Long Thần Tại Đô

Chương 182: Chương 182: Có thể ghi nợ không?




Mặt Tống Kiều lộ vẻ hoang mang.

Cho dù là Cung gia đang lúc huy hoàng thì trong mắt ông, Cung Vô Cấu chẳng là cái thá gì, vốn không đủ sức đấu giá cùng ông.

Huống chi, Cung gia đã diệt vong.

Sản nghiệp ngày xưa của Cung gia hoặc là bị sung công quỹ, hoặc là bị đối thủ Cung gia chia năm xẻ bảy.

Bây giờ Cung Vô Cấu đã không còn chỗ dựa, lấy gì cạnh tranh với ông đây?

Tuy không rõ nội tình phía Cung Vô Cấu nhưng ông cũng không quan tâm lắm. Nếu Cung Vô Cấu ra giá bừa, đến lúc đó, Thiên Thượng lầu sẽ xử lý, cũng sẽ đền bù tổn thất cho ông.

“Ba trăm mười tỷ.” Tống Kiều lại ra giá, ông thay đổi chiến lược đấu giá với Tưởng Thanh Kiếm lần trước, đẩy thẳng giá lên, không muốn lãng phí quá nhiều thời gian với Cung Vô Cấu.

“Ba trăm mười một tỷ.” Cung Vô Cấu không buông tha, tiếp tục đấu giá với Tống Kiều.

“Ba trăm năm mươi tỷ.”

“Ba trăm năm mươi mốt tỷ.”

...

Trận đấu giá giống như đổi ngoại tệ, Cung Vô Cấu vẫn luôn ra giá nhiều hơn Tống Kiều một tỉ, Tống Kiều vẫn như trước - ra giá nhiều hơn Tưởng Thanh Kiếm một tỉ.

“Bốn trăm ba mươi tỷ.” Tống Kiều tái mặt, lại ra giá.

Cho dù ông từng trải qua rất nhiều sóng to gió lớn, mưu kế thâm sâu nhưng giờ phút này lại hơi xốc nổi, bắt đầu đứng ngồi không yên.

Cung Vô Cấu cũng run rẩy trong lòng. Hơn bốn trăm tỉ, cho dù gia tộc giàu nhất kinh đô cũng không đủ sức lấy ra nhiều vốn như vậy trong thời gian ngắn.

Ngay lúc này, anh ta lại do dự!

Nhưng nghĩ đến câu nói trước đó của Diệp Phàm, anh ta cắn răng. Anh ta đang chuẩn bị ra giá lần nữa thì đúng lúc đó, Diệp Phàm về lại chỗ ngồi khách quý.

“Phù!” Thấy Diệp Phàm về, Cung Vô Cấu thở phào nhẹ nhõm, vội vàng nói với Diệp Phàm: “Anh về đúng lúc lắm, giá đã tăng lên tới bốn trăm ba mươi tỷ, Anh coi có cần tiếp tục ra giá không?”

“Đương nhiên là cần!” Diệp Phàm thản nhiên nói.

“Mỗi lần tăng ít nhất mười tỉ, với tình hình nãy giờ, bây giờ người đấu giá với cậu chính là người kia, ông ta sẽ phải muốn được Linh đan.” Cung Vô Cấu nói vắn tắt tình hình với Diệp Phàm, ngập ngừng một lúc, anh ta hậm hực nói: “Diệp Phàm, tôi nhắc nhở anh, tuyệt đối đừng làm loạn ở Thiên Thượng lầu, nếu không đủ tiền ra giá bậy bạ thì sợ là hôm nay cả anh và tôi đều không ra khỏi Thiên Thượng lầu được.”

“Haha...!” Diệp Phàm cười, không giải thích nhiều với Cung Vô Cấu mà trực tiếp ra giá, hô lên: “Năm trăm tỉ.”

“Phì!”

Diệp Phàm ra giá lập tức khiến cho tất cả mọi người trong sảnh đấu giá không khỏi nín thở, từng người lộ ra vẻ mặt khiếp sợ, nhìn về phía Diệp Phàm và Cung Vô Cấu đang ngồi ở vị trí khách quý.

Mọi người trong sảnh đấu giá không chỉ khiếp sợ bởi cái giá năm trăm tỉ quá cao mà quan trọng hơn là sợ Diệp Phàm lại có thể nâng một hơi bảy mươi tỷ, thật sự... hào phóng quá rồi!

“Cái người bên cạnh Cung Vô Cấu là ai vậy? Sao lại ra giá cao như vậy? Nâng hẳn bảy mươi tỷ, cái này... rốt cuộc nên nói anh ta hào phóng hay là ngu ngốc, là một kẻ coi tiền như rác đây?”

“Chẳng phải Cung Vô Cấu là kẻ phản quốc sao? Anh ta không trốn đi, lại còn dám xuất đầu lộ diện, không sợ bị bắt sao?”

“Dựa vào thông tin từ một người bạn của tôi trong quân đội thì Cung Vô Cấu đã được quân đội sắp xếp cho một thân phận mới, vậy nên anh ta mới dám xuất hiện trắng trợn như vậy ở nơi công cộng. Còn về cái người đứng cạnh anh ta thì hình như là con rể của đại tướng Sở, một người khá nổi dạo gần đây.”

“Cho dù anh ta là con rể của đại tướng Sở thì cũng sẽ không nhiều tiền như vậy chứ? Năm trăm tỉ có thể nâng đỡ thế lực cả một gia tộc không kém gì gia tộc hàng đầu ở kinh đô rồi.”

...

Mọi người trong sảnh đấu giá đều bàn luận. Những người này đều là nhân vật tầm cỡ, hầu hết bọn họ đều biết chuyện xảy ra ở kinh đô, bởi vậy, có người nhận ra Diệp Phàm và Cung Vô Cấu, nhắc lại chuyện Diệp Phàm.

Sắc mặt Tống Kiều trở nên khó coi, vốn Linh đan đã nằm chắc trong lòng bàn tay, nhưng lại không ngờ nửa đường xuất hiện Cung Vô Cấu và Diệp Phàm.

Đặc biệt là Diệp Phàm, vừa mở miệng đã nâng thêm bảy mươi tỷ.

Là muốn dọa ông lùi bước ư?

Diệp Phàm vô cùng bình thản ngồi ở vị trí khách quý, anh vừa mở miệng đã nâng bảy mươi tỷ, không phải anh liều lĩnh, càng không phải vì anh coi tiền như rác.

Mà là vì lúc Cung Vô Cấu vừa nói tình hình đấu giá cho anh, trong lòng anh đã phân tích đánh giá được “giới hạn” của Tống Kiều có lẽ trong khoảng năm trăm tỉ.

Thay vì lãng phí thời gian đấu giá từ từ với Tống Kiều, chẳng bằng trực tiếp “nắm thóp” Tống Kiều, một chiêu đánh bại Tống Kiều luôn.

Có thể đủ năng lực xác định được “giới hạn” của đối thủ mới thật sự là cao thủ đấu giá.

Đúng như Diệp Phàm đánh giá, giới hạn của Tống Kiều ở mức năm trăm tỉ, vậy nên sau khi Diệp Phàm ra giá năm trăm tỉ, Tống Kiều đã do dự. Cho đến khi Dư Phù Dung đứng trên sân khấu sảnh đấu giá đếm ngược từ mười đến ba, ông ta mới hồi phục tinh thần, cắn răng hô to: “Năm trăm mười tỉ.”

“Năm trăm hai mươi tỷ!”

Tống Kiều vừa ra giá, Diệp Phàm hô lên theo đó.

Lúc này, anh sẽ không nâng thêm bảy mươi tỷ trong một lần như lúc trước.

Bởi vì từ vẻ mặt Tống Kiều có thể thấy năm tram mười tỉ đã là số tiền lớn nhất Tống Kiều có thể đưa ra rồi.

Tất nhiên Diệp Phàm không cần tăng giá quá nhiều, nếu không, anh thật sẽ trở thành thằng ngu, trở thành người coi tiền như rác...

“Rắc!”

Ánh mắt Tống Kiều tàn độc trừng mắt liếc Diệp Phàm, nắm tay vô thức siết chặt, khớp xương vang lên tiếng “răng rắc”, vị mặn tràn ngập khoang miệng.

Nhưng ông với Tưởng Thanh Kiếm không dám làm loạn Thiên Thượng lầu nên ông chỉ có thể ấm ức hừ lạnh một tiếng, đứng dậy khỏi vị trí khách quý, quay người ra khỏi sảnh đấu giá.

Bên trong sảnh, thấy Diệp Phàm đấu giá thắng được Tống Kiều, sau khi sửng sốt một lúc thì mọi người lại nhốn nháo cả lên. Có thể nói Tống Kiều là ứng cử viên sáng giá nhất trong buổi đấu giá hôm nay, hơn nữa Tống Kiều oai phong một cõi mấy chục năm nay, uy danh hiển hách nhưng hôm nay, Tống Kiều lại bại trận trong buổi đấu giá vì Diệp Phàm.

Thật sự quá mất mặt rồi!

Trên sân khấu sảnh đấu giá, vẻ mặt Dư Phù Dung vô cùng kích động. Giá khởi điểm là một trăm, cuối cùng đấu giá được năm tram hai mươi tỷ, vậy gấp bao nhiêu lần đây?

Năm trăm hai mươi tỷ, khi kết thúc, cô có thể lấy được gần hai trăm tỉ tiền hoa hồng.

Cho dù bản thân phi thường thì hai trăm tỉ đối với cô mà nói cũng vẫn rất hấp dẫn!

Vì vậy, Dư Phù Dung mới có thể phấn khích như vậy, cả người đều không ngừng run rẩy.

“Chúc mừng vị khách quý này, với năm trăm hai mươi tỷ, đã thắng được món đồ cuối Linh đan cuối cùng của đêm nay.” Dư Phù Dung tuyên bố chuyện Diệp Phàm đã có được Linh đan.

Đứng cạnh Diệp Phàm, vẻ mặt Cung Vô Cấu cũng lộ vẻ khiếp sợ. Hắn ngẫm nghĩ rồi hỏi Diệp Phàm: “Diệp Phàm, cậu thật sự có thể lấy ra năm trăm hai mươi tỷ lúc này sao?”

“Đương nhiên rồi!”

Diệp Phàm gật đầu.

Lúc này, Dư Phù Dung tự mình cầm chiếc hộp màu vàng tinh xảo cất Linh đan đến trước mặt Diệp Phàm nói: “Chào cậu, đây là Linh đan cậu vừa thắng được.”

“Cảm ơn!” Diệp Phàm liếc nhìn Dư Phù Dung, vừa cười vừa nói: “À, người đẹp, tôi muốn hỏi, chỗ các cô có thể ghi nợ không?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.