Long Thần Tại Đô

Chương 167: Chương 167: Đúng là rác rưởi




“Ơ...” Diệp Phàm thoáng chốc sững người, đến cả anh cũng bị lời nói của Sở Thiên Tiên làm kinh ngạc trong giây lát, dùng ngữ khí không chắc chắn hỏi: “Ngày mai đến Cục dân chính lĩnh giấy chứng nhận kết hôn?”

Lúc này, những người khác trong sảnh biệt thự cũng mờ hồ lẫn ngạc nhiên.

Họ không ngờ Sở Thiên Tiên mở miệng ra lại muốn đi cùng Diệp Phàm lĩnh giấy kết hôn, vậy cũng quá… Điên cuồng ấy nhỉ?

Trước kia, lúc bọn họ trò chuyện, dù Sở Thiên Tiên không nói rõ nhưng ý tứ trong lời nói hiển nhiên không công nhận “người chồng” là Diệp Phàm này.

Bây giờ mới qua được bao lâu mà thái độ đã thay đổi rồi?

“Thiên Tiên, cậu, cậu không điên đấy chứ? Cậu thật sự muốn đi lãnh giấy chứng nhận với kẻ vô dụng này sao? Chuyện này liên quan đến hạnh phúc cả đời của cậu đấy.”

“Hạm Vân nói đúng, Thiên Tiên, hắn quá thô tục, danh tiếng cũng rất tệ. Tôi có hỏi một người bạn ở Giang Châu, người đó nói hắn không chỉ là tên công tử ăn chơi vô tích sự đúng nghĩa, mà bình thường còn hay đánh người, quá xấu xa!”

“Cô Sở, có phải cô cảm thấy hắn đánh nhau giỏi nên cố ý dùng kế hoãn binh, muốn bình ổn hắn trước, sợ hắn đối phó chúng ta giống như đã làm với Âu Dương Tư Thành không? Cô không cần lo lắng đâu, tôi quen biết với mấy người bạn có học võ, vô cùng lợi hại, chỉ cần tôi gọi điện thoại là họ sẽ nhanh chóng chạy tới đây, dạy dỗ cái tên thô lỗ này một trận.”

“Phải đấy, cô Sở, loại người thô tục như vậy sao xứng được với cô chứ? Cô tuyệt đối đừng tự hi sinh mình cho hắn.”



Sau khi mọi người trong sảnh biệt thự bình tĩnh lại, họ lại tưởng tượng ra những nguyên nhân khiến Sở Thiên Tiên muốn lãnh giấy chứng nhận với Diệp Phàm trong đầu, người nào người nấy đều cơn phẫn nộ dâng trào, muốn trở thành chỗ dưa của Sở Thiên Tiên.

Đa số những người này đều là bạn tốt, bạn thân của Sở Thiên Tiên, còn có một số người là bạn bè của những người bạn tốt bạn thân đó.

Bởi vậy, thân phận của họ đều không thấp.

Sở Thiên Tiên không quan tâm đến bọn họ, cô ấy nói với Diệp Phàm: “Đúng, hôm nay cũng muộn rồi, Cục dân chính đã đóng cửa, bằng không bây giờ chúng ta có thể đi lĩnh giấy chứng nhận kết hôn luôn.”

“…”

Nghe câu trả lời của Sở Thiên Tiên, những người trong sảnh biệt thự đều không còn lời nào để nói, ai nấy gần như hóa đá.

Một cô gái trẻ tuổi trong số họ cũng là bạn thân nhất của Sở Thiên Tiên vội vàng tiến lên phía trước, đưa tay sờ trán Sở Thiên Tiên, đầy vẻ hoài nghi hỏi: “Không lý nào, rõ ràng cậu không bị sốt, sao lại nói như mê sảng vậy chứ?”

Diệp Phàm cũng nhíu mày, nghiêm túc đánh giá Sở Thiên Tiên một lượt.

Không thể không thừa nhận Sở Thiên Tiên rất đẹp.

Thật sự là người giống như tên, đẹp như thiên tiên.

Huống hồ, tuy là đôi mắt của Sở Thiên Tiên nhìn qua có vẻ trong suốt mà thuần khiết, nhưng lại có tia sâu xa khiến người ta không thể nhìn thấu.

Ngay đến một nhân vật như Diệp Phàm cũng không thể nhìn ra được suy nghĩ nội tâm của Sở Thiên Tiên qua nét mặt của cô ấy.

Diệp Phàm rút ra kết luận, Sở Thiên Tiên không phải là một cô gái bình thường.

“Ngày mai tôi phải đi làm ở đại học Yến Kinh, cuối tuần hãy đến Cục dân chứng nhận giấy chứng nhận vậy.” Diệp Phàm sờ mũi, nói.

“Được.” Sở Thiên Tiên gật đầu.

Cũng vào giờ khắc này, Âu Dương Tư Thành đang “trồng cây chuối” ở trước cổng biệt thự chật vật bò dậy từ dưới đất, bây giờ hắn ta thảm đến mức không nỡ nhìn.

Ban nãy hắn ta bị “trồng cây chuối” trước cổng biệt thự là mặt đáp đất trước.

Từ đó dẫn đến mặt của hắn ta đã bị thương nặng, cả gò má bị bầm tím, nhìn cứ như đầu heo.

Hắn ta xông vào trong biệt thự, nhìn thấy Sở Thiên Tiên thì giống như là nhìn thấy cọng rơm cứu mạng, vội vàng hô lên với Sở Thiên Tiên: “Sở tiểu thư, cô phải làm chủ giúp tôi.”

“Thằng tên Diệp Phàm kia quá thô lỗ vô lễ, tôi chỉ nói hắn có mấy câu mà hắn đã vung tay đánh tôi rồi.”

“Cô nhìn xem, xem hắn đánh tôi thành ra thế nào rồi?”

“Giống như đầu heo!” Sở Thiên Tiên liếc mắt nhìn Âu Dương Tư Thành, thản nhiên nói.

“Đúng đó, hắn ta quá đáng lắm, quá mức thô lỗ vô lễ, thứ rác rưởi như vậy thật là…” Âu Dương Tư Thành căm hận trừng mắt nhìn Diệp Phàm, nói với Sở Thiên Tiên: “Cô Sở, cô… Cô nhất định phải làm chủ cho tôi, phải dạy dỗ cho cái tên rác rưởi thô tục vô lễ kia một trận, để cho hắn biết đây là nơi nào, sao có thể để cho thứ rác rưởi như hắn giở trò ngang ngược!”

“Đúng là thứ rác rưởi!” Sở Thiên Tiên gật đầu, tay trái đỡ tay phải, tay phải chống cằm, nói với Âu Dương Tư Thành: “Ừm… Em trai Âu Dương Tư Thành phải không? Mặc dù anh trai cậu Âu Dương Tư Khánh không ưu tú là bao, nhưng anh ta lại không khiến người ta chán ghét, còn cậu… Ầy, nói thêm nữa thì cậu cảm thấy tôi bị mù? Bị điếc? Hay là bị ngu?”

“Hả? Cô Sở, cô, cô có ý gì, tôi không hiểu lắm!” Âu Dương Tư Thành thoáng chốc ngẩn người, không hiểu Sở Thiên Tiên nói vậy là có ý gì.

“Ha ha!” Sở Thiên Tiên cười cười, nói: “Vừa rồi, trước khi xuống lầu, xung đột giữa cậu và Diệp Phàm đã bị tôi đã nhìn thấy, cũng nghe hết cả rồi. Từ đầu đến cuối Diệp Phàm đều không để ý đến cậu nhỉ? Cậu chạy đến châm chọc người ta, người ta cũng không nổi giận với cậu nhưng thứ rác rưởi như cậu lại lấy người nhà của người ta ra để uy hiếp. Cậu biết không? Hành vi của cậu thật sự khiến người ta chán ghét, ghê tởm.”

“Diệp Phàm đối với cậu như vậy còn nhân từ đấy!”

“Nếu mà là tôi, ha ha, sợ là cậu sẽ không thấy được mặt trời của ngày mai đâu!”

“Tôi, tôi, tôi…” Mặc dù bây giờ trong đầu Âu Dương Tư Thành vang lên tiếng “ong ong”, suy nghĩ có chút không rõ ràng, nhưng hắn vẫn hiểu được ý của Sở Thiên Tiên.

Sở Thiên Tiên đang bất mãn với hắn, mà còn là rất bất mãn.

Điều này khiến Âu Dương Tư Thành trở nên mơ hồ, cả người run rẩy vì sợ.

Sở Thiên Tiên không phải một người dễ chọc. Trong giới thanh niên tài tuấn của xã hội thượng lưu ở thủ đô, trừ một vài người là đối thủ một mất một còn, quan hệ thân thiết với Sở Thiên Tiên ra, những người bình thường căn bản không dám đắc tội Sở Thiên Tiên.

Sở Thiên Tiên không những có một người cha là Đại tướng dựng nước và người anh trai là chiến thần, mà chính bản thân cô đã là một người dày dặn kinh nghiệm trên thương trường.

Đắc tội với người có bối cảnh, lại vô cùng ưu tú như vậy chẳng khác nào tự tìm tới cái chết.

“Mau cút ra khỏi biệt thự của tôi! Nhớ gửi lời lại cho anh trai cậu, bảo anh ta sau này đừng xuất hiện trước mặt tôi, nếu không, hậu quả thế nào thì anh ta tự hiểu!” Ánh mắt của Sở Thiên Tiên lạnh băng, nói từng chữ một với Âu Dương Tư Thành.

“Vâng, vâng, vâng…”

Mặt Âu Dương Tư Thành biến sắc, hắn ta không dám nói nhiều thêm một lời xin tha mà lập tức xoay người rời khỏi biệt thự bằng tốc độ nhanh nhất.

“Phù, cuối cùng không khí cũng trong lành lại không ít!”

Sau khi Âu Dương Tư Thành ra khỏi đại sảnh biệt thự, Sở Thiên Tiên hít sâu một hơi, thuận miệng nói.

Những người khác trong đại sảnh đều mơ hồ, người nào người nấy nhìn Sở Thiên Tiên rất mất tự nhiên. Phải biết rằng vừa rồi bọn họ cũng châm chọc Diệp Phàm giống như Âu Dương Tư Thành. Đó là bởi vì trước kia bọn họ cảm thấy Sở Thiên Tiên sẽ ghét Diệp Phàm, châm chọc khiêu khích Diệp Phàm sẽ lấy được thiện cảm của Sở Thiên Tiên.

Nhưng nào ngờ Sở Thiên Tiên vừa đến là đã đứng về phía Diệp Phàm, đuổi thẳng cổ Âu Dương Tư Thành ra khỏi biệt thự.

Điều này chứng minh cái gì?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.