tử Cái trong giới tu hành ở Tương Nam không hề thấp, mà Tiêu Lang cũng là một nhân tài kiệt xuất, nhưng Nghiêm Húc biết rằng, cậu ta cũng không có lai lịch gì ghê gớm.

Tổ tông của Tiêu Lang chẳng qua chỉ là đệ tử ngoại môn của đỉnh Tử Cái, duy nhất Tiêu Lang bởi vì tư chất thông minh mới được phong chủ của đỉnh Tử Cái xem trọng, tốn rất nhiều công sức để bồi dưỡng cậu ta, đồng thời để cậu ta trở thành đệ tử được sư tôn đích thân truyền dạy của đỉnh Tử Cái.

Nhưng cho dù Tiêu Lang là đệ tử được sư tôn đích thân truyền dạy của đỉnh Tử Cái, Nghiêm Húc cũng không sợ cậu ta.

Bởi vì Tiêu lang không có gia thế ghê gớm gì, còn đằng sau Nghiêm Húc có nhà họ Nghiêm, hai bên hoàn toàn không thể đánh đồng với nhau được.

Đó cũng là lý do tại sao Nghiêm Húc không khách khí với Tiêu Lang như thế.

Đối với ‘lệnh đuổi khách’ của Nghiêm Húc, Tiêu Lạng rất bình thản, không hề có ý phẫn nộ, cậu ta bình tĩnh nói: “Anh Nghiêm, có thể anh quên rồi, trong sự kiện ở sơn trang Phù Vân, đệ tử duy nhất của sư tôn tôi bởi vì nhận được lời mời của Nghiêm Thế Đông, dẫn đến anh ấy bị chết thảm trong trận chiến ở sơn trang Phù Vân.”

“Chuyện này khiến sư tôn tôi rất đau lòng, nhưng sư tôn của tôi đang trong thời gian bế quan quan trọng, không cách nào có thể xuất quan để báo thù cho sư huynh của tôi.”

“Còn tôi, thân là đệ tử được sư tôn đích thân truyền dạy, đương nhiên phải báo thù cho sư huynh rồi, mà đỉnh Tử Cái cũng là bệnh viện trong giới tu hành ở Tương Nam, sư huynh tôi lại vì sơn trang Phù Vân mà chết, tôi đương nhiên có tư cách tham gia liên minh.”

“Haha, tôi khinh.” Nghiêm Húc cười khẩy một tiếng, không hề che giấu sự căm ghét đối với Tiêu Lang, anh ta nói: “Tiêu Lang, cậu tưởng tôi không biết cậu là cái thứ gì sao?”

“Còn báo thù cho sư huynh của cậu? Tôi thấy cậu chỉ mong sư huynh của cậu chết đúng không? Có như thế tài năng, địa vị của cậu ở đỉnh Tử Cái mới có thể được nâng cao, nếu không cả đời này cậu chỉ là đệ tử đích thân được sư tôn truyền dạy mà thôi.”

“Nếu cậu thực sự muốn báo thù cho sư huynh, cũng sẽ không đến tận bây giờ mới gia nhập liên minh.”

“Nghiêm Húc, anh có thể sỉ nhục tôi, nhưng anh tuyệt đối không thể sỉ nhục sư huynh và sư tôn của tôi.” Khí thế trên người Tiêu Lang đột nhiên thay đổi, luồng sát ý lạnh lùng tỏa ra từ người cậu ta, trong phút chốc đè ép lên Nghiêm Húc, cậu ta phẫn nộ nói: “Lần đầu tiên nên tôi không tính toán với anh, nếu còn có lần sau, tôi nhất định sẽ đánh cho anh một trận.”

“Cậu dám!” Nghiêm Húc hét lớn, đối đầu gay gắt với Tiêu Lang.

Cho dù hơi thở tỏa ra từ người Tiêu Lang mạnh mẽ hơn anh ta, chứng minh tu vi của Tiêu Lang cao hơn anh ta, nhưng anh ta vẫn không hề sợ Tiêu Lang.

Vốn dĩ mấy ngày trước Nghiêm Húc đối đầu trực diện với Diệp Phàm, bởi vì bị Diệp Phàm coi thường nên cảm thấy chịu sự sỉ nhục vô cùng lớn.

Bây giờ lại bị Tiêu Lang đe dọa, sao anh ta có thể chịu đựng được chứ.

Lúc này anh ta đánh mất lý trí, không suy nghĩ quá nhiều, nói với Tiêu Lang: “Tôi thấy sư tôn đó của cậu thật ngu ngốc, thậm chí còn không biết cậu định hại chết con trai ông ta.”

“Còn người sư huynh đó của cậu thì càng đáng thương hơn!”

“Theo như tôi biết, Nghiêm Thế Đông luôn xem anh ta là con chó ở bên cạnh, anh ta lúc nào cũng nịnh bợ Nghiêm Thế Đông, ngay cả người phụ nữ của mình bị Nghiêm Thế Đông chơi đùa, anh ta cũng không dám ho he một câu.”

Nghiêm Húc muốn sỉ nhục Tiêu Lang, anh ta nói những lời này vì muốn chọc tức cậu ta.

Anh ta không tin Tiêu Lang thực sự dám động đến anh ta.

Một người không có lai lịch gì, cho dù bản thân lợi hại thế nào đi nữa cũng không thể đấu lại người có hậu thuẫn.

Cho dù là trong thế tục hay giới tu hành, đây dường như mãi mãi là một lời nguyền không thể phá giải được.

Nhưng Nghiêm Húc đã hoàn toàn đoán sai tình hình bây giờ, hơn nữa, rất nhiều người có mặt ở đây, sỉ nhục một người đường đường là phong chủ đỉnh Tử Cái như thế, đây là hành động tự tìm đến cái chết.

Cho dù nhà họ Nghiêm không sợ đỉnh Tử Cái, nhưng vấn đề là, nhân vật cấp cao nhà họ Nghiêm sẽ vì một hậu duệ phạm lỗi lầm ngớ ngẩn như thế mà tuyên chiến với đỉnh Tử Cái sao?

Đừng nói biểu hiện hôm nay của Nghiêm Húc khiến nhân vật cấp cao nhà họ Nghiêm bắt đầu hoài nghi năng lực của anh ta, cho dù anh ta vẫn là người đứng đầu nhà họ Nghiêm, thì nhân vật cấp cao nhà họ Nghiêm vẫn sẽ không chấp nhận lỗi sai ngớ ngẩn này của anh ta.

Giao gia tộc kế thừa mấy nghìn năm cho một tên phạm lỗi ngớ ngẩn như này, ai có thể yên tâm chứ?

Lúc Nghiêm Húc vừa nói xong, Tiêu Lang lập tức hành động, cậu ta tiến lên, cơ thể như ma quỷ, trong tích tắc đã đến trước mặt Nghiêm Húc.

Cho dù là kẻ mạnh như Nghiêm Húc cũng không kịp phản ứng lại, chỉ cảm thấy vừa hoa mắt, Tiêu Lang đã đứng trước mặt anh ta.

Mặt Nghiêm Húc biến sắc, đang định đối phó lại, nhưng tay trái Tiêu Lang đã giơ lên, tát thẳng vào mặt Nghiêm Húc, anh ta kêu lên một tiếng thảm thương, bay người ra ngoài.

“Tiêu Lang, cậu, cậu dám đánh tôi?” Sắc mặt Nghiêm Húc vô cùng khó coi, linh lực điên cuồng cuộn trào trong cơ thể.

Sát ý lạnh lùng tỏa ra từ người anh ta, chuẩn bị ra tay với Tiêu Lang.

Nhưng lúc này, một ông già xuất hiện ở trong đại điện, ánh mắt vô cùng lạnh lùng, sát ý bao vây kìm hãm Nghiêm Húc, sát khí cuộn trào nói: “Tên nhãi ranh nhà họ Nghiêm, cậu còn dám ngông cuồng, tôi sẽ lập tức giết cậu.”

“Đại......đại trưởng lão đỉnh Tử Cái?” Nhìn thấy ông già, mặt Nghiêm Húc hoàn toàn biến sắc.

Anh ta nhận ra ông già đó chính là đại trưởng lão của đỉnh Tử Cái.

Cũng chính lúc này, một ông già khác xuất hiện ở đại điện, tát thẳng vào mặt Nghiêm Húc một cái nữa, đánh mạnh đến mức anh ta bay ra ngoài.

Ông già này ra tay rất mạnh, khiến cho một bên mặt của Nghiêm Húc lập tức sưng tím lên, mồm toàn máu, rụng mất hai cái răng, mặc dù Nghiêm Húc vô cùng tức giận lết dậy, nhưng sau khi anh ta nhìn thấy ông già tát mình, cơn giận giữ lập tức được kìm nén.

“Tam gia gia.” Nghiêm Húc chịu đựng cơn đau từ gò má, ăn nói lễ phép với lão già.

“Cháu bị úng não sao?” Ông già mà Nghiêm Húc gọi là ‘tam gia gia’ nghiêm mặt nói: “Đợi sau khi chuyện này kết thúc, đích thân quỳ trước sơn môn đỉnh Tử Cái, đến khi phong chủ đỉnh Tử Cái tha thứ cho cháu mới thôi.”

“Nếu như phong chủ đỉnh Tử Cái một ngày chưa tha thứ cho cháu, thì cháu quỳ một ngày, một tháng chưa tha thứ thì cháu quỳ một tháng, tóm lại trước khi phong chủ đỉnh Tử Cái chưa tha thứ cho cháu thì cháu đừng về nhà họ Nghiêm nữa.”

“Nghe rõ chưa?”

“Cháu hiểu rồi ạ!” Nghiêm Húc vội vàng cung kính nói, nhưng trong sâu thẳm đáy mắt vẫn lóe lên sát ý cuộn trời và nỗi căm hận thấu xương.

Ông già được gọi là ‘tam gia gia’ không để ý đến Nghiêm Húc nữa, sau khi liếc nhìn các thanh niên trong đại điện, ông ta nói: “Tôi ở đây tuyên bố, từ nay về sau, minh chủ của khối liên minh chính là Tiêu Lang.”

“Đây là quyết định mà tôi và trưởng bối của các người nhất trí sau khi thương lượng với nhau.”

“Ai phản đối, giết không tha!”

Nói xong, ông già liền rời đi.

Sắc mặt mọi người có mặt ở đây thay đổi lớn, ai ai cũng sợ hãi, không dám nói gì nữa.

Lúc này, Tiêu Lang bình tĩnh lướt nhìn mấy chục thanh niên trong đại điện, nói: “Các vị, mục đích thành lập liên minh lần này của chúng ta là để đối phó với Diệp Phàm.”

“Về các vấn đề phân chia tài sản liên quan đến Diệp Phàm mà các người thảo luận trước đó, tôi nghĩ thế này, mọi người cùng nhau chia đều tài sản còn lại hiện giờ của Diệp Phàm, tôi tính toán qua số tài sản của Diệp Phàm mà trước đó chúng ta chiếm đoạt được, một mình anh Nghiêm chiếm một nửa, vậy thì, lấy số tài sản đó phân chia cho những người chưa có, còn mấy vị trước đó chiếm đoạt được tài sản của Diệp Phàm, thì vẫn thuộc về các vị.”

“Tôi sắp xếp như thế, các người có ý kiến gì không?”

“Không có, không có!” Đám người Giả Vân và Hoàng Nguyệt Ảnh trước đó chưa chiếm được tài sản nào của Diệp Phàm, ai nấy đều vội vàng đồng ý với sự sắp xếp của Tiêu Lang.

Còn mấy người nghe nói không phải nôn ra số tài sản của Diệp Phàm mà họ dựa vào năng lực của bản thân để chiếm lấy thì đều cảm thấy rất vui, đồng loạt gật đầu đồng ý với sự sắp xếp của Tiêu Lang.

Chỉ mình Nghiêm Húc sắc mặt vô cùng khó coi.

Lần này, anh ta chịu thiệt lớn rồi!

“Anh Nghiêm, anh có ý kiến gì không?” Tiêu Lang nhìn Nghiêm Húc, giống như cố ý châm biếm, hỏi anh ta.

“Không có!”

Nghiêm Húc hít sâu một hơi rồi nói.

Chuyện lúc nãy khiến anh ta bình tĩnh lại, cho dù anh ta hận Tiêu Lang thấu xương, nhưng cố chịu đựng, không bộc phát ra.

Nhưng điều này không có nghĩa là anh ta bỏ qua cho Tiêu Lang.

Anh ta đã tự thề với lòng, nhất định sẽ tìm mọi cách để giết chết Tiêu Lang.

Chỉ có như thế mới xả được cơn giận trong lòng anh ta.

“Vậy được thôi!” Tiêu Lang cười nhẹ, sự tàn độc vẫn hiện lên trong sâu thẳm đôi mắt, sau đó cậu ta nói với tất cả mọi người trong điện: “Tôi cảm thấy, chúng ta muốn đối phó với Diệp Phàm, cứ theo kế hoạch cũ đi, cắt đứt phe cánh của hắn, rồi mới tuyên chiến với hắn.”

“Bây giờ trực tiếp tuyên chiến với hắn không hề có lợi cho chúng ta.”

“Dù sao, chúng ta thực sự có rất ít thông tin liên quan đến Diệp Phàm.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.