Long Thần Tại Đô

Chương 95: Chương 95: Một bữa cơm trưa




Diệp Nguyệt và Liễu Thanh My đang ngồi trò chuyện trong phòng khách của biệt thự, Diệp Nguyệt kéo tay Liễu Thanh My, ríu rít hỏi chuyện Cung Vô Cấu.

“My Thần, rốt cuộc anh ấy là ai vậy?”

Lúc trò chuyện, ánh mắt Diệp Nguyệt vẫn sáng lấp lánh, rõ ràng Cung Vô Cấu đã lưu lại ấn tượng sâu sắc trong lòng Diệp Nguyệt.

Liễu Thanh My bóp trán, gương mặt đầy vẻ khổ sở.

Cô đã về thủ đô được một thời gian rồi nhưng không hề để lộ chút tin tức nào, cũng chẳng tổ chức họp fan vì muốn trốn tránh Cung Vô Cấu.

Giờ xem ra cô đã nghĩ quá đơn giản rồi.

Với thân phận, địa vị của Cung Vô Cấu thì truy lùng hành tung của cô là điều quá dễ dàng.

Liễu Thanh My cúi đầu nhìn Diệp Nguyệt, cô rất hiểu tâm tư thiếu nữ của Diệp Nguyệt, dù sao thì Cung Vô Cấu cũng có sức hấp dẫn chí mạng với phái nữ, cũng vì vậy mà Liễu Thanh My mới không muốn ở cạnh Cung Vô Cấu.

“Anh ta là Cung Vô Cấu, là cậu ấm số một của thủ đô, đồng thời cũng là thành viên hội đồng quản trị của Tập đoàn truyền thông Tinh Lưu.”

Diệp Nguyệt khé hé miệng, do dự cất lời: “Là Tập đoàn truyền thông Tinh Lưu xếp số một trong giới giải trí đó sao?”

Liễu Thanh My nhẹ nhàng gật đầu.

Tập đoàn truyền thông Tinh Lưu, con rồng của giới giải trí, ký kết hợp đồng với vô số những ngôi sao, nghệ sĩ, sở hữu các nam diễn viên nổi đình đám trên mạng, cũng có cả những nam nghệ sĩ trẻ đang gây dựng tiếng tăm, thậm chí có cả minh tinh hạng nhất đáng giá hàng hàng trăm triệu.

Trong giới giải trí, Tinh Lưu sở hữu địa vị và quyền lực tột cùng, chỉ

cần buông một câu cũng đủ để quyết định tương lai một nghệ sĩ.

“Không ngờ em lại được chào hỏi với ông chủ của Tập đoàn Truyền thông Tinh Lưu, lại còn được ăn cơm cùng anh ấy nữa...”

Những vì sao trong mắt Diệp Nguyệt càng thêm long lanh, cô thấy mình cứ lâng lâng mơ màng.

“Em đó, đừng có gây phiền hà cho anh trai em. Ngoan ngoãn tử tế vào, đừng tơ tưởng đến chuyện có chút quan hệ nào với Cung Vô Cấu.” Liễu Thanh My cốc đầu Diệp Nguyệt, khuyên răn.

“My Thần, chị nói gì vậy!”

Diệp Nguyệt đỏ bừng mặt, cô cúi gằm đầu, lí nhí giải thích.

Liễu Thanh My lắc đầu, không nói gì thêm, đưa mắt nhìn hướng phòng bếp, cô rất muốn biết hai người đàn ông trong phòng bếp đang có chuyện gì.

Nhà bếp của biệt thự nằm phía tay trái phòng khách, chỉ cách nhau một bức tường.

So với sự yên tĩnh bên ngoài, bầu không khí trong phòng bếp lại có phần căng thẳng.

Vừa vào phòng bếp, trong chớp mắt Diệp Phàm đã biến thành một siêu đầu bếp, anh sử dụng thành thạo đủ các loại dụng cụ nấu ăn, động tác vô cùng lưu loát đẹp mắt, đáng để chiêm ngưỡng.

Cung Vô Cấu vốn định thể hiện tài nấu nướng trước mặt Liễu Thanh My, nhưng vừa thấy Diệp Phàm ra tay, anh ta đã bỏ ngay ý nghĩ này, chỉ lặng lẽ làm chân phụ bếp.

“Món ăn đủ cả sắc, hương, vị, vượt hẳn tiêu chuẩn của đầu bếp khách sạn năm sao, rốt cuộc tên này có lai lịch thế nào đây? Anh ta còn đang che giấu bao nhiêu bí mật nữa?”

Cung Vô Cấu đánh giá món ăn Diệp Phàm đưa cho mình, chỉ liếc qua thôi cũng đủ thấy được tay nghề nấu nướng của Diệp Phàm, lòng anh ta càng thêm bài xích Diệp Phàm.

Con đường ngắn nhất dẫn tới trái tim đàn ông là thông qua dạ dày.

Với phụ nữ cũng vậy, muốn có được trái tim người phụ nữ thì phải thỏa mãn dạ dày cô ấy.

Để theo đuổi Liễu Thanh My, Cung Vô Cấu từng khổ luyện tay nghề bếp núc suốt một thời gian dài. Anh ta những tưởng mình đã thừa sức thỏa mãn khẩu vị của Liễu Thanh My.

Nhưng giờ, xem ra Cung Vô Cấu vẫn còn cả một chẳng đường dài.

Cung Vô Cấu ngẩng đầu nhìn Diệp Phàm đang chuyên tâm nấu nướng, cảm giác nguy hiểm cuộn trào trong lòng anh ta.

“Dù có thể nào thì mình cũng sẽ không nhường Thanh My cho bất cứ ai!”

Cung Vô Cấu thầm siết chặt nắm đấm, dù biết Diệp Phàm có thân thế đáng gờm, sở hữu thế lực lớn sau lưng, nhưng anh ta cũng sẽ không nhượng bộ dù chỉ một bước!

Bầu không khí trong bếp lại càng thêm phần nặng nề.

Dù rằng không ai nói tiếng nào, nhưng cả hai lại phối hợp với nhau vô cùng ăn ý, bất cứ khi nào Diệp Phàm cần, Cung Vô Cấu sẽ đưa cho Diệp Phàm đúng món ăn kèm hay dụng cụ phù hợp.

Chỉ là buổi nấu nướng đơn giản thôi mà như đã trở thành chiến trường cho hai người tỷ thí với nhau.

Thời gian chậm rãi trôi đi, từng món cao lương mỹ vị lần lượt được đặt ra đĩa, gương mặt trắng ngần của Cung Vô Cấu dần rịn mồ hôi.

Để có thể phối hợp với tốc độ nhanh nhẹn của Diệp Phàm, đầu óc anh ta cũng phải căng chặt như dây đàn.

Phù!

Sau khi Diệp Phàm đặt món ăn cuối cùng xuống chiếc đĩa tinh xảo, Cung Vô Cấu mới lặng lẽ thở phào nhẹ nhõm.

“Không có nhiều thời gian nên chỉ tạm làm được thế này, mong anh Nhiếp đừng để bụng.”

Diệp Phàm mỉm cười, rời khỏi bếp trước.

Cung Vô Cấu trông bóng lưng Diệp Phàm, hít một hơi thần sâu rồi trầm giọng: “Anh Diệp, tôi biết thân thế của anh không hề đơn giản, cũng biết anh nắm giữ thế lực lớn sau lưng, nhưng tôi vẫn phải nói với anh điều này, Liễu Thanh My là người phụ nữ của tôi! Chỉ có thể là người phụ nữ của Cung Vô Cấu thôi!”

“Quả đúng là vậy!”

Diệp Phàm thầm cười khổ, lý do xuất hiện của Cung Vô Cấu quả đúng với suy đoán của anh, anh ta tới là vì Liễu Thanh My, đúng là hồng nhan họa thủy.

Nếu là người bình thường thì chỉ e Cung Vô Cấu chưa đích thân ra mặt đã bị âm thầm xử lý rồi.

Nhưng dù Diệp Phàm không có ý định gì với Liễu Thanh My, thì anh cũng chẳng tỏ ra yếu thế trước Cung Vô Cấu.

Diệp Phàm dừng bước, quay sang nhìn Cung Vô Cấu, khẽ cười, nói: “Nếu anh muốn cô ấy trở thành người phụ nữ của mình thì không phải chỉ có nói mồm là được đâu.”

Vừa dứt lời, Diệp Phàm đã tiến thẳng vào phòng khách.

Cung Vô Cấu đứng sau mà cau chặt hàng mày, chốc lát sau, gương mặt anh ta trở lại với nét cười nhẹ nhàng dịu dàng, rồi cũng bước theo vào phòng khách.

“Thơm quá! Anh! Đồ ăn anh nấu ngon thật đấy!”

Diệp Phàm và Diệp Nguyệt ngồi cùng một bên bàn ăn, dù Liễu Thanh My không bằng lòng lắm nhưng vẫn ngồi xuống cạnh Cung Vô Cấu.

Dường như Diệp Nguyệt không hề phát hiện ra bầu không khí kỳ dị trên bàn cơm, chỉ biết tự vùi đầu ăn cơm, ca ngợi tài bếp núc của Diệp Phàm.

“Tài nấu nướng của anh Diệp đúng là xuất sắc, không biết anh học ở đâu vậy? Nếu tiện thì tôi cũng muốn theo học.”

Cung Vô Cấu nếm một miếng, thang điểm cho tài nấu ăn của Diệp Phàm trong lòng anh ta lại tăng cao thêm.

Chỉ vài ba món thịt rau tươi thông thường thôi, nhưng qua bàn tay Diệp Phàm, những món ăn này còn thơm ngon hơn cả bàn đại tiệc quý giá đáng ngàn vàng.

“Tôi làm nhiều thành quen thôi.”

Diệp Phàm lắc đầu, tùy tiện buông một câu giải thích.

“Thanh My, lâu ngày không gặp, em lại gầy đi nhiều rồi.”

Cung Vô Cấu dịu dàng gắp một miếng sườn vào bát Liễu Thanh My, gương mặt tràn ngập sự chiều chuộng.

“Cảm ơn anh Tư.”

Liễu Thanh My cúi gằm đầu, gương mặt đầy nét gượng gạo.

Bữa cơm trưa cứ thế kết thúc trong bầu không khí kỳ lạ mất tự nhiên như vậy.

“Anh Diệp, làm phiền anh rồi, tôi còn có chút việc bận, đành phải tạm biệt anh trước.”

Không thể không công nhận, nét lịch sự lễ độ của Cung Vô Cấu luôn khiến người ta cảm thấy thư thả, khoan khoái, dù có là kẻ địch thì cũng có thể bị rung động trước nét mặt tươi cười của anh ta.

“Anh Nhiếp, anh là ông chủ của Tập đoàn truyền thông Tinh Lưu thật ư?”

Gương mặt Diệp Nguyệt đỏ bừng, kích động hỏi.

“Đúng vậy, nếu em Tiểu Nguyệt có thời gian thì anh có thể đưa em tới tập đoàn bọn anh tham quan.” Cung Vô Cấu cười nói.

“Được ạ...”

Diệp Nguyệt hào hứng gật đầu lia lại, vui mừng như một đứa bé.

Nhưng thấy ánh mắt sắc lẹm của Diệp Phàm, Diệp Nguyệt lại cúi đầu, nhỏ giọng: “À thôi ạ, mấy hôm nữa là em khai giảng rồi.”

“Không sao, lúc nào anh cũng sẽ hoan nghênh em tới.” Cung Vô Cấu mỉm cười, nói.

“Thanh My, em không đi cùng anh Tư sao?” Cung Vô Cấu chuyển ánh nhìn sang Liễu Thanh My vẫn đang đứng nguyên tại chỗ.

Liễu Thanh My đỏ mặt, hoảng hốt cúi đầu rời khỏi biệt thự.

Khi nãy, Liễu Thanh My còn cảm giác như mình nên ở đây mới phải, cảm giác này vô cùng tự nhiên như bản năng.

“Tạm biệt.”

Cung Vô Cấu gật đầu, sóng vai bỏ đi cùng Liễu Thanh My.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.