Tiêu Tương sơn trang thuộc phía tây ngoại ô Tinh Thành là một trong những nơi hội họp đẳng cấp của Tinh Thành.
Người có thể tới Tiêu Tương sơn trang đều là những người thuộc tầng lớp thượng lưu trong xã hội của Tinh Thành. Dựa vào tin tức mà Hàn Lôi có được, hôm nay Tiêu Tương sơn trang sẽ có một bữa tiệc lớn, thân phận của những người tổ chức bữa tiệc lớn này vô cùng tôn quý, mời Mộ Dung Mộng Dao đến Tiêu Tương sơn trang ca hát góp vui.
Mộ Dung Mộng Dao là minh tinh nổi tiếng nhất khu vực Tương Nam, đã có thể gia nhập hàng ngũ minh tinh quốc tế, ngoại giới đồn đại rằng cho dù có là đỉnh cao Tinh Thành, đủ thực lực tranh giành với tám đại gia Tương Nam người giống Hàn Lôi thì thật sự cũng không mời được Mộ Dung Mộng Dao.
Lời đồn này Diệp Phàm từng cố ý hỏi Hàn Lôi.
Hàn Lôi không giấu giếm lời đồn này với Diệp Phàm. Mặc dù ông thuận buồm xuôi gió ở Tinh Thành nhưng dù sao ông cũng mới đến Tinh Thành được một năm thôi, vì vậy, rất nhiều người đều cảm thấy ông chỉ là nhà giàu mới nổi, vốn không thể so sánh với kiểu gia tộc truyền đời gần ngàn năm như tám đại gia tộc Tương Nam.
Mộ Dung Mộng Dao lại là loại người đó. Lúc công ty Hàn Lôi tổ chức một bữa tiệc quan trọng, tốn nhiều tiền tìm Mộ Dung Mộng Dao, kết quả lại bị Mộ Dung Mộng Dao nhã nhặn từ chối.
Hàn Lôi với Diệp Phàm đã từng nói, hình như sau lưng Mộ Dung Mộng Dao có một “nhân vật tầm cỡ”, có lời đồn “nhân vật tầm cỡ” sau lưng Mộ Dung Mộng Dao là đại thiếu gia của Nam Cung thế gia - đứng đầu tám đại gia Tương Nam, cũng có lời đồn nói là nhân vật hung hiểm đến từ thủ đô, có người lại nói là đại lão nước ngoài nào đó!
Bởi vì một số đồn đại này mà Hàn Lôi đặc biệt sai người đi điều tra “nhân vật tầm cỡ” sau lưng Mộ Dung Mộng Dao nhưng kết quả Hàn Lôi lại bị “nhân vật tầm cỡ” kia cảnh cáo.
“Nhân vật tầm cỡ” kia còn cố ý để lộ ra ra thế lực vô cùng lớn mạnh.
Lúc ấy Hàn Lôi cũng không biết Mộ Dung Mộng Dao có quan hệ với Dương Gia đã bị diệt vong ở Tinh Thành, vì vậy, để tránh phức tạp, anh không chú ý đến Mộ Dung Mộng Dao nữa, “nhân vật tầm cỡ” sau lưng Mộ Dung Mộng Dao cảm thấy Hàn Lôi là người thức thời nên không động tay với Hàn Lôi, hai bên bình an vô sự.
Cho đến tối hôm qua Diệp Phàm gọi điện thoại bảo Hàn Lôi điều tra tư liệu của Mộ Dung Mộng Dao, Hàn Lôi mới ý thức được Mộ Dung Mộng Dao có quan hệ rất lớn với nhà họ Dương đã bị diệt môn ở Tinh Thành.
Vì vậy, chỉ trong vòng một đêm, anh mới có thể điều tra tin tức của Mộ Dung Mộng Dao kỹ càng như vậy.
Đến Tiêu Tương sơn trang, sau khi Triệu Vũ dừng xe, chỉ dựa vào thẻ hội viên Tiêu Tương sơn trang Hàn Lôi cho bọn họ mượn trước đó, anh đã cùng Diệp Phàm đi vào Tiêu Tương sơn trang dễ dàng.
Người phục vụ của Tiêu Tương sơn trang vừa đưa Diệp Phàm và Triệu Vũ vào Tiêu Tương sơn trang, vừa giải thích cho Diệp Phàm và Triệu Vũ. Theo như lời tên phục vụ kia, hôm nay, lầu ba Tiêu Tương sơn trang đã được người ta bao rồi, không phận sự không thể lên lầu ba.
Hàn huyên vài câu, Diệp Phàm bảo người phục vụ rời đi, lúc này mới đi lên lầu ba Tiêu Tương sơn trang với Triệu Vũ.
Nhưng vừa tới lầu ba, đã bị hai gã thanh niên mặc vest đen ngăn lại, nhìn lướt qua Diệp Phàm với Triệu Vũ, hai gã thanh niên nói: “Có thư mời không? Nếu không có thì không được đi lên.”
Diệp Phàm không để ý đến thanh niên mặc vest đen, nhưng dường như Triệu Vũ bên cạnh lại hiểu ý Diệp Phàm, không nói một lời, ra tay với hai gã thanh niên.
Tuy Triệu Vũ trông vô cùng khôi ngô, nhưng động tác của hắn rất nhanh nhẹn. Hai tay thò ra, nhanh như chớp, hai gã thanh niên mặc vest đen chưa kịp phản ứng đã bị Triệu Vũ chém tay vào gáy. Hai người đồng thời hừ một tiếng, hai mắt tối sầm, rồi ngã xuống đất giống như hai bãi bùn nhão.
“Cậu ở chỗ này chờ tôi.” Diệp Phàm nói một câu với Triệu Vũ, bước lên lầu ba.
Lầu ba Tiêu Tương sơn trang chuyên cho thuê để mọi người tổ chức dạ hội, bởi vậy, lầu ba có đủ loại phòng, phòng đánh bạc, KTV, phòng đợi, đại sảnh lớn nhất là một sàn nhảy cỡ lớn.
Trong sàn nhảy, bày rất nhiều đồ ăn, rượu ngon.
Lúc Diệp Phàm đi lên lầu ba, dạ hội trên lầu ba đã bắt đầu rồi. Trong đại sảnh lớn có khoảng vài trăm người.
Đột nhiên, một trận vỗ tay nhiệt liệt vang lên, nhìn thấy một cô gái mặc một chiếc đầm thời thượng đi lên sân khấu giữa sàn nhảy, hiệu quả ánh đèn khiến cô ta trông giống như một tiên nữ.
Chiếc váy trắng bồng bềnh, tóc đen dài ngang eo tung bay.
Cô gái này rất đẹp, khuôn mặt hìnhh oval, làn da trắng nõn nà, hoàn mỹ không tỳ vết.
Ngũ quan của cô ta vô cùng tinh xảo, lông mày cong lá liễu, đôi mắt to.
Trông hấp dẫn có thần, thoáng nhìn đã thấy khí chất khuynh quốc khuynh thành.
Ngoài ra, dáng người cô ta cũng rất đẹp, điện nước đầy đủ, lung linh nhiều vẻ, chân bước đều, vô cùng mê hoặc.
Cô ta lên sân khấu, lập tức khiến cả đại sảnh đều nhộn nhạo cả lên.
Cô ta mỉm cười, cầm microphone trong tay, bắt đầu hát, ca khúc cô ta hát là một bài hát hiện hành.
Giọng cô ta vô cùng hay, trong veo, vừa cất giọng đã khiến tất cả mọi người kinh ngạc.
“Wow, hay quá, thật là âm thanh của tự nhiên!”
“Không phải anh đang nói thừa sao? Mộ Dung Mộng Dao là đệ nhất minh tinh của Tương Nam chúng ta, đương nhiên tiếng hát của cô ấy hay rồi.”
“Nữ thần Mộng Dao không chỉ dáng đẹp như tiên nữ, còn hát hay như vậy, quả thật là quá hoàn mỹ.”
“Chỉ tiếc, nữ thần Mộng Dao đã là hoa có chủ, nếu không, có táng gia bại sản tôi cũng nhất định phải theo đuổi được nữ thần Mộng Dao.”
...
Trong đại sảnh, mọi người bàn luận râm ran.
Diệp Phàm đánh giá vài lần cô gái đứng trên sân khấu, cau mày lại.
Cho dù anh từng quen biết rất nhiều cô gái xinh đẹp nhưng không thể không thừa nhận cô gái đứng trên sân khấu này quá hoàn hảo.
Tuyệt đối là giai nhân chốn nhân gian!
“Khó trách anh Thần lại thích cô, quả nhiên không phải một cô gái bình thường, với nhan sắc này, sợ là có thể khiến rất nhiều người quỳ gối dưới váy cô ta.”
Diệp Phàm đang suy nghĩ trong lòng.
Vài phút sau, Mộ Dung Mộng Dao hát xong, mỉm cười, nói mấy câu khách sáo rồi quay người chuẩn bị xuống sân khấu.
“Chờ đã!”
Vừa lúc đó, Diệp Phàm mở miệng gọi.
Tất cả mọi người sững sờ, nhao nhao nhìn về phía Diệp Phàm, Mộ Dung Mộng Dao trên sân khấu cũng khẽ ngẩn ra, dừng bước theo bản năng, quay người nhìn về phía Diệp Phàm.
Dò xét Diệp Phàm một lượt, Mộ Dung Mộng Dao nhíu mày lại hỏi: “Vị tiên sinh này, anh bảo tôi chờ có chuyện gì không?”
“Ừ!” Diệp Phàm gật đầu, dưới ánh mắt tất cả mọi người, anh vừa đi về phía sân khấu, vừa khẽ hỏi Mộ Dung Mộng Dao: “Tôi muốn biết thêm một số chuyện của Dương Thần.”
Anh không quanh co lòng vòng, mà trực tiếp đi thẳng vào vấn đề.
Nghe Diệp Phàm nói, cơ thể mềm mại của Mộ Dung Mộng Dao chấn động, từ trong đôi mắt đẹp sâu thẳm hiện lên tia hoang mang, cô ta vô cùng kinh ngạc nhìn chằm chằm vào Diệp Phàm, sau đó mới đứng im nói: “Vị tiên sinh này, anh tìm nhầm người ư?”