Long Thần Tại Đô

Chương 372: Chương 372: Lại gặp Tần Hiên Long




Hạng Cuồng Đồ tức giận nói một câu rồi vội vàng rời đi.

Dáng vẻ rời đi của hắn rất nhếch nhác, giống như một con chó hoang chạy thục mạng.

Bởi vì hắn sợ chọc tức Diệp Phàm, trong lúc tức giận anh sẽ ra tay tàn độc với hắn.

Mà hắn không phải là đối thủ của Diệp Phàm.

Thậm chí chỉ cần đối mặt với nhau, Diệp Phàm cũng có thể giết chết hắn.

Hơn nữa trước đó lão gia nhà họ Hạng cử thân tín đáng tin cậy nhất đến khu vực Tương Nam để tìm Diệp Phàm, kết quả đã chết thảm.

Hạng Cuồng Đồ có thể chắc chắn, Diệp Phàm thực sự không sợ nhà họ Hạng ở Giang Đông.

Sự việc đã phát triển đến bước này rồi, hắn không cần thiết tiếp tục ở lại đây nữa.

Diệp Phàm không ngăn cản Hạng Cuồng Đồ rời đi, càng không coi lời của hắn ra gì, anh cũng đã lường trước được chuyện hơn nửa giới tu hành ở Tương Nam thành lập liên minh để chống lại anh dưới sự dẫn đầu của nhà họ Nghiêm.

Anh chắn chắn có thể ứng phó được chuyện này, vì thế mới dám làm thế này.

Nhưng không phải hành động lỗ mãng.

Vì thế, anh hoàn toàn không để ý đến những lời Hạng Cuồng Đồ nói.

Đợi sau khi Hạng Cuồng Đồ rời đi, Triệu Vũ đến bên cạnh Diệp Phàm, hỏi anh: “Anh Diệp, cứ để hắn rời đi như thế sao? Em cảm thấy, nếu như chúng ta không dạy dỗ cho nhà họ Hạng ở Giang Đông một bài học nhớ đời, bọn chúng chắc chắn sẽ không để yên.”

“Hay là em đưa người đến Giang Đông một chuyến.”

“Đảm bảo sẽ giúp anh Diệp giải quyết nhà họ Hạng ở Giang Đông, để chúng không dám đối đầu với anh nữa.”

“Không cần đâu!” Diệp Phàm xua tay, nói với Triệu Vũ: “Hơn nửa giới tu hành ở Tương Nam đã thành lập liên minh dưới sự dẫn đầu của nhà họ Nghiêm, mấy ngày nay mặc dù không trực tiếp giao chiến với tôi, nhưng nhà họ Tiêu và Hàn Lôi chịu không ít áp lực.”

“Nếu tiếp tục thế này, nhà họ Tiêu và Hàn Lôi sẽ không chống đỡ nổi.”

“Vì thế, đến lúc chúng ta ra tay rồi.”

“Em hiểu rồi!” Triệu Vũ gật đầu, vội nói.

“Cậu nhớ kỹ, trước tiên cứ cho bọn chúng một vài bài học nhỏ là được, đừng vội tóm cổ cả bọn, cậu phải hiểu, đối với tôi mà nói, bọn họ là mấu chốt của chuyện mà tôi tiến hành.” Diệp Phàm thận trọng nói với Triệu Vũ.

“Vâng.”

“Được rồi, cậu đi làm việc đi.”

“Được.” Triệu Vũ đáp một tiếng rồi lái con xe địa hình màu đen rời đi.

Một mình Diệp Phàm trở lại trong biệt thự.

Nhưng anh vừa vào trong biệt thự, liền cảm nhận một luồng hơi thở bất thường, điều này khiến tim anh bất giác đập nhanh rồi chau mày lại.

Tuy nhiên có một giọng nói vang bên tai Diệp Phàm, tưởng gần mà xa, tưởng xa mà gần.

Rất rõ ràng, có người đang dùng thủ đoạn giống như truyền âm thanh ngàn dặm.

Diệp Phàm nhanh chóng nghe ra giọng nói bên tai vang bên tai anh là của Tần Hiên Long, anh ta lại mời anh đến ngôi đình đá bên cạnh sông Giang mà lần trước hai người cùng nhau pha trà nói chuyện phiếm với nhau.

Không hề do dự, Diệp Phàm lập tức sải bước về phía ngôi đình đá mà lần trước anh cùng Tần Hiên Long cùng nhau pha trà nói chuyện.

Anh nhìn thấy trong ngôi đình đá, Tần Hiên Long đang ngồi bên cạnh chiếc bàn đá, bên trên chiếc bàn có một bình trà đã sôi, hơi nước bốc lên, hương thơm của trà phảng phất, trong vòng mười dặm cũng ngửi thấy.

Ở hành lang bên ngoài ngôi đình đá, ông già đi cùng Tần Hiên Long lần trước đứng như một pho tượng đá, thu lại khí tức quanh người.

Diệp Phàm nhíu mày, phải biết là, ngôi biệt thự này ngoài Triệu Vũ, anh còn bí mật sắp xếp người mai phục, nhưng Tần Hiên Long đã đến đây rồi, cho dù là Triệu Vũ hay đám người bí mật mai phục ở biệt thự lại không phát hiện ra anh ta.

Phải biết là, Triệu Vũ cùng đám người mai phục ở biệt thự đều không phải loại người tầm thường, muốn che giấu được tai mắt của họ là điều không dễ dàng.

Nhưng Tần Hiên Long đã làm được!

Cho dù anh ta gióng trống khua chiêng tới đây.

Nhưng lại không có ai phát hiện ra dấu vết của anh ta.

Điều này đủ để chứng minh, Tần Hiên Long lợi hại thế nào.

Diệp Phàm không để tâm quá lâu đến chuyện này, bởi vì đối với anh mà nói, chuyện này chẳng là cái thá gì cả.

Diệp Phàm không hề do dự, bước thẳng vào trong ngôi đình đá bên sông, ngồi đối diện Tần Hiên Long.

“Diệp Phàm, tôi mượn chỗ của anh để tiếp đón anh, anh sẽ không để ý chứ?” Tần Hiên Long nhếch môi, lộ ra nụ cười vô cùng nhã nhặn, hỏi Diệp Phàm.

Diệp Phàm không để ý đến lời của Tần Hiên Long mà hỏi thẳng: “Nói đi, anh đến đây có chuyện gì?”

Anh lười chẳng muốn vòng vo với Tần Hiên Long, liền trực tiếp đi thẳng vào vấn đề.

“Anh đừng hiểu lầm, hôm nay tôi đến là bởi vì một người bạn cũ tặng tôi một ít linh trà, nghĩ đến anh chắc là một người yêu trà, vì thế đặc biệt qua đây muốn cùng anh thưởng thức trà.”

Tần Hiên Long bình thản nói.

Cho dù Diệp Phàm hỏi thẳng thừng, nhưng anh ta không nói ngay cho Diệp Phàm biết mục đích ngày hôm nay tới, mà chuyển chủ đề nói.

“Được rồi, tôi thừa nhận, lần trước pha trà ngắm mưa cùng nhau, hoàn toàn là làm bộ làm tịch.” Diệp Phàm bĩu môi, nói: “Con người tôi, thực ra không thích thưởng thức trà, vì thế, cho dù trà có ngon đi nữa, đối với tôi mà nói, cũng chỉ dùng để giải khát mà thôi.”

“Vì thế, nếu hôm nay anh đến, nếu chỉ đơn giản là muốn cùng tôi uống trà, e rằng khiến anh thất vọng rồi.”

“Tôi còn có chuyện, không có thì giờ ngồi đây buôn chuyện với anh, anh uống xong trà thì hãy rời đi, đúng rồi, lúc đi nhớ dọn dẹp nơi này sạch sẽ.”

Diệp Phàm nói xong, chuẩn bị đứng lên rời đi.

“Haha!” Tần Hiên Long cười, không nóng nảy bực tức, bình thản nói: “Diệp Phàm, nếu anh thực sự không có nhã hứng cùng tôi thưởng thức trà, vậy thì bỏ đi, à, đúng rồi, quên nói với anh, bây giờ Tiêu Lang đang gặp chút nguy hiểm đấy.”

Nghe Tần Hiên Long nói, Diệp Phàm liền nhíu mày lại, do dự một lát rồi cười nói: “Được rồi, dù sao tôi cũng không có chuyện gì, ngồi xuống tán gẫu với anh để giết thời gian vậy.”

Nói xong, Diệp Phàm an tâm ngồi xuống.

“Nào, thử xem mùi vị linh trà của tôi thế nào đi.” Tần Hiên Long giống như nói với người bạn cũ của mình vậy, anh ta cầm một chiếc môi trúc, múc một bát trà cho Diệp Phàm.

Diệp Phàm không khách khí, cầm lấy bát trà đó, nhẹ nhàng nhấp môi rồi uống một hớp hết sạch.

Trà này rất đặc biệt, không phải loại trà thông thường mà là linh trà.

Thứ gọi là linh trà, chỉ loại trà được hái trên cây trà sinh trưởng trong môi trường tràn đầy linh khí, loại trà này rất lạ thường, thậm chí bên trên lá trà còn có một vài đường vân đặc biệt.

Những đường vân đó là tiên thiên linh vân.

Linh trà được coi là một loại thần dược vô cùng bình thường, uống loại trà này, đối với người tu hành mà nói, có thể tinh chế chân nguyên trong cơ thể, còn người bình thường thì có thể kéo dài tuổi thọ, nuôi dưỡng não bộ.

“Mặc dù người thì chẳng ra gì, nhưng trà đúng là không rồi đấy!” Diệp Phàm nhận xét linh trà.

“Haha!” Tần Hiên Long cười rồi nói: “Diệp Phàm, tôi đã biết chuyện anh muốn hỗ trợ Tiêu Lang tranh chức thần tử ở Tương Nam.”

“Trùng hợp là tôi cũng có lòng tin với Tiêu Lang, thế này đi, anh với tôi liên thủ, cùng nhau đưa Tiêu Lang lên vị trí thần tử của Tương Nam, sau đó mỗi người tự chọn thứ mà mình cần, anh thấy thế nào?”

“Nghĩ kỹ đi rồi trả lời, dù sao câu trả lời của anh cũng trực tiếp quyết định sự sống chết của Tiêu Lang.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.