Long Thần Tại Đô

Chương 121: Chương 121: Gia chủ của năm đại gia tộc tự sát




Nghe lời nói của Xa Thiên Lang, sắc mặt Diêu Vĩnh Diên thay đổi.

Bọn họ dám triệu tập tử sĩ đi liều mạng với Diệp Phàm, cũng vì họ cho rằng, quốc gia tuyệt đối sẽ không cho phép Diệp Phàm tàn sát con cháu của họ.

Chỉ cần con cháu họ còn sống, sẽ có ngày tạo dựng lại cơ đồ.

Nhưng nếu như Xa Thiên Lang nói đúng, thì quốc gia muốn nhằm vào họ rồi.

Đối mặt với quốc gia, bọn họ căn bản là không hề có chút sức phản kháng nào. Con cháu họ sẽ bị xử quyết hết, không có một chút khả năng may mắn sống sót nào.

“Cậu nói hươu nói vượn gì đấy? Chúng tôi có bao giờ nói muốn diệt cả nhà chiến thần Vân Điền đâu? Cậu đừng có mà ngậm máu phun người.” Mặt Diêu Vĩnh Diên nghiêm lại, ông ta lạnh lùng quát.

Danh tiếng của chiến thần Vân Điền ở Hoa Hạ cực kỳ lớn. Hơn nữa, họ cũng đều biết, chiến thần Vân Điền là con của một vị Đại tướng dựng nước nào đó.

Muốn diệt cả nhà Đại tướng dựng nước, có khác nào tự tìm đường chết, khiêu khích giới hạn cuối cùng của quốc gia đâu.

Cho nên tội danh như vậy nghiêm trọng đến mức nào, Diêu Vĩnh Diên cũng biết.

“Cậu ấy là con của chiến thần Vân Điền!” Xa Thiên Lang chỉ Sở Đại Trị, nói: “Còn tôi, là vệ sĩ của Đại tướng Sở.”

Vừa nói, Xa Thiên Lang vừa ném một tờ giấy chứng nhận thân phận cho Diêu Vĩnh Diên.

Sắc mặt Diêu Vĩnh Diên đã trở nên trắng bệch, mặt cắt không còn một giọt máu. Ông ta cầm tờ giấy chứng nhận thân phận của Xa Thiên Lang, nhìn thoáng qua. Sau đó, cơ thể ông ta liền lảo đảo lùi lại mấy bước, hai chân nhũn ra, quỳ sụp xuống đất, cả người đều ru lên vì sợ hãi.

Lúc tới đây, ông ta đã được biết đến đầu đuôi sự việc từ chỗ cháu trai Diêu Thượng Đức.

Ông ta vốn tưởng rằng Sở Đại Trị ngang ngược là do ỷ vào Diệp Phàm.

Nào ngờ được Sở Đại Trị là con trai chiến thần Vân Điền?

Tựa như lúc trước Xa Thiên Lang từng nói, cháu trai ông ta nói muốn diệt cả nhà Sở Đại Trị, thì khác nào nói muốn diệt cả nhà chiến thần Vân Điền không? Khác nào muốn diệt cả nhà Đại tướng Sở không?

Đây là tội lớn đấy!

Cho dù Đại tướng Sở không chấp bọn họ.

Thì quốc gia cũng sẽ không bỏ qua cho họ.

Một khi quốc gia đã ra tay can thiệp, thì dù họ có lá bài gì che chở con cháu họ đi chăng nữa, con cháu họ cũng chỉ còn một con đường chết mà thôi.

“Thiếu gia Sở, xin… rất xin lỗi cậu, do cháu tôi không biết gì nên mới xúc phạm đến cậu. Van xin cậu đừng chấp nó làm gì, tha cho nó một cái mạng đi.” Sau khi tỉnh hồn, Diêu Vĩnh Diên vội vàng cầu xin Sở Đại Trị tha thứ, cũng nói với Xa Thiên Lang: “Vệ sĩ Xa à, tôi, tôi đồng ý đề nghị của cậu. Chỉ mong cậu để lại chút huyết mạch nối dõi tông đường cho nhà họ Diêu tôi thôi.”

Bốn người Bùi Khiêm, Phong Diệu Thế, Vương Trung Vượng, Trịnh Nga cũng giống như Diêu Vĩnh Diên. Từ khi Xa Thiên Lang nói ra thân phận, họ đều sợ đến mức quỳ rạp xuống đất.

“Vệ… vệ sĩ Xa à, chúng tôi đều đồng ý tuân thủ đề nghị của cậu, chỉ van cậuđể lại chút huyết mạch cho gia tộc chúng tôi.” Bốn người Bùi Khiêm, Phong Diệu Thế, Vương Trung Vượng, Trịnh Nga đều cầu xin Xa Thiên Lang tha thứ.

Mặc dù bọn họ đều là kẻ độc ác.

Nhưng họ đều biết, đối đầu với quốc gia, chẳng khác nào muốn chết!

Cho nên, bọn họ đều chấp nhận chịu thiệt, vì giữ lại chút huyết mạch gia tộc, lựa chọn đồng ý đề nghị của Xa Thiên Lang.

Ánh mắt Xa Thiên Lang vừa lạnh lùng vừa vô tình. Anh ta chẳng nói câu nào, nhưng năm người Diêu Vĩnh Diên, Bùi Khiêm, Phong Diệu Thế, Vương Trung Vượng, Trịnh Nga đều hiểu ý ông ta.

“Tử sĩ nhà họ Diêu, tất cả đều giải tán. Từ nay về sau, không còn nhà họ Diêu ở Giang Châu nữa.” Diêu Vĩnh Diên hít một hơi thật sâu, bấm một số điện thoại.

“Tử sĩ nhà họ Bùi giải tán. Từ nay về sau, không còn nhà họ Bùi ở Giang Châu nữa.”

“Phong Duệ, lập tức giải tán tất cả tử sĩ. Từ nay về sau, con chỉ là một người bình thường, nối dõi tông đường, kéo dài huyết thống cho nhà họ Phong thôi. Không được có bất kỳ ý nghĩ xấu nào, cũng tuyệt đối không được nghĩ đến việc báo thù!”

……

Từ Diêu Vĩnh Diên dẫn đầu, bốn người Bùi Khiêm, Phong Diệu Thế, Vương Trung Vượng, Trịnh Nga đều gọi điện cho tâm phúc, ra mệnh lệnh giải tán tử sĩ gia tộc nuôi dưỡng, cũng cảnh cáo họ phải giữ gìn dòng dõi, biết thân biết phận, không được báo thù.

Báo thù quốc gia á?

Không chỉ là lấy trứng chọi đá, càng bị coi là tội nhân lớn phản bội dân tộc.

Đám người trong quán rượu cũng trợn tròn mắt. Họ vốn tưởng là tử sĩ của năm gia tộc lớn nhất Giang Châu sẽ giết chết Diệp Phàm, thậm chí còn diệt sạch nhà họ Diệp để trả thù Diệp Phàm nữa.

Nhưng ai có thể ngờ được, kết cục sẽ là năm người Diêu Vĩnh Diên, Bùi Khiêm, Phong Diệu Thế, Vương Trung Vượng, Trịnh Nga chủ động giải tán đội tử sĩ gia tộc mình nuôi dưỡng chứ.

“Lần này, năm gia tộc mạnh nhất Giang Châu xong đời rồi!”

“Chọc tới cháu trai của Đại tướng dựng nước, lại còn tuyên bố muốn diệt cả nhà Đại tướng, không bị diệt tộc đã là quốc gia nhân từ rồi.”

“Tôi bảo rồi mà, Diệp Phàm chỉ là thằng công tử bột phế vật thôi, làm sao có quyền hành gì? Quả nhiên, năm gia tộc mạnh nhất Giang Châu sụp đổ là do đắc tội với con trai chiến thần Vân Điền, chả liên quan gì đến Diệp Phàm hết.”

……

Người vây xem xung quanh xì xào bàn tán.

Biết Sở Đại Trị là con của chiến thần Vân Điền, những người này đã nghĩ lý do năm gia tộc mạnh nhất Giang Châu sụp đổ là do đắc tội Sở Đại Trị chứ không phải Diệp Phàm.

Bởi vì hình tượng công tử bột phế vật của Diệp Phàm ở Giang Châu quá đi vào lòng người, mà thành kiến là một ngọn núi lớn trong lòng người khác.

Cho nên rất nhiều người đều không chịu tin năm gia tộc mạnh nhất Giang Châu bị một cuộc gọi của Diệp Phàm đánh sụp.

Sau khi năm người Diêu Vĩnh Diên, Bùi Khiêm, Phong Diệu Thế, Vương Trung Vượng, Trịnh Nga giải tán tử sĩ, tất cả đều tự sát tại chỗ. Đặc biệt là Vương Trung Vượng, trước khi chết, ông ta còn tự tay giết chết đứa con ruột Vương Thành Minh của mình.

Xa Thiên Lang chỉ đồng ý để bọn họ giữ lại chút dòng dõi nối dõi tông đường, đương nhiên bọn họ sẽ chọn hậu duệ có hy vọng tiếp tục sống tốt nhất. Mà Vương Thành Minh nợ bên vay nặng lãi rất nhiều, cho dù Xa Thiên Lang tha chết cho Vương Thành Minh thì bên vay nặng lãi cũng chém chết hắn ta giữa đường vì không lấy được tiền thôi.

Trong phòng, tất cả mọi người đều bị dọa cho run lẩy bẩy.

Có bao giờ những người này thấy hình ảnh máu me như vậy đâu?

Xa Thiên Lang đã sớm gọi điện thoại. Chưa đến năm phút sau, có một đám quân nhân mặc quân phục rằn ri đi vào phòng, nhanh chóng dọn sạch hiện trường.

Mặc dù Xa Thiên Lang xử lý năm gia tộc mạnh nhất Giang Châu rất nặng, nhưng Diệp Phàm cũng không từ bỏ ý đồ. Anh nhíu mày, nói với Xa Thiên Lang: “Tài sản của năm gia tộc mạnh nhất Giang Châu đều phải thuộc về nhà họ Diệp của tôi!”

“Ặc…”

Xa Thiên Lang sửng sốt một hồi, nhưng chuyện này ông ta không có quyền quyết định, nên tranh thủ gọi cho Đại tướng Sở.

Ông ta vốn nghĩ là Đại tướng Sở sẽ không đồng ý yêu cầu của Diệp Phàm.

Phải biết là, trước đây nhà họ Diệp là gia tộc số một ở Giang Châu. Mặc dù nhà họ Diệp bị nhà họ Thường làm cho sụp đổ, tổn thất phần lớn sản nghiệp, thế nhưng những tài sản này đều bị năm gia tộc lớn ở Giang Châu cướp đoạt.

Nếu như bây giờ lại cho nhà họ Diệp tài sản của năm gia tộc lớn nhất Giang Châu, vậy nhà họ Diệp sẽ trở thành gia tộc cực kỳ mạnh ở Giang Châu. Ít nhất là trong vòng mấy trăm năm, không có bất kỳ thế lực nào có thể rung chuyển địa vị nhà họ Diệp ở Giang Châu được.

Trong tình huống bình thường, đối với thế lực gia tộc khổng lồ như vậy, quốc gia đều lựa chọn thủ đoạn chèn ép.

Hiện tại, Diệp Phàm khác nào đang muốn quốc gia sáng tạo một thế lực gia tộc cấp bậc khổng lồ như vậy, quốc gia liệu có đồng ý không?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.