Long Thần Tại Đô

Chương 178: Chương 178: Gặp lại Tần Xuân Mai




Thiên Thượng lầu nằm tại khu ngoại ô phía Tây Thủ đô, cách xa khu vực nội thành, tọa lạc tại một ngọn núi hẻo lánh, cảnh đẹp như tranh, hệt như một chốn hoang vu tách biệt sự đời.

Trên núi điểm xuyết tổng cộng hơn mười tòa nhà.

Những tòa nhà này đều mang phong cách xa xưa cổ đại.

Giữa mười mấy tòa nhà này là một căn gác lầu bằng gỗ cao bảy tầng.

Tòa lầu gỗ này mang vẻ nguy nga tráng lệ, gây chấn động lòng người còn hơn cả những tòa cao ốc mọc giữa nội thành Thủ đô.

Đây chính là tòa nhà chính của quần thể kiến trúc này, mang tên Thiên Thượng lầu.

Lúc này cũng đã xế chiều, sắc trời dần ảm đạm, mặt trời đã chìm xuống dưới đường chân trời, ánh chiều tà cuối cùng còn sót lại nhuốm sắc như màu máu, nhuộm đỏ rực cả một khoảng trời.

Những tòa nhà bên cạnh Thiên Thượng lầu đều đã lên đèn, ánh đèn neon muôn sắc muôn vẻ bừng lên, điểm tô cho ngọn núi một vẻ đẹp lộng lẫy bung nở.

Còn tòa nhà gỗ bảy tầng nọ khi sáng đèn lại giống như lầu ngọc trên cung trăng trong truyền thuyết.

Diệp Phàm và Cung Vô Cấu lái xe tới Thiên Thượng lầu, thấy bãi để xe dưới tòa nhà đã có tới vài trăm chiếc xe đang đỗ, hơn nữa đây đều là những loại xế hộp cao cấp danh tiếng.

Đỗ xe xong, Diệp Phàm và Cung Vô Cấu cùng bước vào tòa nhà gỗ bảy tầng.

Có hai người thanh niên mặc vest đen đứng trước cổng tòa nhà gỗ bảy tầng này, họ đang kiểm tra giấy tờ xác nhận thân phận của tất cả những người muốn tiến vào tòa nhà chính.

Diệp Phàm thấy hai người thanh niên mặc vest đen nọ mà không khỏi ngạc nhiên. Hai người này có nhịp thở dài, đều đặn, trông qua đã biết không phải hạng xoàng, họ mạnh hơn nhiều so với những chiến binh cao cấp thông thường, thậm chí có thể bì được cả “chiến vương” trong quân đội.

Để hai “chiến vương” canh cổng thì đúng thực là khác hẳn lẽ thường.

Nhưng như vậy cũng có nghĩa Thiên Thượng lầu là một tổ chức có liên quan tới đám Thiên Nhân thật, chỉ có Thiên Nhân mới có thể để cao thủ cấp bậc “chiến vương” làm những việc này.

Bởi vì dù có mạnh mẽ thế nào thì trong mắt Thiên Nhân, họ cũng đều là lũ tầm thường, là con kiến hôi, là rác rưởi!

Diệp Phàm vừa định rút chiếc thẻ tím Vương Kinh Đào đưa mình cho hai thanh niên mặc vest đen thì một người đàn ông ôm theo cô gái trẻ tuổi trong lòng đột nhiên chen lên trước anh.

Diệp Phàm nhíu mày, gương mặt thoáng nét không vui.

Nhưng hôm nay anh tới đây là để điều tra manh mối liên quan tới người của trời, không muốn gây chuyện rắc rối nên sau khi suy nghĩ, Diệp Phàm cũng đành nuốt giận.

Nhưng đúng lúc này, cô gái được người đàn ông vừa chen lên trước Diệp Phàm ôm vào lòng bỗng chợt quay đầu nhìn anh. Thấy rõ gương mặt Diệp Phàm, cô ta ngẩn ra, ngạc nhiên kêu: “Diệp Phàm?”

“Tần Xuân Mai?” Diệp Phàm cũng nhận ra cô gái trẻ này, anh vô cùng cùng ngạc nhiên.

“Phùng Minh, anh lừa tôi đấy à? Sao anh bảo người bình thường không vào được Thiên Thượng lầu cơ mà? Sao cái loại rác rưởi này cũng tới được?” Tần Xuân Mai lườm Diệp Phàm, quay đầu hỏi người đàn ông đang ôm mình.

“Đâu có, cưng à, sao anh lại lừa em được chứ?” Người đàn ông nói rồi đưa mắt nhìn Diệp Phàm.

Hắn tên Phùng Minh, hôm nay vừa bắt gặp Tần Xuân Mai tại quán bar.

Tần Xuân Mai là một người đẹp, bề ngoài khá xinh xắn, vậy nên Phùng Minh mới giở hết bản lĩnh chiêu trò, cuối cùng cũng tán tỉnh được Tần Xuân Mai.

Vì muốn khoe mẽ với Tần Xuân Mai mà hắn đã đưa cô ta tới tham gia buổi đấu giá tại Thiên Thượng lầu hôm nay.

“Anh còn bảo anh không lừa tôi à?” Tần Xuân Mai giãy khỏi vòng tay Phùng Minh, gương mặt cô ta mang vẻ khinh ghét, chỉ thẳng Diệp Phàm mà nói với Phùng Minh: “Tên này là Diệp Phàm, là một tên cậu ấm ăn hại, một tên rác rưởi. Nhờ bám được vào Sở Thiên Thiên mà anh ta suốt ngày vác cái danh con rể Sở đại tướng đi giễu võ dương oai khắp Thủ đô.”

“Đến loại rác rưởi như anh ta mà cũng vào được thì cái nơi này cao quý làm sao nổi?”

“Phùng Minh, tôi còn tưởng anh không giống những kẻ khác, nào ngờ cũng chỉ là một tên cặn bã giỏi khoác lác thôi.”

“Hả...” Phùng Minh ngẩn ngơ, vội nói với Tần Xuân Mai: “Cưng ơi, anh không lừa em thật mà, dù có là gia chủ của một gia tộc lừng lẫy đứng đầu Thủ đô thì cũng không đủ tư cách vào đây đâu.”

“Thế sao tên rác rưởi kia lại vào được?” Tần Xuân Mai không tin lời Phùng Minh.

“Anh ta, anh ta...” Phùng Minh không biết nên trả lời ra sao. Nhưng hắn cũng là một kẻ thông minh, qua lời Tần Xuân Mai nói, hắn cũng thấy được cô ta rất ghét bỏ Diệp Phàm.

Vậy nên hắn đã đưa ra quyết định ngay lập tức, lạnh giọng với Diệp Phàm: “Anh nghe đây, tôi không quan tâm anh tới đây làm gì, nhưng giờ anh cút ngay đi thì còn mong giữ được cái mạng chó của mình. Nếu để tôi phải giận, tự ra tay thì chỉ cần một cú đấm của tôi cũng đủ để dần chết anh.”

Đối mặt với sự uy hiếp của Phùng Minh, Diệp Phàm không mảy may sợ hãi, anh lạnh lùng trừng mắt với hắn, ngang ngược cất lời: “Chó ngoan không cản đường, cút ra ngay cho tôi!”

“Khốn kiếp, mày dám mắng tao là chó? Mày có biết tao là ai không?” Phùng Minh lớn tiếng quát tháo, ánh mắt hằn sâu sự giận dữ.

Cuộc cãi vã của Diệp Phàm và Phùng Minh đã thu hút nhiều người vây xem.

“Có chuyện gì vậy? Còn có kẻ dám gây sự trong Thiên Thượng lầu ư, chán sống rồi à?”

“Người đàn ông kia không phải Phùng Minh đó sao? Anh, anh ta chính là...”

“Tên có mắt không tròng nào dám gây hấn với Phùng Minh vậy? Đến gia chủ của gia tộc lừng lẫy đứng đầu Thủ đô mà cũng phải khom mình nịnh nọt Phùng Minh.”

“Phùng Minh chính là thành viên của Chư Tử Bách Gia, là Thiên Nhân.”

...

Có vài người nhận ra Phùng Minh, đâm kinh ngạc khiếp sợ.

Diệp Phàm vẫn giữ vẻ bình tĩnh, dù nghe thấy những người đứng xem nói Phùng Minh là “Thiên Nhân”, nhưng anh cũng chẳng sợ hãi, thậm chí còn không hề khoan nhượng, lớn tiếng nói: “Tôi còn chưa nói gì, tự anh không thấy ai hỏi đã vội điểm tên xưng danh đấy chứ.”

“Mày, mày, mày chán sống rồi!” Phùng Minh thét lên, hắn vươn tay theo bản năng, vung nắm đấm về phía Diệp Phàm.

Rầm!

Nhưng nắm đấm của Phùng Minh vừa chuẩn bị hạ xuống gương mặt Diệp Phàm thì một người thanh niên đã bước ra từ đám đông, giữ cổ tay Phùng Minh lại.

Phùng Minh thoáng ngẩn ngơ, vội vàng dùng sức định rút tay ra, nhưng dù có gom góp hết sức ba bò chín trâu thì tay hắn vẫn không cựa quậy nổi.

“Vương Kinh Đào, anh muốn gì?” Phùng Minh ngẩng đầu nhìn người thanh niên đang bóp lấy tay mình, hắn biến sắc, lạnh mặt trầm giọng hỏi.

Người đang túm lấy cổ tay Phùng Minh chính là kẻ sáng nay đã tặng Diệp Phàm tấm thẻ tím - Vương Kinh Đào.

“Phùng Minh, Diệp Phàm là người được tôi mới tới Thiên Thượng lầu tham gia buổi đấu gia hôm nay. Nếu anh dám động vào anh ấy thì không xong với tôi đâu.” Vương Kinh Đào nhìn Phùng Minh, cặp mắt tỏa hơi lạnh, hắn dằn từng chữ: “Tất cả những kẻ gây khó dễ với tôi đều sẽ được tôi mời xuống gặp Diêm Vương hết.”

“Vương Kinh Đào, anh, anh, anh...” Mặt Phùng Minh tái mét, trông nét mặt hắn méo mó khó coi vô cùng, nhưng lại vẫn sợ Vương Kinh Đào nên cuối cùng hắn cũng cắn răng, nói: “Được, Vương Kinh Đào, anh nhớ đấy, chuyện hôm nay Phùng Minh tôi nhất định sẽ tính sổ sau.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.