Long Thần Tại Đô

Chương 3: Chương 3: Đòi nợ




“Vậy anh đừng kết hôn với tôi nữa.” Sở Thanh Nhã có chút tức giận, người đàn ông này thực sự quá đáng ghét, giả vờ thanh cao gì chứ.

“Không được.” Diệp Phàm lắc đầu.

“Tại sao!” Sở Thanh Nhã trừng mắt nhìn Diệp Phàm, nếu cả hai bên đã không ưa gì nhau, thì tại sao vẫn muốn kết hôn chứ.

“Bởi vì ai nấy đều nói tôi không xứng với cô, nhưng tôi lại cảm thấy phải là cô không xứng với tôi mới đúng, cho nên tôi muốn chứng minh bản thân.” Diệp Phàm bình thản đáp, như thể đang nhắc tới một chuyện chẳng liên quan gì tới anh vậy.

“Ha ha, anh đang đùa sao…” Sở Thanh Nhã lạnh lùng nhìn Diệp Phàm, cô rất tò mò, lúc khoác lác anh ta có đỏ mặt hay không.

Tiếc là, Diệp Phàm lại không hề đỏ mặt.

Đúng lúc này, Sở Thanh Tuyết về tới nhà. Sắc mặt cô khá khó coi, đương nhiên là cô đã biết được chuyện vừa xảy ra trước cửa nhà mình.

Đúng là mấy tên rác rưởi! Những năm, sáu người mà đến cả một tên Diệp Phàm cũng không ngăn lại nổi, Sở Thanh Tuyết tức giận thầm nghĩ.

“Mời anh ra ngoài cho, nhà họ Sở không hoan nghênh anh.” Sở Thanh Tuyết chống nạnh, đứng trước mặt Diệp Phàm lạnh lùng nói.

“Cô nói chuyện với anh rể như vậy sao?” Diệp Phàm cau mày lại, hỏi.

Nghe được hai chữ anh rể, khuôn mặt đang tươi cười của hai chị em nhà họ Sở lập tức u ám lại.

Bọn họ đã từng gặp kẻ không biết xấu hổ, nhưng chưa từng gặp phải kẻ nào lại không biết xấu hổ đến mức này.

“Diệp tiên sinh, chuyện kết hôn giữa anh và tôi là do người lớn hai nhà quyết định, chưa từng có sự đồng ý của tôi, cho nên không cần biết thế nào, tôi cũng không kết hôn với anh đâu, mời anh về Giang Châu cho.” Sở Thanh Nhã hít một hơi thật sâu, năm ấy ông nội của Sở Thanh Nhã và ông nội của Diệp Phàm là bạn tương giao tâm đầu ý hợp, khi Sở Thanh Nhã và Diệp Phàm vẫn còn là trẻ con, đã quyết định để hai người kết hôn rồi.

“Tôi đồng ý.” Diệp Phàm nói.

“Anh đồng ý?” Sở Thanh Nhã thoáng vui mừng, nếu Diệp Phàm đã đồng ý quay về Giang Châu, thì cô sẽ có cách khiến ông nội từ bỏ ý định.

“Ý tôi là, tôi đồng ý việc chúng ta kết hôn.” Diệp Phàm nhấp một ngụm trà, lạnh lùng nói.

Sở Thanh Tuyết bị câu này của anh chọc tức tới phát điên, tên khốn này!

Sở Thanh Nhã cố gắng kiềm chế cơn giận đang trào dâng, đã mấy năm nay cô chưa từng phải nổi giận lần nào, nhưng hôm nay, từ khi tình cờ gặp Diệp Phàm, lửa giận trong người cô không biết đã bị đốt lên bao nhiêu lần rồi.

“Tên họ Diệp kia, anh đừng tỏ thái độ rượu mời không uống, xét gia thế anh không có gia thế, xét tướng mạo anh cũng chẳng có tướng mạo, anh chính là một con côn trùng xấu xí thô kệch, đến tư cách ngước nhìn chị gái tôi cũng không có, dựa vào cái gì mà cưới chị ấy chứ! Anh có tin không, nếu chị gái tôi thật sự gả cho anh, thì đến cả chuyện bản thân chết như thế nào anh cũng không biết đấy.” Sở Thanh Tuyết cắn răng quát.

Đáp trả cô, Diệp Phàm lại rất đơn giản mà phun ra hai chữ, “Không tin!”

“Anh…” Sở Thanh Tuyết chỉ thẳng vào mặt Diệp Phàm, tức đến không nói nên lời, thực sự vô lại đến cực điểm mà!

“Được rồi Thanh Tuyết, đừng nói nữa.” Sở Thanh Nhã đã bình tĩnh lại, cô nhìn thẳng vào mắt Diệp Phàm, nói: “Muốn tôi gả cho anh, được thôi, nhưng anh phải giúp tôi làm một chuyện.”

Diệp Phàm cân nhắc một chút rồi mỉm cười, nói: “Dựa vào đâu mà tôi phải giúp cô làm một chuyện. Cho dù tôi có đồng ý với cô hay không, thì cô vẫn là vị hôn thê của tôi, cuối cùng vẫn phải gả cho tôi, tại sao tôi lại phải làm chuyện không đâu chứ.”

Sở Thanh Nhã nghiến răng ken két, cô thật sự muốn ném thẳng chén trà này vào khuôn mặt đáng ghét của Diệp Phàm.

“Tên họ Diệp kia, anh có còn là đàn ông không vậy?” Sở Thanh Tuyết nóng giận hỏi, bình thường, những người đàn ông gặp được Sở Thanh Nhã có ai mà không phải người văn hoa lịch thiệp, chỉ cần Sở Thanh Nhã cần bọn họ sẽ lập tức ra tay, nhưng Diệp Phàm lại hoàn toàn phá hỏng lẽ hiển nhiên này.

“Cô có muốn thử một chút không?” Diệp Phàm cau mày lại, nhìn thoáng qua bộ ngực đã hoàn toàn phát triển của Sở Thanh Tuyết, nói.

Em vợ lại dám nghi ngờ hỏi anh có phải đàn ông hay không, sao anh có thể nhịn được chuyện này cơ chứ.

“Vô liêm sỉ.”

Hai chị em nhà họ Sở đồng thanh nói, hận không thể nuốt sống Diệp Phàm.

“Được rồi, không đùa với hai người nữa, tôi có thể giúp cô làm một chuyện, nhưng sau khi thành công, cô nhất định phải ngoan ngoãn làm vợ của Diệp Phàm này, nói gì nghe nấy, nghe chưa?” Diệp Phàm đứng dậy, kiên định nói.

“Được.” Mặc dù trong lòng chỉ hận không thể giết chết Diệp Phàm, nhưng ngoài miệng Sở Thanh Nhã vẫn đồng ý, dù sao đây là cơ hội duy nhất để cô đuổi Diệp Phàm đi.

“Chuyện gì, nói đi.” Diệp Phàm cười hỏi.

“Giúp tôi đòi một món nợ.” Sở Thanh Nhã đảo mắt một cái.

Nghe xong, đôi mắt Sở Thanh Tuyết cũng sáng lên.

“Đòi nợ?” Diệp Phàm có chút nghi ngờ, vị hôn thê này của anh, chẳng lẽ còn cho vay nặng lãi nữa sao?

“Phải, đòi nợ. Trước đây công ty Khuynh Thành của tôi từng hợp tác với công ty Long Đằng, khi đó tài chính của Long Đằng đang trong trình trạng nguy hiểm, tôi cho bọn họ mượn một trăm triệu, tháng trước tới hạn trả tiền, nhưng Long Đằng lại dùng đủ loại lý do để dời lại, không muốn trả tiền, chúng tôi đã tố cáo lên Tòa án, nhưng đợi Tòa án xét xử thì rất tốn thời gian, Khuynh Thành không chờ nổi. Cho nên, nếu anh có thể đòi lại một trăm triệu này cho tôi, tôi sẽ đồng ý gả cho anh.” Sở Thanh Nhã bình tĩnh nói.

Hiện tại tài chính của Khuynh Thành đã xuất hiện lỗ hổng, nếu vẫn không đòi được một trăm triệu kia, Khuynh Thành sẽ phải đối mặt với tình trạng phá sản.

“Là chuyện này sao?” Diệp Phàm có chút kinh ngạc, anh vốn tưởng rằng Sở Thanh Nhã sẽ cố ý làm khó anh, đưa ra yêu cầu cấp độ cực khó, nhưng không ngờ, lại đơn giản như vậy.

Đòi nợ, lĩnh vực này anh lại không giỏi cho lắm. Trên đời này sẽ chẳng ai dám nợ nần gì anh cả, trước đây một tên thủ lĩnh nhóm lính đánh thuê người châu Phi dám nợ tiền người của anh, hiện tại…Phần mộ của tên kia có lẽ cũng phải cao tới ba mét rồi. Diệp Phàm hồi tưởng.

Nghe giọng điệu của Diệp Phàm, hai chị em nhà họ Sở liền lườm anh một cái. Tên khốn này, không biết tập đoàn Long Đằng là loại thế nào rồi.

Sở Thanh Nhã nói: “Anh đừng tưởng tập đoàn Long Đằng chỉ là loại chó mèo thông thường, ông chủ tập đoàn Long Đằng giàu lên từ nghề bảo kê, trong tay hắn còn nuôi hơn một nghìn người chuyên đi bảo kê đấy, người lần trước công ty tôi phái tới đó đòi nợ, bây giờ còn đang nằm trong bệnh viện đây.”

Còn có chuyện này sao? Diệp Phàm cau mày lại, thầm nghĩ thời đại này con nợ lại trở thành đại gia.

“Sao vậy, sợ rồi sao? Nếu anh sợ, thì mau cút về Giang Châu đi. Đừng ở đây làm phiền chị gái tôi.” Sở Thanh Tuyết khiêu khích.

“Sợ sao, tại sao tôi lại phải sợ?” Diệp Phàm bật cười chế giễu, nói: “Có sợ cũng phải là bọn họ sợ kìa. Có thể khiến Diệp Phàm này đích thân đi đòi nợ, hẳn là vinh hạnh lớn nhất cả đời này của bọn họ đấy.”

“Anh không khoác lác thì sẽ chết đấy à.” Sở Thanh Tuyết trừng mắt nhìn Diệp Phàm.

“Chuyện này giao cho tôi, Sở Thanh Nhã, cô cứ chờ làm vợ của Diệp Phàm này đi.” Diệp Phàm vỗ ngực một cái rồi nói.

“Tôi sẽ chờ tin tốt của anh.” Sở Thanh Nhã khẽ mỉm cười, cô vốn không hi vọng Diệp Phàm có thể đòi một trăm triệu về cho cô, tập đoàn Long Đằng là thế lực bá chủ ở thành phố Hải Đông, không phân trắng đen, còn Diệp Phàm, chẳng qua chỉ là một cậu ấm vô dụng của Giang Châu mà thôi.

Anh ta lấy cái gì mà đấu với tập đoàn Long Đằng chứ?

Sau khi Diệp Phàm rời khỏi nhà họ Sở.

“Thanh Tuyết, em nói xem, chị làm như vậy, có phải có chút quá đáng không.” Sở Thanh Nhã dò hỏi, thực ra cô chỉ muốn để Diệp Phàm biết khó mà lui, nhưng với tính hung hăng của tập đoàn Long Đằng, có thể kết cục của Diệp Phàm sẽ rất thảm đây.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.