Long Thần Tại Đô

Chương 398: Chương 398: Kế hoạch của Diệp Phàm




“Đúng, chính là tấm bản đồ kho báu đó.” Diệp Phàm gật đầu nói.

“Anh đang đùa tôi sao?” Hứa Ác Lai bất lực, lạnh lùng nói với Diệp Phàm: “Nếu như tấm bản đồ kho báu đó là thật, anh cho rằng sẽ có kẻ ngốc cầm tấm bản đồ kho báu đó lan truyền khắp nơi sao?”

“Bây giờ, khắp Tinh Thành, không, khắp đất Tương Nam, thậm chỉ là cả Hoa Hạ đã có rất nhiều thế lực lớn có được tấm bản đồ này rồi.”

“Tấm bản đồ rêu rao khắp đầu đường xó chợ, anh cảm thấy có thể là thật sao?”

“Hihi!” Diệp Phàm cười rồi nói: “Nếu tôi nói với anh, tấm bản đồ kho báu là do tôi truyền ra ngoài thì sao?”

Nghe Diệp Phàm nói, Hứa Ác Lai sững sờ, sau khi suy nghĩ tầm mấy chục giây anh ta mới quay đầu lại nhìn Diệp Phàm, ánh mắt lóe lên sự khinh bỉ sâu sắc.

“Diệp Phàm, con người anh đúng thật gian trá!”

Hứa Ác Lai nói.

Anh ta thực sự có chút hối hận vì đã quen một kẻ như Diệp Phàm.

Hứa Ác Lai cũng là một người vô cùng thông minh, suy tính mưu lược không thua gì Diệp Phàm, anh ta nghĩ một tý là hiểu ra ý đồ thực sự của Diệp Phàm khi truyền tấm bản đồ kho báu Tam Bảo Tiên Hạ ra bên ngoài là gì.

Sau khi thu thập đủ Tam Bảo Tiên Hạ, Diệp Phàm vẫn luôn nghĩ cách để làm rõ bí mật của Tam Bảo Tiên Hạ.

Mấy ngày trước, cuối cùng anh đã tìm được tấm bản đồ kho báu trong Tam Bảo Tiên Hạ.

Sau một hồi suy nghĩ, Diệp Phàm đã có kế hoạch vô cùng hoàn chỉnh, đó chính là anh sai Triệu Vũ truyền tấm bản đồ kho báu Tam Bảo Tiên Hạ ra ngoài bằng con đường đặc biệt.

Có rất nhiều thế lực ở Hoa Hạ đã biết Tam Bảo Hoa Hạ, cũng có được vài tin tức về tấm bản đồ kho báu trong Tam Bảo Tiên Hạ, vì thế, sau khi tấm bản đồ truyền ra ngoài, lập tức gây nên sự chấn động không hề nhỏ khắp Hoa Hạ.

Rất nhiều thế lực ở Hoa Hạ đã bắt đầu sắp xếp người thăm dò chuyện liên quan đến tấm bản đồ kho báu trong Tam Bảo Tiên Hạ.

“Sao nào, bằng lòng giúp tôi lần này không?”

Diệp Phàm hỏi Hứa Ác Lai.

Lúc suy nghĩ kế hoạch về bản đồ kho báu trong Tam Bảo Hoa Hạ, anh đã nghĩ phải nhờ đến sự giúp đỡ của Hứa Ác Lai.

Chỉ có điều, quan hệ giữ anh và Hứa Ác Lai khá đặc biệt, quãng thời gian này, anh luôn suy nghĩ làm sao để có thể mở miệng với Hứa Ác Lai.

Vừa hay lần này Hứa Ác Lai cứu anh, vậy thì anh không khách khí nữa, trực tiếp nói toàn bộ kế hoạch cho anh ta.

“Dù sao gần đây tôi cũng rảnh, chơi một lần với anh vậy.”

Hứa Ác Lai nghĩ một lát rồi nói.

“OK, có sự giúp đỡ của anh, chuyện này cơ bản cũng ổn rồi.” Diệp Phàm vui vẻ nói lời cảm ơn với Hứa Ác Lai.

“Tôi từng thấy tấm bản đồ đó rồi, hình như là một ngôi mộ lớn, tôi không am hiểu về mộ cổ lắm, nhưng tôi quen một người, cô ấy là chuyên gia trong lĩnh vực này, có sự giúp đỡ của cô ấy, chuyện này của anh mới được coi là thực sự ổn.”

Hứa Ác Lai nghĩ một lát rồi nói với Diệp Phàm.

“Hả?” Diệp Phàm hơi sững sờ, vội hỏi: “Là ai vậy?”

Diệp Phàm rất hiểu tính cách của Hứa Ác Lai.

Hứa Ác Lai trước giờ luôn là một con người rất nghiêm túc, vì thế, đã nói như thế thì chắc chắn anh ta biết rõ về ‘cô ấy’.

Vì thế, Diệp Phàm rất tò mò!

Lần này tấm bản đồ kho báu Tam Bảo Tiên Hạ có liên quan đến vết thương đặc biệt trên người anh, có thể nói là rất quan trọng đối với anh.

Mặc dù theo kế hoạch trước đó, chỉ cần có sự giúp đỡ của Hứa Ác Lai, chuyện này cơ bản đã có thể mười phần chắc chín, nhưng bây giờ anh ta nhắc đến một nhân vật lợi hại hơn, đương nhiên Diệp Phàm thấy rất vui.

Điều này sẽ giúp khả năng thành công của anh sẽ cao hơn, đây là một chuyện vô cùng tốt.

“Em gái tôi!” Hứa Ác Lai nói.

“Hả, em, em gái anh?” Diệp Phàm ngây người ra, kinh ngạc hỏi Hứa Ác Lai: “Lão Hứa, sao tôi không biết anh có em gái vậy?”

“Không phải em ruột.”

“Ờ……”

“Nhưng mà, mặc dù cô ấy là em gái tôi, nhưng tính khí rất cổ quái, cho dù tôi mở miệng, chưa chắc cô ấy đã giúp anh, vì thế, tôi dẫn anh đi tìm cô ấy, có thể nhờ cô ấy giúp đỡ được hay không thì phải dựa vào bản lĩnh của anh.”

“Được thôi!”

Diệp Phàm cùng Hứa Ác Lai thương lượng một lúc rồi rời khỏi thôn Tiểu Hà, lái xe đến huyện Ninh, một nơi rất gần Tinh Thành.

Huyện Ninh tuy chỉ là một huyện, nhưng bởi vì giáp với Tinh Thành nên kinh tế rất phát triển.

Cả huyện thành rất hưng thịnh và phồn vinh.

Đến huyện Ninh, Hứa Ác Lai cùng Diệp Phàm đến thôn Đào Nguyên – một ngôi làng dưới chân núi ngoại ô phía Đông huyện Ninh.

“Chúng ta ngồi xe ô tô đi!” Hứa Ác Lai nói với Diệp Phàm.

“Tại sao?” Diệp Phàm nhíu mày, khó hiểu hỏi: “Tự lái xe không phải nhanh hơn sao?”

“Nếu lái xe đi thì sẽ không gặp được em gái tôi.”

“Tại sao?”

“Chẳng tại sao cả!”

“Ờ……”

Với yêu cầu đặc biệt của Hứa Ác Lai, Diệp Phàm và anh ta không lái xe đến thôn Đào Nguyên mà quyết định ngồi xe ô tô đi từ huyện Ninh đến thôn Đào Nguyên.

Xe ô tô từ huyện thành đến xóm núi nhỏ một ngày chỉ có hai chuyến vì thế mỗi chuyến đi đều rất đông.

Lúc Diệp Phàm và Hứa Ác Lai lên xe đã không còn chỗ nữa, bọn họ chỉ có thể đứng.

Họ hoàn toàn không để ý đến điều đó.

Đừng nói là đứng một hai tiếng, cho dù xe tăng tốc phi như điên hai tiếng đồng hồ thì cũng chẳng hề hấn gì với họ.

Xe ô tô bắt đầu đi từ huyện Ninh đến thôn Đào Nguyên, trên đường lúc dừng lúc đi, người lên người xuống giống như xe bus vậy.

Xe ô tô nào đi từ huyện thành vào trong thôn cũng đều như thế này.

Tầm một tiếng trôi qua, đã đi được nửa già chặng đường, xe dừng lại, một bà lão tầm sáu mươi tuổi cùng một người phụ nữ mang thai bước lên xe.

Nhìn thấy người già và phụ nữ mang thai lên xe, tài xế lập tức hô hào, bảo người trên xe nhường chỗ cho hai người đó.

Một người đàn ông trung niên tầm hơn bốn mươi liền đứng dậy nhường chỗ cho người phụ nữ mang thai đó, nhưng cô ấy còn chưa kịp ngồi xuống thì bà lão kia lập tức ngồi lên trước, cướp chỗ mà người đàn ông trung niên nhường cho người phụ nữ mang thai.

Người đàn ông trung niên lập tức lộ vẻ khó chịu, nghiêm nghị nói với bà lão đó: “Bác à, chỗ này của tôi là nhường cho người phụ nữ mang thai này, mời bác tránh ra được không?”

Tuy nhiên, bà lão đó lại thản nhiên ngồi xuống, không hề để ý đến người đàn ông trung niên

Sắc mặt người đàn ông trung niên trở nên u ám, tiếp tục nói: “Bác à, chỗ này là dành cho người phụ nữ mang thai này, bác có thể có chút ý thức nơi công cộng, không cướp chỗ mà tôi nhường cho cô ấy được không?”

“Anh à, không sao, tôi đứng một lát, để bà lão ngồi đi!” Người phụ nữ mang thai thấy người đàn ông trung niên tức giận, cô sợ hai bên sẽ to tiếng với nhau, vì thế vội vàng nói với người đàn ông trung niên.

Người đàn ông trung niên xua tay, nói với người phụ nữ mang thai: “Cô đừng sợ, đây là chỗ tôi nhường cho cô thì cô có thể ngồi.”

Sau khi nói với người phụ nữ mang thai, người đang ông trung niên tiếp tục nói với bà lão đó: “Bác à, tôi nhắc nhẹ bác một câu, lập tức nhường ghế cho cô này, nếu không đừng trách tôi bất kính với người già.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.