Long Thần Tại Đô

Chương 118: Chương 118: Hiện thực không thể chấp nhận




Chứng kiến cảnh tượng trước mắt, mọi người trong phòng đều ngạc nhiên đến ngây người.

Diêu Vĩnh Diên, Bùi Khiêm, Phong Diệu Thế và những người khác cũng sững sờ, cho dù đều là những người đã trải qua sóng to gió lớn, lúc này cũng bị sức chiến đấu mà Xa Thiên Lang vừa biểu hiện ra làm cho sợ hãi.

Một người đánh lại hơn năm mươi người cũng đơn giản như việc ăn cơm uống nước vậy, đây... còn là người sao?

Về phần Diêu Thượng Đức, Bùi Minh mấy người, mặc dù trước đó đã thấy cảnh một mình Xa Thiên Lang đánh lại mấy chục người nhưng vẫn bị shock như cũ.

Phải biết rằng, trước đây Triệu Công Thành dẫn đến một đám người dù gì cũng là những kẻ tàn nhẫn từng lăn lộn, nhưng so với đàn em mà Diêu Vĩnh Diên, Bùi Khiêm, Phong Diệu Thế bọn họ dẫn đễn, sức chiến đấu vẫn chênh lệch rất lớn.

“Mẹ kiếp, tên này vẫn còn là người à? Phải biết những người kia đều là cao thủ mà ông nội tôi dùng món tiền lớn mời đến, yếu nhất cũng có năm sáu năm làm bộ đội, một số người lợi hại hơn, thì xuất thân từ bộ đội đặc chủng, sức chiến đấu gần như là binh vương cao cấp, nhưng nhiều người như vậy liên thủ lại, lại không thắng được tên này, tên này có bao nhiêu sức đây?”

“Cậu không thấy trước đó Triệu Công Thành rút súng còn không đánh lại ông ta à?”

“Cao thủ, đây chính là cao thủ chân chính, tôi cảm giác, đừng nói đến việc ra tay với ông ta, chỉ cần ông ta trừng mắt, tôi liền có thể bị dọa đến nỗi tè ra quần rồi.”

“Không trách tên phế vật Diệp Phàm kia điên cuồng như vậy, thì ra là vì bên cạnh hắn ta có một cao thủ lợi hại như vậy, Giang Châu năm đại gia tộc lần này chỉ sợ giẫm phải cục sắt rồi, phải trả cái giá đắt.”

……

Những người vây quanh quan sát đều kinh ngạc mà hô lên, chen chúc lẫn nhau.

Lúc vừa bắt đầu, bọn họ đều cho rằng Diệp Phàm lần này chịu thiệt to rồi, nhưng hiện tại nội tâm của những người này lại có chút không chắc chắn với suy nghĩ của mình.

Diêu Vĩnh Diên, Bùi Khiêm, Phong Diệu Thế, Vương Trung Vượng, Trịnh Nga năm người từ trong kinh hoàng hoàn hồn trở lại, trong mắt đều lộ ra sự kiêng dè, nhưng bọn họ không hề hoảng hốt, theo như bọn họ quan sát, xã hội hiện nay, cho dù có năng lực chiến đấu đến đâu, đứng trước tiền tài cùng quyền thế thì cũng chẳng là gì.

Năm mươi người đánh không lại, năm trăm người? Năm nghìn người thì sao?

Bọn họ là ngũ đại gia tộc hùng mạnh của Giang Châu, nếu thực sự muốn bằng mọi giá tìm năm trăm người, năm nghìn người chẳng hề khó.

Bùi Khiêm chau mày do dự một lúc, mở miệng nói: “Tiểu tử Diệp gia, tôi thừa nhận, thủ hạ này của cậu thực lực rất khá, nhưng trong lòng cậu không có tính toán sao? Xã hội ngày nay, là dựa vào nắm đấm mà có thể giành được thiên hạ sao?”

“Nếu cậu nhất định phải đẩy sự việc đến mức cực đoan, ngũ đại gia tộc Giang Châu chúng tôi có thể tiếp cậu tới cùng, nhưng như vậy đối với cậu cũng không hề có lợi.”

“Thế này đi, chúng ta mỗi bên lùi một bước, cậu giao ra tất cả sản nghiệp còn lại của Diệp gia, chúng tôi ngoài việc trả đủ cho cậu số tiền mua lại sản nghiệp đó, còn đưa thêm cho cậu ba nghìn vạn, cậu thấy thế nào?”

“Ha ha!” Diệp Phàm cười lạnh một tiếng, quét mắt nhìn bọn người Diêu Vĩnh Diên, Bùi Khiêm, Phong Diệu Thế, Vương Trung Vượng, Trịnh Nga, lạnh lùng nói: “Thì ra, thứ làm các người kiêu ngạo, là tiền tài mà gia tộc các người nắm giữ?”

“Tốt, rất tốt!”

“Hôm nay, tôi sẽ cho các người biết, tiền tài mà các người dựa vào, trong mắt tôi nó buồn cười biết bao.”

“Ha ha!” Vương Trung Vượng cười to nói: “Hừ, Diệp Phạm, Diệp gia nhà cậu sắp tàn đời rồi, đồ phế vật như cậu, liệu có bao nhiêu tiền? Cho cậu ba nghìn vạn cậu vẫn chê ít? Như vậy, Vương gia chúng ta có thể cho thêm cậu mười vạn, coi như bố thí cho bọn ăn mày!”

“Ông nói nhiều nhất, vậy thì bắt đầu từ Vương gia!” Diệp Phàm nhẹ nhàng nói.

Nói xong, Diệp Phàm gọi đi một cuộc điện thoại.

Sau khi Diệp Phàm gọi điện xong chưa đến hai phút, điện thoại của Vương Trung Vượng reo lên, khiến ông ta tự nhiên cảm thấy vô cùng sợ hãi.

Mặc dù ông ta thực tế là người điều khiển Vương gia, nhưng ông ta đã không còn quan tâm đến một số chuyện bình thường của Vương gia nữa, bởi vậy, chiếc điện thoại này rất đặc biệt, chỉ khi Vương gia gặp khủng hoảng lớn làm ảnh hưởng đến gia tộc thì nó mới vang lên.

Diệp Phàm vừa mới gọi điện xong chưa đầy hai phút, ông ta liền có điện thoại gọi đến, đây là trùng hợp sao?

Tay Vương Trung Vượng có chút run run, nhưng dựa vào những tài liệu mà ông ta biết về Diệp Phàm, anh ngoài chút quan hệ với quân đội, thì chỉ là một người bị Diệp gia ruồng bỏ, không thể có khả năng trong hai phút liền làm Vương gia xảy ra chuyện được.

Dù là trong thời hoàng kim của Diệp gia cũng không thể làm được điều đó.

Thế nên, Vương Trung Vượng cảm thấy, đây nhất định là trùng hợp.

Ông ta ấn nút nghe, đầu dây bên kia truyền đến âm thanh của con trai ruột: “Bố, chết rồi, Vương gia chúng ta xong thật rồi.”

“Vậy là ý gì? Xảy ra chuyện gì? Con nói rõ cho bố nghe?” Sắc mặt Vương Trung Vượng đại biến vội vàng hỏi.

“Không biết là đã xảy ra chuyện gì, tất cả tiền vốn của Vương gia chúng ta đều biến mất, ngoài ra, sản nghiệp của chúng ta hầu hết cũng có vấn đề, còn nữa, tất cả các ngân hàng vừa mới gọi điện đến, đòi chúng ta trả nợ...”

“Cái gì, đây, làm sao có thể chứ?”

“Bố, không nói nhiều nữa, con phải đi ngay lập tức, bọn cho vay nặng lãi đến đòi tiền rồi!” Đầu dây bên kia là giọng nói run rẩy của con trai Vương Trung Vượng, sau đó liền cúp máy.

Cạch!

Điện thoại của Vương Trung Vượng rơi xuống đất.

Vẻ mặt của ông ta hoàn toàn kinh ngạc cùng chấn động, ngay cả khi ông ta đã trải qua nhiều thăng trầm trong cuộc đời, gặp qua sóng to gió lớn, nhưng giờ phút này, cũng có chút hoang mang lo sợ, trong đầu giờ đây hoàn toàn trống rỗng.

Vương gia dù gì cũng là một trong năm đại gia tộc của Giang Châu, có nền tảng cực kì vững chắc.

Chỉ trong hai phút đã hủy hoại một đại gia tộc như vậy, người làm ra chuyện đó phải có thế lực lớn mạnh nhường nào.

Mà chính trong lúc Vương Trung Vượng đang còn sững sờ, điện thoại của Diêu Vĩnh Diên, Bùi Khiêm, Phong Diệu Thế, Trịnh Nga cũng đồng loạt vang lên.

Vừa nãy điện thoại của Vương Trung Vượng loa ngoài rất to, mọi người đều nghe thấy rõ ràng, biết được đã xảy ra chuyện gì.

Mặc dù bọn họ đều giống Vương Trung Vượng, hoàn toàn không tin việc Vương gia sụp đổ, suy cho cùng, có thể khiến cho một gia tộc sụp đổ chỉ bằng một cuộc nói chuyện, vậy thực lực này còn mạnh hơn gấp nhiều lần so với những gia tộc đã truyền đời hàng ngàn năm.

Nhưng giây phút này, điện thoại của họ lại trùng hợp mà cùng vang lên, làm cho bọn họ cảm thấy không ổn.

Diêu Vĩnh Diên, Bùi Khiêm, Phong Diệu Thế, Trịnh Nga bốn người thấp thỏm cầm điện thoại lên, ấn vào nút nghe, kết thúc cuộc nói chuyện, bọn họ dường như giống hệt Vương Trung Vượng, tất cả đều ngây ra, làm rơi điện thoại xuống đất.

Giống như Vương Trung Vượng, cuộc điện thoại mà họ nhận tất cả đều liên quan đến tin tức tất cả các gia tộc đều đã sụp đổ.

Chỉ bằng một cuộc nói chuyện, năm đại gia tộc của Giang Châu tất cả đã sụp đổ.

Điều này thật sự quá shock.

“Không, không thể nào, tuyệt đối không thể...” Phong Diệu Thế không thể chấp nhận thực tế này, ông ta vừa lắc đầu, vừa chỉ vào Diệp Phàm nói: “Cậu, là cậu... nhất định cậu đã giở trò gì đó, dùng thủ đoạn đặc biệt, biết được số điện thoại của chúng tôi, sau đó ép buộc bọn họ gọi điện nói với chúng tôi tin tức như vậy, chính là để chúng tôi nhận thua. Đúng vậy, nhất định là như vậy, chỉ có thể là như vậy.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.