Hứa Ác Lai nhìn Diệp Phàm chằm chằm, trong mắt tỏa ra sát ý nồng đậm.
Hắn thật sự động sát ý với Diệp Phàm.
Hơn nữa còn là sát ý vô cùng mãnh liệt.
“Ha ha!” Diệp Phàm cười một tiếng, hồn nhiên không thèm để ý đến sát ý đang phải đối mặt, vẻ mặt thản nhiên nói: “Dù người kia không nói, anh cũng không giết được tôi.”
“Ha, tại sao?” Hứa Ác Lai sửng sốt hỏi.
“Vì anh không phải đối thủ của tôi!”
“Ha ha, cậu chắc chứ?”
“Chắc chắn trăm phần trăm.” Diệp Phàm đáp lại vô cùng tự tin, giọng nói kiên định.
Vẻ mặt Hứa Ác Lai nghiêm nghị, hắn nhìn Diệp Phàm chằm chằm nói: “Cậu mạnh hơn trước kia rất nhiều, nhưng tôi thực sự không biết tự tin của cậu ở đâu ra mà lại chắc chắn tôi không phải đối thủ của cậu?”
“Nhưng điều này cũng không quan trọng!”
“Nếu tôi đã đồng ý với người kia, không tính toán chuyện lúc trước với cậu, chắc chắn tôi sẽ làm được. Cậu đi đi, đừng đến tìm tôi nữa!”
“Anh đừng từ chối đề nghị của tôi nhanh thế chứ!” Diệp Phàm nói: “Ít nhất cũng phải để tôi nói cho anh mức thù lao đã.”
“Ha ha!” Hứa Ác Lai khinh thường cười nói: “Có phải tôi và cậu mới quen nhau đâu, hẳn cậu phải biết rõ tính cách của tôi rồi chứ. Mọi thứ trên thế gian này có dụ dỗ gì với tôi chứ? Cho dù có thì bằng bản lĩnh của tôi cũng có thể tùy tiện lấy được.”
“Anh không muốn giúp cô ấy sống lại sao?” Diệp Phàm đột nhiên nghiêm túc nói với Hứa Ác Lai.
“Cậu, cậu nói gì?” Vốn Hứa Ác Lai vẫn luôn tỏ vẻ không thèm để ý, nhưng sau khi nghe Diệp Phàm nói, đột nhiên hắn giật mình, mất khống chế chộp lấy bả vai Diệp Phàm, vội vã hỏi dồn: “Diệp cẩu tử, cậu vừa nói gì? Cậu bảo cậu có cách giúp cô ấy sống lại?”
“Đúng!”
“Sao chuyện này có thể làm được? Dù là tu sĩ kim đan, là thần tiên trong lời đồn cũng không có bản lĩnh này chứ?”
“Nếu là người khác thì gần như là không thể sống lại được, nhưng cô ấy thì lại được!” Diệp Phàm nói với vẻ bí ẩn.
“Tại sao?” Hứa Ác Lai vội vàng hỏi.
“Lúc trước sau khi chuyện kia xảy ra, tôi phát hiện một món đồ trên người cô ấy. Lai lịch của món đồ kia vô cùng phi thường, có chứa một hồn của cô ấy trong đó.” Diệp Phàm nói: “Dựa theo những gì tôi điều tra được mấy năm qua, nếu có một Đại La Kim Tiên ra tay thì có thể lợi dụng một mảnh hồn đó của cô ấy để giúp cô ấy sống lại.”
“Thế gian này làm gì có Đại La Kim Tiên?” Nghe Diệp Phàm nói xong, trong mắt Hứa Ác Lai toát ra ánh sáng mừng như điên, nhưng ngay sau đó lại lụi tắt.
Mặc dù hắn đã tiếp xúc với giới tu hành.
Nhưng hắn biết, con đường tu hành vô cùng gian khổ. Hiện nay trên đời này, người tu hành có thể đạt đến cấp Kim Đan đã hiếm, người tu hành cấp bậc Thần Tiên Lục Địa gần như không có ai.
Mà Đại La Kim Tiên trong truyền thuyết còn cao hơn so với Thần Tiên Lục Địa.
Người tu hành đạt đến tầng này chỉ tồn tại trong truyền thuyết thời viễn cổ, thậm chí có rất nhiều người tu hành nghi ngờ rằng, thực ra không tồn tại sinh linh đạt đến cấp bậc đó.
“Lúc trước tôi cũng nghĩ như vậy, nhưng gần đây mới thu thập được một ít tin tức về tung tích của sinh vật cấp bậc Đại La Kim Tiên.” Ngay lúc Hứa Ác Lai thất vọng, Diệp Phàm lại để lộ một bí mật cực kì to lớn.
“Thật... thật sao?” Hứa Ác Lai giật mình kinh sợ.
“Thật!” Diệp Phàm gật đầu một cái nói: “Chỉ cần anh chịu giúp tôi, chắc chắn chúng ta có thể tìm được sinh linh cấp bậc Đại La Kim Tiên đó.”
Hứa Ác Lai cau mày, chìm vào suy tư.
Hắn nhìn ra Diệp Phàm thực sự không lừa hắn. Nhưng hắn cũng biết, việc tìm được sinh linh cấp bậc Đại La Kim Tiên như lời Diệp Phàm nói là vô cùng khó khăn.
Nhưng nghĩ đến “cô ấy” sâu trong trí nhớ, Hứa Ác Lai không muốn bỏ cuộc, dù chỉ có một khả năng hư vô mờ mịt.
“Lúc trước anh ở phương Tây được các thế lực lớn tôn sùng là “chí tôn”, chẳng lẽ anh thật sự cam tâm ở đấu trường ngầm cho đến khi chết? Đàn ông chân chính dù có uống băng mười năm thì nhiệt huyết cũng không nguội lạnh!”
Ngay lúc Hứa Ác Lai do dự, Diệp Phàm tranh thủ cho kịp thời cơ, nói vô cùng ngang ngược.
Nghe Diệp Phàm nói xong, Hứa Ác Lai cũng hạ quyết tâm, cắn răng nhìn Diệp Phàm nói: “Được rồi, nếu có thể giúp cô ấy sống lại thì tôi sẽ giúp cậu.”
“Nhưng những chuyện khác, tôi sẽ không nhúng tay.”
“Ví dụ như chuyện thù hận liên quan đến việc nhà họ Dương bị diệt ở Tinh Thành!”
“Chuyện này tôi biết! Tôi đã sắp xếp xong mọi chuyện rồi. Báo thù thay cho nhà họ Dương ở Tinh Thành với tôi mà nói thì không phải chuyện cực khổ gì, không cần anh ra tay trợ giúp.” Diệp Phàm gật đầu nói: “Anh chỉ cần giúp tôi tìm ra sinh linh cấp bậc Đại La Kim Tiên là được. Tôi cảm thấy rất có thể sinh linh đó đang ẩn nấp ở đâu đó trong Hoa Hạ.”
“Cậu có kế hoạch gì?” Hứa Ác Lai cau mày, hỏi Diệp Phàm.
“Tôi hy vọng anh có cách vào được thánh địa Phật Môn.”
“Tôi biết!”
“Tôi đã thông qua đại đức chân nhân của động Thanh Ngưu, vào được đạo quán Thiên Hạ. Cả đám con cháu nhà họ Bách kia cũng đã bị tôi cài người, Linh Lung thì sẽ lẻn vào thế lực còn sót lại của huyết cung Tu La.” Diệp Phàm nói: “Tôi tin chỉ cần kế hoạch thuận lợi, chắc chắn sẽ bắt được sinh linh cấp bậc Đại La Kim Tiên đang ẩn nấp ở Hoa Hạ.”
“Vậy cứ thế đi!” Hứa Ác Lai gật đầu.
Sau khi nói chuyện với Hứa Ác Lai, Diệp Phàm và hắn mới trở lại đấu trường ngầm Minh Luân. Sau đó, Diệp Phàm theo Triệu Vũ rời đi.
Trên đường, Triệu Vũ vừa lái xe, vừa khó hiểu hỏi Diệp Phàm: Anh Phàm, không phải anh bảo muốn lôi kéo tên võ sĩ có biệt danh “hung thú” hay sao? Kết quả thế nào rồi?”
“Ừ, mọi việc đều thuận lợi!” Diệp Phàm gật đầu.
“Thật thế sao? Vậy sao hắn không đi cùng chúng ta?”
“Tôi đã sắp xếp việc khác cho hắn.”
“À!” Triệu Vũ nói: “Anh Phàm, vậy chờ có cơ hội, anh sắp xếp để em và hắn ta luận bàn một chút!”
“Nếu cậu không sợ bị ăn đập thì cứ theo ý cậu.”
“Ấy...”
Đúng lúc Diệp Phàm và Triệu Vũ vừa quay lại biệt thự vừa tán ngẫu, điện thoại di động của Diệp Phàm bỗng rung lên. Anh lấy điện thoại ra xem, thấy một số máy lạ hoắc.
Diệp Phàm do dự một chút mới ấn nút nghe.
Điện thoại nhanh chóng được kết nối!
“Xin chào, xin hỏi anh có phải là Diệp tiên sinh không?” Đầu kia điện thoại vang lên giọng phụ nữ.
“Đúng, cô là?” Diệp Phàm hỏi.
“Tôi là Chu Nghiên Xuân, là bạn gái Hàn Lôi.” Cô gái đầu kia điện thoại đáp.”
“À!” Diệp Phàm khá ngạc nhiên, không hiểu hỏi: “Cô gọi cho tôi có việc gì không”
“Hàn... Hàn Lôi ông ấy... Ông ấy bị người ta phế rồi, nhất thời tôi không biết phải làm thế nào nên gọi điện cho anh!” Cô gái đầu kia điện thoại run rẩy đáp, có thể nghe ra cô ta rất lo lắng và sợ hãi.