Long Thần Tại Đô

Chương 147: Chương 147: Mau xử lý cái thằng ngu này




“Không quay lại.” Diệp Phàm bĩu môi, từ chối vô cùng dứt khoát.

“Ơ... Tại sao thế?” Đàm Ngọc Yến ngẩn ra, hỏi.

Theo như cô ta thấy, Diệp Phàm vào được đại học Yến Kinh là nhờ quan hệ, trong tình huống bình thường, Diệp Phàm hẳn rất mong muốn trở về đại học Yến Kinh tiếp tục đảm đương chức vụ trưởng bộ phận an ninh mới phải.

Nhưng bây giờ Diệp Phàm lại có thái độ gì kia?

“Tôi cảm thấy chủ nhiệm Đàm cứ mãi nhằm vào tôi, cho nên tôi không muốn về.” Diệp Phàm đáp.

“Tôi...”

Đàm Ngọc Yến nhất thời nghẹn họng.

Cô ta không ngờ Diệp Phàm lại nói chuyện chẳng nể nang gì như thế, không chừa chút mặt mũi và đường lui nào cho cô ta.

“Diệp Phàm, anh hiểu lầm rồi, sao tôi có thể nhằm vào anh!” Mặc dù Đàm Ngọc Yến rất buồn bực nhưng vẫn nhịn xuống, cố gắng điều chỉnh ngữ khí của mình có vẻ bình tĩnh, nói: “Con người tôi trước nay luôn làm việc có nguyên tắc, không có chuyện nhằm vào anh đâu.”

“Chuyện xảy ra ở đại học Yến Kinh hôm nay thật sự đã gây ảnh hưởng không tốt, cho nên lúc đó tôi thật sự rất tức giận.”

“Nhưng sau đó bình tĩnh lại, tôi cảm thấy anh mới vừa đến trường chúng ta chưa bao lâu, xảy ra chuyện như vậy cũng không thể đổ toàn bộ trách nhiệm lên đầu anh được.”

“Vậy sao?” Diệp Phàm nhìn chằm chằm Đàm Ngọc Yến, ánh mắt rất sắc bén, giống như anh có thể nhìn thấu được Đàm Ngọc Yến khiến cô ta không khỏi cảm thấy hoảng sợ.

“Diệp Phàm, anh quen biết người phụ nữ không có mắt này à?” Ngay lúc này, Sở Thanh Tuyết tức giận hỏi Diệp Phàm.

“Đây là chủ nhiệm Đàm của đại học Yến Kinh.” Diệp Phàm nói.

“Chủ nhiệm của đại học Yến Kinh?” Sở Thanh Tuyết hơi ngẩn ra, ngước cằm suy tư đến xuất thần, sau đó vô thức hỏi: “Ồ, hóa ra cô là một trong ba ‘Tuyệt’ của đại học Yến Kinh, ‘Diệt tuyệt thất lễ’ sao?”

“Phụt...”

Diệp Phàm suýt chút nữa thì phun cả nước bọt.

Chính Đàm Ngọc Yến cũng suýt thì đứng không vững. Cô ta cũng từng nghe qua về cái biệt hiệu “Diệt tuyệt thất lễ” này.

Bởi vì dáng vóc của cô ta rất xinh đẹp, bình thường nhìn lướt qua thì là một nữ thần nhưng mỗi lần phát hiện có người vi phạm “nội quy trường” thì cô ta sẽ nổi giận, khí chất nữ thần không còn, tức khắc biến thành một người đàn bà đanh đá hai tay chống nạnh mà chửi đổng. Cho nên đám sinh viên của trường đại học Yến Kinh lén gọi Đàm Ngọc Yến là “Diệt tuyệt thất lễ”.

Sở Thanh Tuyết nhanh chóng ý thức được mình lỡ lời, vội vàng ngậm miệng. Cô cũng vừa mới nhập học đại học Yến Kinh vào học kỳ này, có nghe đến vị ‘Diệt tuyệt thất lễ’ Đàm Ngọc Yến, biết cô ta là người không dễ chọc vào.

Đàm Ngọc Yến hít sâu một hơi, không ngừng tự nhủ với chính mình nhất định không được tức giận, không được thất thố.

Khoảng một phút đồng hồ trôi qua, cô ta mới ổn định lại cảm xúc, không đi so đo với Sở Thanh Tuyết mà là nói với Diệp Phàm: “Diệp Phàm, được rồi, tôi vào thẳng vấn đề với anh là được.”

“Ừm!” Diệp Phàm gật đầu, đưa ra tư thế mời với Đàm Ngọc Yến, nói: “Mời nói.”

Đàm Ngọc Yến nhìn Diệp Phàm, tính cô ta ưa thẳng thắn, thế nên cắn răng nói: “Là hiệu trưởng bảo tôi mời anh về tiếp tục đảm đương chức trưởng bộ phận an ninh của trường chúng ta, nếu anh không đồng ý quay về thì tôi cũng bị mất việc.”

“Thế cho nên?” Diệp Phàm xòe hai tay, hỏi.

“Cho nên...” Đàm Ngọc Yến lại nghẹn lời, thực sự không biết nên tiếp lời Diệp Phàm thế nào.

Cô ta cảm thấy Diệp Phàm thật là quá đáng!

Cứng mềm đều không chịu, quá mức cố chấp!

Quả thật khó giải quyết!

Đúng lúc này, một thanh niên ăn mặc vô cùng sang bước ra từ quán ăn, vừa vặn nhìn thấy Đàm Ngọc Yến. Hắn hơi ngẩn ra, đợi hắn hoàn hồn thì lại vội vàng chạy đến trước mặt Đàm Ngọc Yến, gọi: “Ngọc Yến?”

“Triệu Dị?” Đàm Ngọc Yến nhìn thấy người thanh niên thì không khỏi sững người, nhíu mày lại, trong con ngươi xinh đẹp lóe lên mấy phần chán ghét.

“Ngọc Yến, đúng là em sao? Ha ha, mấy năm không gặp, em quả là càng ngày càng xinh đẹp.” Triệu Dị quan sát Đàm Ngọc Yến một lượt, sau đó vô cùng phấn chấn nói: “Chúng ta gặp lại nhau ở đây cũng khéo thật, đây là duyên phận đó. Đi thôi, cùng nhau ăn cơm, uống rượu, bàn chuyện nhân sinh nào!”

“Bây giờ tôi đang có việc, sau này có thời gian hẵng hẹn nhau sau vậy!” Đàm Ngọc Yến thuận miệng đáp, từ chối lời mời của Triệu Dị không chút do dự.

“Em có việc gì thế?” Triệu Dị thật là không tự giác, giống như không nhận ra Đàm Ngọc Yến ghét hắn. Hắn nhìn sang Diệp Phàm ở bên cạnh, nói: “Này, cậu là ai? Tôi thấy vừa rồi cậu có nói chuyện với Ngọc Yến, là chuyện gì thế?”

Diệp Phàm nhíu mày, không để ý đến Triệu Dị.

Đàm Ngọc Yến vội vàng nói với Triệu Dị: “Triệu Dị, không phải chuyện của anh.”

Nói rồi, Đàm Ngọc Yến lại quay sang Diệp Phàm: “Diệp Phàm, rốt cuộc cậu muốn tôi phải làm sao mới chịu quay về trường tiếp tục làm trưởng bộ phận an ninh?”

Nghe Đàm Ngọc Yến nói vậy, Triệu Dị nghĩ qua là biết Đàm Ngọc Yến có chuyện cần Diệp Phàm đáp ứng, hắn lại lập tức nói với Diệp Phàm: “Này, tôi nói cho anh biết, Ngọc Yến là bạn của Triệu Dị tôi, cô ấy có việc gì cần cậu làm thì cậu nhất định phải làm, nếu không, tôi xử cậu!”

“Chủ nhiệm Đàm, tôi còn có việc phải đi trước, tạm biệt!” Diệp Phàm thuận miệng nói.

Sau đó anh lập tức rời đi cùng Sở Thanh Nhã và Sở Thanh Tuyết.

“Diệp Phàm, cậu...” Thấy Diệp Phàm không nể chút mặt mũi, Đàm Ngọc Yến rất tức giận.

Triệu Dị ở bên cạnh thấy vậy trực tiếp đưa tay đè vai Diệp Phàm lại, trầm giọng quát: “Má nó, ông đây vừa nói gì, chú mày không nghe thấy sao? Biết điều thì mau quỳ xuống xin lỗi Ngọc Yến đi!”

Diệp Phàm nhíu mày, trong mắt lóe lên vẻ mất kiên nhẫn.

Cái người tên Triệu Dị này đúng là quá mức phách lối.

Thế nên, Diệp Phàm không nói lời nào lập tức đưa tay bắt lấy cổ tay Triệu Dị đang đè lên vai mình, dùng sức vặn một cái. Tiếng “răng rắc” vang lên, cổ tay của Triệu Dị bị tháo khớp, đau đớn kịch liệt, tựa hồ đau đến mức khiến hăn ta suýt chút nữa ngất ngay tại chỗ.

“A...”

Triệu Dị phát ra tiếng kêu thảm như lợn bị giết thịt.

Sau khi Diệp Phàm bẻ trật khớp cổ tay của Triệu Dị rồi thì hất tay Triệu Dị ra.

“Thằng khốn kia, mày dám động vào bố mày? Bây giờ bố mày sẽ gọi người tới xử chết mày!” Triệu Dị gào lên thật to.

Lúc này, động tĩnh ở cửa vào cũng đã làm kinh động không ít người.

Vài người đàn ông lực lưỡng mặc vest màu đen xông đến trước nhất, nhìn thấy Triệu Dị đang ôm cổ tay kêu gào thảm thiết thì sắc mặt họ đều thay đổi, vội hỏi: “Cậu Triệu, xảy ra chuyện gì vậy?”

“Mau xử lý thằng ngu này cho tôi!”

Triệu Dị chỉ Diệp Phàm, hét lên với mấy người đàn ông cao to lực lưỡng kia.

Mấy người đàn ông lực lưỡng ngẩn người ra một lúc mới xông về phía Diệp Phàm, định bao vây anh để đánh.

Ánh mắt Diệp Phàm lạnh đi, chân quét ngang một phát đã đạp bay hai người đàn ông lực lưỡng xông tới đằng trước nhất. Không đợi đến khi ba người đàn ông còn lại xông đến trước mặt, anh đã trượt lòng bàn chân, nhảy tới một bước, xông ngược đến trước mặt ba người đàn ông còn lại.

Diệp Phàm ra tay, hai nắm đấm tung ra đánh vào sống mũi của ba người đàn ông lực lưỡng.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.