“Cái gì, loại nghiệt chủng ấy lại có thể, lại có thể…”
Vườn hoa của Thường gia, trong phòng khách của một căn hộ sang trọng, nét mặt Thường Nguyệt Nga tối sầm, trong mắt ánh lên tia lửa giận giữ.
Diệp Long thật sự đi gặp Diệp Phàm, lại còn cười nói vui vẻ, nhìn bức ảnh ba anh em hòa thuận ấm áp, Thường Nguyệt Nga tức đến nỗi sắp cắn nát răng.
Con trai của mình, lại cười cười nói nói với kẻ địch lớn nhất của mình, thật mỉa mai biết làm sao.
Cật lực hít sâu nhiều lần mới miễn cưỡng làm cho cơn lửa giận trong lòng dịu xuống, Thường Nguyệt Nga lạnh lùng nói: “Nếu đã tìm thấy rồi thì tại sao không đưa thiếu gia về cùng?”
Thường Nguyệt Nga mặc dù không có bao nhiêu tình cảm với Diệp Thiên Nhân nhưng Diệp Long thì lại khác, bất kể như thế nào, Diệp Long cũng là con trai ruột của bà ta.
Diệp Long vì cái chết của Diệp Thiên Nhân mà bỏ nhà ra đi, bà ta phái người đi tìm cũng không lớn chuyện lắm, càng không thông báo cho anh trai của mình.
Chỉ là bà ta không thể ngờ rằng Diệp Long lại đi cùng Diệp Phàm.
“Phu nhân, đại thiếu gia….”
Người đàn ông đứng trước mặt Thường Nguyệt Nga vừa mở miệng liền bị bà ta giận giữ liếc nhìn, vội vàng sửa lại lời định nói ra: “Thực lực của Diệp Phàm bà cũng biết, cao thủ của gia tộc đều không phải đối thủ, tiểu nhân sao có thể là đối thủ của cậu ấy chứ?”
Lời ngoài ý trong đều rất rõ ràng, bà là muốn chúng tôi đi vào chỗ chết sao?
“Cút!”
Thường Nguyệt Nga gằn giọng nói.
Người đó không nói một lời rời liền khỏi phòng, cửa phòng chưa đóng lại đã hung hăng nhổ một bãi nước bọt: “ Cái loại người gì.”
Trong phòng Thường Nguyệt Nga nghe thấy rõ ràng, nét mặt lập tức tái nhợt, buông lời nguyền rủa, đáp lại bà ta lại là một tiếng nổ lớn.
Thường Nguyệt Nga đột nhiên đờ đẫn, cơn giận bỗng chốc tan biến, ngồi ngây ngốc trên ghế sô pha, trong mắt ánh lên một tia hối hận.
Lúc Diệp Thiên Nhân vẫn còn sống, bà ta chưa bao giờ bị người nhà họ Diệp đối xử như vậy, người nào gặp bà ta cũng cung cung kính kính, Diệp Thiên Nhân mới ra đi được vài ngày, vậy mà có người dám thể hiện thái độ trước mặt bà ta.
Thường Nguyệt Nga lần đầu tiên cảm thấy mình yếu đuối, cũng là lần đầu tiên bà ta nhận ra, thật ra rời xa Diệp Thiên Nhân, địa vị Diệp gia phu nhân này đã không còn một chút tôn nghiêm nào cả.
“Không đúng, không đúng, ta là người của Thường Gia, người của Diệp gia có đi chết cũng không sao, Thường gia, Thường gia mới là người thân của ta.”
Trong ánh chiều lờ mờ, Thường Nguyệt Nga lẩm bẩm một mình, tiếng nói trầm thấp vang vọng xung quanh, đột nhiên có một ảo ảnh đáng sợ hiện ra.
Tinh tang.
Chuông cửa đột nhiên vang lên, Thường Nguyệt Nga rối bời lau mặt, vẫn chưa kịp cất lời hỏi, chỉ nghe thấy một tiếng cạch, cánh cửa đáng lẽ được đóng chặt bị mở ra, một đoàn người nối đuôi nhau đi vào.
“Các người...” Thường Nguyệt Nga kinh ngạc nhìn người mặc đồ của tòa án trước mắt, trong lòng tự nhiên cảm thấy sợ hãi, cảm giác chuyện này có gì đó không đúng.
Chẳng mấy chốc Thường Nguyệt Nga đã biết chuyện gì đang xảy ra.
Người cầm đầu hướng về phía Thường Nguyệt Nga một tờ giấy, trên đó nhìn rõ ràng nhất là ba chữ lệnh bắt giữ.
“Thường Nguyệt Nga, bà thân là chủ tịch điều hành của tập đoàn Thường Thị, trong thời gian tại chức đã vi phạm các tội như:mua chuộc người khác giết người, trốn thuế, tham nhũng... Dựa theo pháp luật Hoa Hạ bà đã bị bắt.
Không đợi Thường Nguyệt Nga kịp phản ứng, hai người đứng sau người đó đã lấy cầm còng tay tiến lại gần.
“Cút!”
Đợi Thường Nguyệt Nga nhận ra mọi chuyện thì lập tức hét lớn, đồng thời lùi lại, mạnh miệng nói:“Các người rốt cuộc là muốn làm gì? Tôi là đại tiểu thư cuả Thường Gia, Thường Kình Thiên là anh trai tôi, các người lẽ nào muốn tìm đến cái chết.”
Trong lòng Thường Nguyệt Nga lúc này ít nhiều cũng có chút hoảng sợ, đột nhiên tới nhiều người của tòa án như vậy, điều này hoàn toàn vô lý.
“Thường Kình Thiên?” Người cầm đầu cười lạnh: “Thường Gia các người che giấu sự xấu xa bẩn thỉu, có điều tôi cũng thật khâm phục bà.”
“Cái gì?” Thường Nguyệt Nga hỏi trong vô thức.
“Bà thật sự không biết gì sao?” Hắn còn ngạc nhiên hơn cả Thường Nguyệt Nga.
Nhìn đám người có biểu cảm ngạc nhiên, lại mang thêm ánh nhìn thương hại, đầu của Thường Nguyệt Nga ù đi, không nghĩ ra không có nghĩa là bà ta ngu ngốc, nhất định đã xảy ra chuyện gì đó mà bà ta không biết.
Lời nói tiếp theo của người cầm đầu khiến bà ta như rơi vào hầm băng, đồng thời cũng làm cho sự kiên trì mười năm nay tan biến thành tro bụi.
“Thường Kình Thiên sau khi xảy ra chuyện, ông ta đã bỏ trốn cùng tất cả người của Thường Gia, bà nói ông ta giết chết chồng của bà, bà còn có thể không hỏi han đến, cũng tính là nhất mực trung thành, mà ông ta lại có thể bỏ bà lại mà đưa theo tất cả già trẻ lớn bé trong nhà đi cùng, thật là....”
Người cầm đầu thật không biết hình dung như thế nào, người phụ nữ đang thất thần trước mặt đâu còn vẻ cao cao tại thượng trước đây, làm người khác nhìn thấy không thể không thương hại, nhưng vụ án này Thường Nguyệt Nga đã gây ra hàng loạt tội ác, làm người khác không thể thương hại được, chỉ có thể nói đây là một người đàn bà không có não, cũng là một người đàn bà đáng thương, cả một đời đều cống hiến hết mình cho gia tộc, mà trên thực tế người ta không coi bà ta là người một nhà.
“Đưa đi” Người đứng đầu hào hứng vẫy vẫy tay.
Thường Nguyệt Nga bị còng tay trong trạng thái vô thức, thất thần, chờ đợi bà ta là sự trừng phạt nghiêm khắc của luật pháp.
Nhưng trong mắt nhiều người, Thường Nguyệt Nga đã rất may mắn rồi, bởi vì so với những người đã chạy trốn cùng Thường Kính Thiên, bà ta ít nhất còn giữ lại được mạng sống.
Thế nhưng đối với Thường Nguyệt Nga mà nói, từ giây phút biết được Thường Gia vứt bỏ mình lại, bà ta đã đánh mất đi linh hồn của mình, cả đời sống trong hối hận và đau khổ, sống như vậy, thật sự tốt hơn chết đi sao?
E rằng không phải như vậy.
Ngoài vườn hoa của Thường Gia, Diệp Phàm tận mắt nhìn thấy Thường Nguyệt Nga thất thần bị giải đi, trên mặt không có biểu cảm gì.
“Diệp Long có người anh trai như cậu đúng là lời to, nếu là tôi chắc chắn sẽ không bỏ qua cho mụ phù thủy già đó, mẹ kiếp, đúng là quá dễ dàng cho mụ ta rồi.”
Bên cạnh Diệp Phàm, Đường Kiến Thụy nói một cách đầy khinh bỉ.
Đường Kiến Thụy biết rất rõ, năm đó Diệp Phàm bị đuổi khỏi Diệp Gia, thậm chí suýt chết trong trại huấn luyện quân sự hoàng gia Seberia, Thường Nguyệt Nga chính là một trong những thủ phạm, nếu đổi thành anh, Thiên Vương lão tử có đến cũng không ngăn được anh ta báo thù, huống hồ nếu Diệp Phàm muốn giết người, thật sự không ai có thể cản nổi.
Diệp Phàm tha cho Thường Nguyệt Nga, theo Đường Kiện Thụy thấy là do nghĩ đến sự tồn tại của Diệp Long.
“Cậu thật sự cảm thấy sống sẽ tốt hơn chết?” Diệp Phàm nhàn nhã hỏi.
Âm thanh rất bình đạm, Đường Kiến Thụy đột nhiên cảm thấy ớn lạnh, cứ cảm thấy có gì không đúng.
Đương nhiên không đúng.
Chính vào lúc hai người rời khỏi hoa viên của Thường Gia, người trước đó lấp trong phòng Thường Nguyệt Nga âm thầm hướng về phía Diệp Phàm hành lễ.
Không sai, người này là do Diệp Phàm sắp đặt, nếu không dựa vào năng lực của Diệp Phàm sao lại có thể bị người khác chụp trộm mà không biết.
Người cầm đầu nhóm người bắt giữ Thường Nguyệt Nga sau khi lên xe cũng hướng về phía Diệp Phàm mỉm cười, chỉ cần nói thêm vài câu là có được ba trăm vạn, anh đương nhiên rất vui lòng.
Đương nhiên, điện thoại trong tay Diệp Phàm vẫn còn một tin nhắn bị chặn: Có chuyện rồi, mau trốn đi.
Thường Kình Thiên cũng không hoàn toàn bỏ quên Thường Nguyệt Nga, chỉ là không đặt Thường Nguyệt Nga vào vị trí quan trọng nhất mà thôi.
Con trai phản bội, niềm tin gia tộc sụp đổ, và người chồng có thể nói là bị bản thân đẩy đến chỗ chết....
Tất cả những thứ này, đều là địa ngục mà Diệp Phàm chuẩn bị cho Thường Nguyệt Nga.