Long Thần Tại Đô

Chương 97: Chương 97: Lời đề nghị của Đường Kiến Thụy




Trên một con đường nhỏ yên tĩnh tại Khu dân cư Thiên Trường, Thủ đô.

Cung Vô Cấu và Liễu Thanh My sóng vai rảo bước. Dường như Liễu Thanh My đang cố tình giãn bước, chậm chạp đi theo sau Cung Vô Cấu.

“Em sợ anh tới vậy sao?” Gương mặt tuyệt đẹp như món đồ gốm của Cung Vô Cấu thoáng nét bất lực.

Liễu Thanh My ngẩng đầu, đưa mắt nhìn Cung Vô Cấu, hỏi vặn lại: “Sao anh lại tới đây? Có phải từ lúc em trở về Thủ đô anh đã bắt đầu giám sát em không?”

Cung Vô Cấu nhếch môi, nhìn Liễu Thanh My chất vấn mình mà không biết nên mở lời ra sao.

Liễu Thanh My cười lạnh lùng: “Từ trước anh đã thế này rồi, anh không bao giờ nghĩ tới cảm xúc của em, anh áp đặt hết những thứ mình thích cho em! Đã bao lâu rồi mà anh vẫn hệt như vậy!”

“Liễu Thanh My em là con người, chứ không phải một món đồ anh muốn giữ chặt trong tay!”

Liễu Thanh My ôm cơn tức giận, lướt qua Cung Vô Cấu bỏ đi thẳng.

Cung Vô Cấu trông bóng lưng Liễu Thanh My, muốn nói gì đó nhưng lời lại kẹt bên khóe môi rồi bị nuốt xuống, nỗi mất mát cuộn trào trong lòng khiến tâm trạng Cung Vô Cấu cũng trở nên nặng nề.

“Chẳng lẽ em lại thiếu tin tưởng anh tới vậy sao?”

Cung Vô Cấu khẽ than, chiếc bóng anh ta dưới ánh chiều tà bị kéo thật dài, nhuốm màu hiu quạnh.

Trong căn biệt thự số tám, sau khi tiễn Cung Vô Cấu và Liễu Thanh My đi, Diệp Phàm khẽ thở phào. Anh ngồi xuống sofa, cuối cùng cũng có thể nghỉ ngơi một lát rồi.

Tiếc là dường như Diệp Nguyệt không định tha cho anh.

“Anh! Sao anh lại vội để người ta đi vậy! Anh ấy là ông chủ của Tập đoàn truyền thông Tinh Lưu đấy! Là người nổi tiếng bí ẩn khó gặp mà!”

Diệp Nguyệt ngồi cạnh Diệp Phàm, chu miệng hổn hển chất vất.

Diệp Phàm khẽ nhướn mày, thoáng ngỡ ngàng: “Truyền thông Tinh Lưu gì cơ?”

Diệp Nguyệt chán nản, thấy Diệp Phàm có vẻ không biết thật, cô mới day trán nói: “Tinh Lưu là công ty truyền thông lớn nhất Hoa Hạ, rất nhiều minh tinh lừng danh trực thuộc công ty anh ấy đấy.”

Diệp Phàm gật đầu: “Ồ.”

Diệp Nguyệt tỏ vẻ chán chường sa sút, cô nghi ngờ không biết rốt cuộc tám nay nay Diệp Phàm đã sống ở nơi tù túng lạc hậu nhường nào.

Diệp Nguyệt lắc đầu, biết mình không thể giải thích rõ sự tình với Diệp Phàm, cô bèn chuyển sang hỏi anh câu khác: “Hôm qua anh đi đâu đấy? Sao anh Đường lại cuống lên tìm anh vậy?”

Diệp Phàm cau mày, hỏi: “Đường Kiến Thụy tìm anh à?”

Diệp Nguyệt gật đầu: “Vâng, hơn nữa trông anh ấy còn sốt ruột lắm, nhưng em vừa bảo anh Đường là anh không ở đây xong, anh ấy bèn rời đi ngay.”

Diệp Phàm thầm nghĩ: “Chẳng lẽ tên này lại gặp chuyện phiền phức gì sao?”

Diệp Phàm đứng bật dậy, cầm điện thoại gọi cho Đường Kiến Thụy.

“Em đi chuẩn bị đồ đạc đi, ngày kia là khai giảng rồi, đừng để đến lúc đó lại quên trước quên sau.”

Thấy Diệp Nguyệt đứng cạnh giương mắt chuẩn bị nghe trộm, Diệp Phàm bèn mỉm cười cốc đầu cô.

“Hừ! Rõ ràng anh không muốn để em nghe!”

Diệp Nguyệt hừ khẽ, lườm Diệp Phàm như một con hổ nhỏ rồi quay người bỏ lên gác.

Chuông vừa reo, đầu bên kia đã nhận máy ngay.

“Cậu Phàm! Cuối cùng cậu cũng chịu gọi cho tôi rồi! Tôi sắp sốt ruột đến chết mất đây!”

Diệp Phàm khẽ cau mày, hỏi: “Anh tìm tôi gấp có chuyện gì vậy? Có phải lại gặp phiền phức không?”

Đường Kiến Thụy ngượng nghịu cười: “Sao có thể như vậy được? Tôi muốn hỏi xem Thường gia sao rồi?”

“Không sao, tôi chỉ cảnh cáo họ đôi chút thôi.” Diệp Phàm hời hợt.

Nguyên nhân lớn nhất khiến nhà họ Thường sụp đổ một cách nhanh chóng là do có quân đội ra tay, vậy nên anh vẫn phải giữ mặt mũi cho phía quân đội.

Đường Kiến Thụy cười khổ: “Anh Phàm! Cái cảnh cáo một chút của cậu ngàng tàng quá đấy, nhà họ Thường có tổng cộng một trăm hai mươi ba người trốn sang nước ngoài, giờ chỉ còn mười ba người còn sống, có mấy kẻ còn phát điên mất rồi!”

Diệp Phàm nhún vai, thản nhiên cất lời: “Tôi thậm chí còn chưa động tay vào họ, không thể trách tôi được.”

Đường Kiến Thụy đầu dây bên kia cạn lời, sau khi biết đến sự tàn nhẫn quả quyết của Diệp Phàm, giờ Đường Kiến Thụy còn thấy được cả mặt gian xảo của anh.

“Thôi bỏ đi, dù sao thì vào giây phút nhà họ Thường chọn cách bỏ sang nước ngoài thì đất nước này cũng đã từ bỏ họ rồi, họ có gặp phải chuyện gì thì cũng chẳng ai thèm quan tâm.”

“Anh đừng lằng nhằng nữa, nói đi, rốt cuộc anh tìm tôi có chuyện gì?” Diệp Phàm mất kiên nhẫn hỏi, đã tìm đến thì chắc chắn phải có chuyện. Theo như hiểu biết của anh về Đường Kiến Thụy, chắc chắn anh ta phải có chuyện gì cần nhờ cậy thì mới sốt ruột nhường này.

...

Đường Kiến Thụy đầu giây bên kia im lặng trong tích tắc rồi mới chầm chậm cất lời:

“Anh Phàm, cậu thật sự không muốn cân nhắc chuyện lần trước tôi nói với cậu sao?”

Diệp Phàm càng cau chặt mày, anh quả quyết cất tiếng: “Đây là chuyện không thể, tôi không quan tâm rốt cuộc ai đã gợi ý cho các anh, nhưng chung quy với tôi mà nói chuyện này hoàn toàn không thể!”

Đường Kiến Thụy lại im lặng trong chốc lát rồi mới dè dặt dò xét tiếp: “Anh Phàm... Lần này bọn tôi không để cậu làm giảng viên đại học, mà là đi đảm nhận chức bảo vệ hậu cần...”

Đường Kiến Thụy vừa dứt lời đã vội dịch điện thoại ra xa rồi thận trọng lắng nghe.

Diệp Phàm: “...”

“Anh cho tôi biết, ai bảo anh nói với tôi lời này! Anh bảo hắn tới đây! Tôi đảm bảo tôi sẽ đánh chết hắn ta!” Diệp Phàm nghiến răng cất lời, Đường Kiến Thụy đầu dây bên kia cũng lâm râm da đầu, thân run lẩy bẩy.

“Long Thần, tôi biết cậu đang lo gì, nhưng lần này không giống như trước đâu, bọn tôi sắp xếp cho cậu thân phận ít gây chú ý nhất, hơn nữa tôi sẽ cử một chuyên viên trang điểm chuyên nghiệp nhất để hóa trang cho cậu, chắc chắn thân phận của cậu sẽ không bị bại lộ.”

“Ngoài ra tôi cũng biết người vạch ra kế hoạch này không có ý tốt gì, nhưng có một điều không thể phủ nhận, danh tiếng và sức ảnh hưởng là yếu tố quan trọng hàng đầu, cậu phải ở Đại học Yên Kinh thì chúng tôi mới có thể yên tâm phòng thủ.”

Trung tướng Lộ vốn lẳng lặng đứng sau lưng Đường Kiến Thụy chợt cầm lấy điện thoại, chân thành giải thích.

Diệp Phàm cũng đoán trước sẽ nghe được tiếng trung tướng Lộ, nhưng ý tứ trong lời ông nói lại khiến anh phải cân nhắc.

“Long Thần, cậu không cần trả lời ngay, vẫn còn hai ngày để cân nhắc, dù cậu có lựa chọn thế nào thì tôi cũng sẽ không ép cậu.”

Nói xong, trung tướng Lộ bèn cúp máy.

Trong căn phòng mờ tối, gương mặt trung tướng Lộ như được phủ thêm một tầng bóng mờ.

“Trung tướng Lộ, anh nói như vậy liệu anh Phàm có đồng ý không?”

Đường Kiến Thụy ngồi trên ghế mà vẫn còn sợ hãi, anh ta khẽ lau mồ hôi rịn trên thái dương, tò mò hỏi.

Đường Kiến Thụy muốn dùng tình cảm và đạo lý để tác động, đầu tiên là khuyên giải Diệp Phàm bằng kế hoạch khủng khiếp Tổ chức Cự Giải và an nguy của Đại học Yến Kinh, sau đó lay động bằng tình cảm, lấy sự an toàn của Diệp Nguyệt ra để đạt được mục đích.

Nhưng sau khi trung tướng Lộ cầm điện thoại, ông lại không hề nói gì.

“Yên tâm đi, cậu ta sẽ đồng ý.”

Trung tướng Lộ bước ra từ bóng tối, nở nụ cười mang ý tứ sâu xa

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.