Lúc Trương Phong Ngọc nói lời độc ác với Diệp Phàm, những người khác của nhà họ Trương trong sảnh mới hồi phục lại tinh thần.
Đám người này ngay lập tức châm chọc khiêu khích Diệp Phàm.
Thậm chí còn có người la quát nữa.
“Hỗn láo, dám không biết ngượng mồm nói nhà họ Trương chúng ta diệt môn, tự cho mình là giỏi sao?”
“Con rể của đại tướng Sở thì làm sao? Cho dù là đại tướng Sở thì cũng chẳng có cái gan nói dòng họ Trương nhà chúng ta diệt môn? Tên nhóc không biết trời cao đất dày này là ai lại dám nói lời đó, đúng là con mẹ nó muốn chết mà!”
“Không cần phải dài dòng với tên nhóc này, đánh chết nó ngay lập tức, để cho người đời biết, khiêu khích người nhà họ Trương chúng ta sẽ có kết cục như thế nào.”
“Đúng là người trẻ tuổi điên cuồng đến ngu ngốc, nhà họ Trương chúng ta có truyền thống làm quan nghìn năm, cậu ta lại dám nói nhà họ Trương chúng ta diệt môn, đúng là nực cười. Không cần phải dài dòng với cậu ta, chặt cậu ta ra cho chó ăn, để ta xem xem đại tướng Sở có dám nói nhà họ Trương ta như thế nào.”
...
Người nhà họ Trương trong sảnh cùng tức giận, ai cũng đang vén tay áo lên, hận không thể băm Diệp Phàm thành trăm mảnh ngay tại chỗ.
Nhưng gương mặt Diệp Phàm lại rất bình tĩnh, không coi đám người châm chọc khiêu khích anh và la quát anh ra gì, anh vẫn bình tĩnh như thường, vô cùng tùy hứng nói: “Đã qua hai phút rồi, các người còn lại ba phút cuối cùng để suy nghĩ.”
“Ha ha!”
Trương Phong Ngọc phá lên cười, ánh mắt nhìn Diệp Phàm như nhìn một người ngu ngốc.
Ông ta thấy Diệp Phàm thật sự điên đến nỗi mất não luôn rồi.
Từ lúc Diệp Phàm và Triệu Vũ xuất hiện trước cửa phủ nhà họ Trương, tình báo ngoài phủ nhà họ Trương đã báo với Trương Phong Ngọc, Diệp Phàm và Triệu Vũ không mang người nào theo.
Cho nên Trương Phong Ngọc mới chẳng thèm coi Diệp Phàm ra gì.
Đối với ông ta mà nói, cho dù Diệp Phàm có chỗ dựa thế nào đi chăng nữa, chỉ cần một câu nói của ông ta, có thể khiến cho Diệp Phàm chết không chỗ chôn.
Lúc này, Trương Diệu Thành cũng đứng lên, nói với Diệp Phàm: “Diệp Phàm, vốn dĩ tôi cũng nể mặt đại tướng Sở, cũng định sẽ giữ cái mạng chó của cậu, nhưng cậu lại không biết điều, nếu đã như vậy, tôi đành phải chặt cậu ra cho chó ăn rồi!”
Trương Diệu Thành vừa dứt lời, ông ta liền vẫy tay một cái lập tức có mười mấy tên thanh niên xông vào sảnh.
Mấy tên thanh niên này đều mặc vest màu đen, dáng người cao, ánh mắt lạnh lùng, trên người tỏa ra sát khí lạnh lẽo đáng sợ.
Bọn họ là tử sĩ được nhà họ Trương đặc biệt bồi dưỡng, đều là những kẻ độc ác bước ra từ núi thây biển máu, mỗi tên đều có năng lực chiến đấu của binh vương cao cấp.
Quan trọng nhất là tử sĩ của nhà họ Trương đều phục tùng tuyệt đối mệnh lệnh của người cấp cao trong nhà họ Trương, vô cùng tàn nhẫn và không sợ chết.
Ban đầu dưới sự chèn ép của nhà họ Tiêu, có thể chống đỡ được, mấy người cấp cao của nhà họ Trương không bị ảnh vệ của nhà họ Tiêu giết hại, chính là bởi vì mấy tên tử sĩ nhà họ Trương này.
Nhưng nhà họ Trương bồi dưỡng tử sĩ rất khó khăn, cho nên nhà họ Trương mới bồi dưỡng được tổng cộng hơn ba mươi mấy tử sĩ, mười mấy tên mai phục trong sảnh, mười mấy tên mai phục bên ngoài sân lớn của nhà họ Trương.
Mười mấy tên tử sĩ nhà họ Trương cứ nhìn chằm chằm Diệp Phàm, như sói đói theo dõi con mồi.
Trên người bọn họ toát ra sát khí lạnh lùng, dường như làm cho nhiệt độ trong phòng giảm xuống mấy độ trong giây lát.
Nhưng Diệp Phàm vẫn điềm đạm như cũ, thậm chí còn không thèm nhìn mười mấy tên tử sĩ nhà họ Trương một cái.
Thái độ của anh như thần long đối mặt với con kiến hôi.
“Giết!”
Không giằng co mất thời gian, mười mấy sĩ tử nhà họ Trương hét lên một tiếng rồi tấn công về phía Diệp Phàm.
Bọn họ rất hung dữ, ai cũng như hổ đói săn dê vậy!
Hơn nữa đám tử sĩ nhà họ Trương đều cầm một con dao găm vô cùng sắc bén.
Mười mấy con dao găm đều đâm về phía Diệp Phàm, như mười mấy ngôi sao băng bay vụt qua bầu trời đêm, tốc độ rất nhanh, vượt qua cả năng lực phản ứng của người bình thường.
“Hỗn láo!”
Chính vào lúc mười mấy tên tử sĩ nhà họ Trương tấn công Diệp Phàm, Triệu Vũ đứng bên cạnh Diệp Phàm hét lên một tiếng như sấm mùa xuân, rung động tám phương, làm cho mười mấy tên tử sĩ nhà họ Trương đầu óc ong ong.
Ai cũng đứng không vững, cơ thể lảo đảo.
Thậm chí trong đại sảnh, những chiếc ly thủy tinh để trên bàn mấy người cấp cao của nhà họ Trương xuất hiện những vết nứt, nhìn thấy mà giật mình.
Tiếng quát to của Triệu Vũ không đơn giản, đó chính là công phu sư tử rống!
Bịch!
Lúc mười mấy tên tử sĩ nhà họ Trương bị công phu sư tử rống làm chấn động còn lơ mơ, Triệu Vũ đã sải bước tới, xông đến trước mặt một tên tử sĩ nhà họ Trương, giơ nắm đấm lên đấm vào mặt tên đó.
“A...”
Tên tử sĩ nhà họ Trương kia kêu lên một tiếng thảm thiết, bị Triệu Vũ đánh cho một đấm bay ngã ra ngoài khoảng mấy mét, cơ thể không nhúc nhích, không rõ sống chết.
Bịch! Bịch! Bịch!
Triệu Vũ ra tay liên tiếp, tốc độ rất nhanh, chỉ trong vài giây đã có năm tên tử sĩ nhà họ Trương bị trọng thương.
Những tên tử sĩ nhà họ Trương còn lại chột dạ trong lòng.
Triệu Vũ quá mạnh, đối với bọn chúng mà nói là một sự uy hiếp lớn nhất.
Cho nên, bọn chúng chọn giết chết Triệu Vũ trước rồi mới giết Diệp Phàm.
Nhưng Triệu Vũ như một mãnh thú đội lốt người, mạnh mẽ không thể chống lại, bị bao vây tấn công nhưng không hề ở thế hạ phong, mà ngược lại còn khiến ba tên tử sĩ tiếp theo của nhà họ Trương bị thương nặng nữa.
Triệu Vũ càng đánh càng mạnh, tử sĩ nhà họ Trương thì lại càng ngày càng bị động, như bị ép đánh vậy.
Mấy người cấp cao của nhà họ Trương trong đại sảnh nhìn thấy cảnh này, dường như đều ngẩn người ra, ai cũng hóa đá, trong mắt đầy sự kinh ngạc, đương nhiên cũng có cả sự sợ hãi.
“Tên nhóc này đánh nhau cũng giỏi đấy? Cái này là muốn một mình giết chết mười mấy tử sĩ nhà họ Trương chúng ta sao? Chẳng trách Diệp Phàm dám chỉ mang mỗi cậu ta đến hỗn láo với nhà họ Trương chúng ta.”
“Tên nhóc bên cạnh Diệp Phàm đúng là mạnh thật, nhưng cho dù có mạnh hơn nữa, chắc chắn hôm nay Diệp Phàm sẽ phải chết.”
“Khiêu khích với nhà họ Trương chúng ta, cho dù có là con của ông trời cũng chỉ có con đường chết.”
“Nhưng tại sao tôi lại có một dự cảm không lành? Nhân lúc bọn chúng đang bị sĩ tử nhà họ Trương chúng ta bao vây, chúng ta có nên nhanh chóng rời khỏi sảnh không?”
...
Đám người nhà họ Trương trong sảnh bàn tán sôi nổi, có một số người đã hoảng loạn, nhưng đa số lại nghĩ rằng phen này Diệp Phàm và Triệu Vũ chết chắc rồi.
Bịch!
Theo nắm đấm của Triệu Vũ, tên tử sĩ cuối cùng của nhà họ Trương cũng ngã xuống.
Tổng cộng mười mấy tên tử sĩ nhà họ Trương chưa đến hai phút đã bị Triệu Vũ đánh ngã toàn bộ trên mặt đất, hoàn toàn mất năng lực chiến đấu.
Triệu Vũ đứng hiên ngang như một ngọn núi lớn không thể lay động.
Mấy người cấp cao trong nhà họ Trương đều nhìn về phía Triệu Vũ, trong mắt đầy sự khó tin, bọn họ tốn bao nhiêu tiền bồi dưỡng tử sĩ chỉ có chút năng lực này sao? Mười mấy tên đánh không lại một tên?
Cho dù là Trương Diệu Thành hay Trương Phong Ngọc cũng đều bị cảnh này làm cho sợ mất mật.
Bọn họ không ngờ rằng, mười mấy tên tử sĩ nhà họ Trương không những không thể giết Diệp Phàm mà thậm chí đến Triệu Vũ bên cạnh Diệp Phàm cũng không đánh lại.
Đây thật là...
Con mẹ nó không khoa học chút nào!
Triệu Vũ tiêu diệt mười mấy tên tử sĩ xong, Diệp Phàm lạnh lùng liếc người của nhà họ Trương một lượt, vẻ mặt bình tĩnh, nói từng chữ một: “Các người, còn lại một phút cuối cùng nữa để suy nghĩ.”