Long Thần Tại Đô

Chương 175: Chương 175: Nghe theo Vương thiếu gia xử lý mày thế nào




“Vương Thái?”

Nhìn thấy người kia, Diệp Nguyệt nhíu mày, ánh mắt vô cùng khó chịu và căm ghét.

Diệp Phàm liếc nhìn người đó, hỏi Diệp Nguyệt: “Bạn của em đấy à?”

“Không phải.” Diệp Nguyệt lắc đầu, nói.

Nghe Diệp Nguyệt nói vậy, Vương Thái lập tức nổi giận, quát Diệp Nguyệt: “Diệp Nguyệt, thật không ngờ, bình thường thì cô tỏ ra thanh thuần ngay thẳng, thì ra bên trong lại là một kẻ đạo đức giả, tôi thật sự là mắt chó mắt mù mới thích cô.”

“Tôi biết rồi, nhất định là cô nghe người ta nói, anh ta là con rể của đại tướng Sở, cho nên cô muốn nhân cơ hội leo cao, biến thành phượng hoàng phải không?”

“Loại đạo đức giả như cô, thật khiến người ta cmn buồn nôn.”

Vương Thái có xuất thân bất phàm, là con cháu chi chính của nhà họ Vương - một gia tộc ẩn thế.

Anh ta theo học ở đại học Yến Kinh, chỉ là để trải nghiệm cuộc sống mà thôi.

Từ sau khi vô tình gặp được Diệp Nguyệt ở thư viện, anh ta liền phải lòng cô ngay từ cái nhìn đầu tiên.

Mấy hôm nay, anh ta luôn kiên trì theo đuổi Diệp Nguyệt, mặc dù Diệp Nguyệt đã từ chối, nhưng tính cách thanh thuần ngay thẳng của cô, lại càng khiến anh ta tò mò.

Nhưng mấy phút trước, khi nghe người ta nói Diệp Nguyệt có cử chỉ thân mật với quản lý bảo vệ của trường, có vẻ giống người yêu, anh ta bắt đầu nóng nảy, sốt ruột chạy tới.

Sau đó anh ta thật sự trông thấy Diệp Nguyệt và Diệp Phàm vừa cười nói vừa ăn cơm với nhau, sự yêu thương chiều chuộng trong mắt Diệp Phàm và sự hâm mộ trong mắt Diệp Nguyệt, khiến Vương Thái hoàn toàn mất đi lý trí, còn chưa hỏi chuyện cho rõ ràng, đã cho rằng Diệp Nguyệt và Diệp Phàm là người yêu.

Mặc dù anh ta không quan tâm tới chuyện ở đại học Yến Kinh, nên không biết tên của Diệp Phàm, nhưng lại nghe người ta nói, quản lý bảo vệ ở đại học Yến Kinh là con rể của đại tướng Sở.

Cho nên, Vương Thái liền cho rằng, vì thân phận của Diệp Phàm cho nên Diệp Nguyệt mới đối xử tốt với Diệp Phàm.

Vì thế mà xảy ra chuyện vừa rồi.

“Vương Thái, anh nói lung tung cái gì thế hả?”

Sắc mặt Diệp Nguyệt lập tức trở nên khó coi.

Từ nhỏ đến lớn, cô chưa từng bị người nào mắng thế này cả.

“Hừ, Diệp Nguyệt, chẳng lẽ tôi nói sai sao? Hay là cô bị tôi vạch trần trước mặt mọi người, cảm thấy xấu hổ, không biết giấu mặt vào đâu?” Vương Thái hừ lạnh một tiếng rồi nói.

Ánh mắt Diệp Phàm trở nên lạnh lẽo, anh đột nhiên đứng dậy, giơ tay lên chuẩn bị tát Vương Thái ngã xuống đất, nhưng Diệp Nguyệt lại ngăn cản anh.

Mặc dù Diệp Nguyệt không thích Vương Thái, nhưng con người của Vương Thái cũng không tới nỗi tệ, anh ta là một người rất ngay thẳng, anh ta theo đuổi cô cũng rất quang minh chính đại, chưa từng dùng thủ đoạn hèn hạ này.

Cho nên, mặc dù Diệp Nguyệt không thích Vương Thái, nhưng cô cũng không muốn nhìn thấy Vương Thái bị Diệp Phàm đánh.

Phải biết rằng, cô đã tận mắt chứng kiến sự tàn ác của Diệp Phàm.

Nếu Vương Thái bị Diệp Phàm đánh một trận, anh ta không nằm viện nửa năm, cũng phải nằm ít nhất ba tháng.

Ánh mắt Diệp Phàm lạnh đi, nhưng anh rất yêu thương Diệp Nguyệt, đương nhiên anh không thể chịu đựng để Diệp Nguyệt bị người ta mắng chửi trước mặt mọi người.

Nhưng nếu Diệp Nguyệt đã ngăn cản anh đánh Vương Thái, anh cũng sẽ không ra tay quá mạnh.

Nhưng, Vương Thái nhìn thấy hành động giơ tay lên chuẩn bị tát người của Diệp Phàm, thì chẳng những không hề sợ hãi, mà còn kiêu căng hơn, hét vào mặt Diệp Phàm: “Sao hả? Một tên bảo vệ thối tha như anh muốn ỷ vào việc mình được phép đánh người, định ra tay với tôi đấy à?”

“Anh cho rằng Vương Thái này dễ bị ức hiếp như tên rác rưởi Triệu Dị kia sao?”

“Tôi nói cho anh biết, không cần biết anh là con rể của đại tướng Sở, nhà họ Vương cũng không sợ đâu.”

Vương Thái lạnh lùng nhìn chằm chằm Diệp Phàm, trong mắt tràn ngập căm hận và tức giận.

Anh ta lấy điện thoại di động ra, gọi điện thoại, cuộc gọi vừa được kết nối, anh ta liền nói: “Chú Ninh phải không? Chú dẫn người tới đại học Yến Kinh, tôi đang ở trường, có người muốn đánh tôi.”

Nói xong, Vương Thái cúp điện thoại.

Xảy ra chuyện lớn như vậy, lập tức thu hút sự chú ý của rất nhiều người.

“Xảy ra chuyện gì vậy, tại sao Vương Thái tại tức giận như vậy chứ?”

“Có lẽ là do ở trường Vương Thái quá dễ tính, cho nên, mới có người dám chọc vào anh ta, nếu biết được anh ta là con cháu thuộc chi chính của gia tộc ẩn thế Vương gia, chỉ sợ là mấy đại thiếu gia của mấy thế gia hàng đầu thủ đô, cũng phải kính nể mà tránh xa anh ta.”

“Con cháu bí mật thuộc dòng chính của nhà họ Vương? Ôi trời ạ, thì ra lai lịch của Vương Thái lớn như vậy sao?”

“Người đang xung đột với Vương Thái hình như là quản lý tổ bảo vệ mới của trường chúng ta, có người nói, quản lý tổ bảo vệ đó là con rể của đại tướng Sở đấy.”

...

Những người tập trung xung quanh bắt đầu bàn tán.

Diệp Phàm nheo mắt lại, ánh mắt xuất hiện sự lạnh lùng.

Vốn dĩ, anh nể mặt Diệp Nguyệt, không tính toán với Vương Thái, nhưng Vương Thái đúng là, không biết nặng nhẹ,

Sắc mặt của Diệp Nguyệt cũng xấu hẳn đi, cô ngăn cản Diệp Phàm đánh Vương Thái, chính là không muốn chuyện này gây ồn ào lớn, nhưng Vương Thái nghe được một câu không đúng ý liền gọi điện thoại gọi người tới, chuyện này...khiến cô rất tức giận.

“Vương Thái, tốt nhất là anh cút ngay đi, nếu không, lát nữa anh có muốn hối hận, cũng không có cơ hội đâu.” Diệp Nguyệt lạnh lùng nói.

“Ha ha!” Vương Thái cười lạnh, nói với Diệp Nguyệt: “Diệp Nguyệt, cái loại đạo đức giả như cô, đừng có hung hăng trước mặt tôi, cô cho rằng tên này là con rể của đại tướng Sở thì ngon rồi chắc? Tôi nói cho cô biết, tôi là con cháu thuộc dòng chính của nhà họ Vương, ông nội tôi đang là chủ nhân của nhà họ Vương đấy.”

“Mặc dù đại tướng Sở có địa vị cao, nhưng ông ta gặp ông nội tôi, cũng phải nhún nhường ba phần đấy.”

“Tôi hối hận sao? Hừ, đúng là buồn cười.”

Nhìn dáng vẻ hung hăng của Vương Thái, đôi mắt Diệp Nguyệt xuất hiện vẻ tức giận và chán nản.

Đột nhiên, Diệp Phàm mỉm cười, nói với Vương Thái: “Buồn cười? Tôi thấy, cậu mới là trò cười đấy.”

“Bây giờ anh cứ hung hăng đi, lát nữa, tôi sẽ khiến anh phải quỳ xuống xin tha.” Vương Thái căm hận nghiến răng nói với Diệp Phàm, vẻ mặt hung dữ.

Chát.

Diệp Phàm không nhẫn nhịn nổi nữa, Vương Thái còn đang dài dòng, anh liền giơ tay lên tát Vương Thái một cái, Vương Thái hét thảm một tiếng, một nửa bên mặt bầm tím, còn in cả dấu tay ở trên, thấy mà giật mình.

“Anh, anh thật sự dám đánh tôi?” Vương Thái ôm mặt, vừa kêu rên thảm thiết, vừa căm hận nhìn Diệp Phàm, quát: “Anh thật sự cho rằng anh biết đánh nhau, thì có thể vô pháp vô thiên đấy à? Tôi là con cháu thuộc dòng chính của nhà họ Vương...”

Chát!

Vương Thái còn chưa dứt lời, Diệp Phàm đã tát thêm một cái ở bên mặt còn lại của anh ta.

Vương Thái lập tức tái mặt, gương mặt sưng phù như cái đầu heo.

“Mắng Nguyệt Nhi, hai cái tát này là tôi dạy dỗ cậu.”

Diệp Phàm lạnh lùng nói.

Anh rất yêu thương Diệp Nguyệt, đương nhiên anh không cho phép Diệp Nguyệt bị người ta nhục mạ.

Đúng lúc này, một người đàn ông khoảng năm mươi tuổi, dẫn theo một nhóm người xông vào căng tin trường đại học, vốn dĩ khi Diệp Phàm và Vương Thái xảy ra xung đột, có rất nhiều người vây xem, vây chặt tới nỗi bốn phía nước chảy không lọt, nhưng bây giờ, lại bị người đàn ông kia dẫn một nhóm người xông vào trong.

“Vương thiếu gia...” Nhìn thấy gương mặt sưng phù thành cái đầu heo của Vương Thái, người đàn ông khoảng năm mươi tuổi kia hoàn toàn biến sắc, ông ta nhìn về phía Diệp Phàm rồi hét lớn: “Là mày đánh Vương thiếu gia thành thế này phải không? Mau quỳ xuống xin lỗi Vương Thiếu gia ngay, nghe Vương thiếu xử lý mày thế nào.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.