Long Thần Tại Đô

Chương 512: Chương 512: Người của Quang Minh thần giáo đến rồi




Trên con đường tu hành tâm cảnh để đến được tu vi “tâm cảnh”, thực lực của Diệp Phàm đã được cải thiện rất nhiều.

Đặc biệt là tuyệt chiêu phòng ngự “Nam Thiên Môn” mà anh lĩnh hội được từ tâm cảnh, nó cho phép anh đánh bại bất kỳ người tu hành nào dưới cấp thần tiên lục địa.

“Những biến đổi ở phương Tây quá lớn, nhưng ở Hoa Hạ còn hơn thế nữa, có vẻ như đã đến lúc mình phải về Hoa Hạ rồi.”

Sau khi ngừng tu hành, Diệp Phàm thầm tự nghĩ.

Hoa Hạ hết sức đặc biệt với nền văn minh lâu đời và nước non hùng vĩ, thậm chí trong nhiều sử sách cổ đại có ghi chép lại, Hoa Hạ còn được xem là trung tâm của trái đất và là cái nôi của các nền văn minh.

Do đó, theo quan điểm của Diệp Phàm, ở phương Tây mà xảy ra biến đổi lớn như vậy thì chắc rằng Hoa Hạ sẽ còn có những thay đổi lớn hơn nữa.

Điều này khiến Diệp Phàm rất lo lắng cho sự an toàn của Sở Thanh Nhã.

Ngoài ra còn có kế hoạch mà anh đã bàn bạc với Hứa Ác Lai khi còn ở Hoa Hạ, bởi vì những thay đổi ở Hoa Hạ hẳn phải có tác động lớn, nên anh phải nhanh chóng trở về để đưa ra một số sách lược đối phó.

Ban đầu đi đến đỉnh Chúc Dung là vì để giúp anh, nên Hứa Ác Lai mới bị mất một cánh tay, điều này luôn làm cho Diệp Phàm cảm thấy áy náy.

Anh mang ơn Hứa Ác Lai quá nhiều, nếu Hứa Ác Lai lại xảy ra bất trắc vì kế hoạch của anh, điều đó sẽ càng khiến anh càng có cảm giác tội lỗi.

Anh là một người rất ghét cảm giác phải mắc nợ người khác!

Anh không muốn nợ nần ai cả.

Vì vậy, khi thực lực của Diệp Phàm đã tăng lên rất nhiều, mọi chuyện ở phương Tây đã kết thúc, anh muốn về Hoa Hạ ngay lập tức.

Lúc này, Diệp Phàm mới đi ra khỏi nơi bế quan của mình.

Khi Diệp Phàm bế quan xong thì vẫn chưa có thành viên cốt cán ăn quả thế giới của tổ chức Cửu Long nào xuất quan, rõ ràng là họ vẫn chưa thể hoàn toàn tiêu hóa hết tác dụng của quả thế giới.

Nhưng quái trùng cũng đã xuất quan, thậm chí còn sớm hơn cả Diệp Phàm.

Mặc dù nó hết sức trung thực và phục tùng trước mặt Diệp Phàm, nhưng đối với người khác lại vô cùng hung hăng, kiêu ngạo...

Nò còn trực tiếp yêu cầu các thành viên của tổ chức Cửu Long xem trọng và cung phụng nó như một vị “vua”.

Bởi vì các thành viên của tổ chức Cửu Long đều biết con quái trùng này là thú cưng của Diệp Phàm, vì nể mặt anh nên họ chẳng buồn tính toán với quái trùng, mà chỉ cố gắng đáp ứng yêu cầu của nó.

Tại đại sảnh của biệt thự trong trang viên, con quái trùng nằm chễm chệ trên ghế sô-pha, nó ra vẻ lười biếng giống hệt con người, trong miệng ngậm một điếu xì gà to, phun khói phì phèo, còn bên cạnh nó lại là hai người phụ nữ phương Tây vô cùng quyến rũ.

Đây là gái làng chơi mà con quái trùng đã bắt các thành viên của tổ chức Cửu Long tìm cho nó.

Mấy cô gái làng chơi bây giờ cũng vô cùng “chuyên nghiệp”, chỉ cần đưa đủ tiền, cho dù phải ở cùng một con quái trùng thì bọn họ cũng vui vẻ tiếp khách, phục vụ vô cùng chu đáo.

Điều này khiến cho quái trùng cảm thấy khá thoải mái!

Nhưng ngay khi con quái trùng đang ung dung tự tại, bỗng nhìn thấy Diệp Phàm bước vào đại sảnh, nó giật mình, hai chân trước ngay lập tức rời khỏi hai người phụ nữ quyến rũ, sau đó dụi dụi hai con mắt to như chuông đồng của nó.

Sau khí chắc rằng mình không bị hoa mắt, con quái trùng liền nhảy lên ghế sô-pha, nó lộ ra vẻ mặt khó tin rồi nhìn Diệp Phàm một lượt.

“Ối cha mẹ ơi, ngài, ngài đã tiêu hóa tác dụng của quả thế giới nhanh như vậy ư?” Quái trùng nói với Diệp Phàm.

“Sao, không được à?” Diệp Phàm thản nhiên hỏi.

“Ơ...” Hai cọng râu của quái trùng dựng đứng lên, nó nói: “Chẳng phải quá nhanh rồi sao? Sắp đuổi kịp cả ông rồi, ông đây là rồng đấy, vì có máu rồng trong cơ thể nên mới có thể tiêu hóa được quả thế giới trong thời gian ngắn như vậy.”

“Nhưng ngài dựa vào cái gì chứ?”

“Chỉ chậm hơn ông hai ngày, chuyện này, thật không logic chút nào!”

Diệp Phàm chẳng thèm để ý đến con quái trùng, anh liếc sang hai người phụ nữ phương Tây quyến rũ đang ngồi trên sô-pha, anh thoáng cau mày nhưng không nói gì.

Sau một thời gian sống chung với nhau thì anh phát hiện ra được con quái trùng này có rất nhiều bí mật.

Có lẽ con quái trùng này không nói dối, nó chính là một con rồng, mà còn là một còn rồng sống lâu năm.

Nếu đúng như vậy thì “kiến thức” của quái rồng hẳn là vô cùng phong phú, lượng “kiến thức” phong phú như vậy có lẽ sẽ có ích rất nhiều khi nó ở bên cạnh.

Vì vậy, chỉ cần con quái rồng không quá ham chơi, Diệp Phàm cũng sẽ không quan tâm đến cuộc sống riêng tư của nó, cũng chính vì lời dặn dò của Diệp Phàm, nên các thành viên của tổ chức Cửu Long mới cố gắng hết sức để đáp ứng yêu cầu của nó.

Nếu không thì không thể nào một con quái rồng có thể sống một cách thoải mái như vậy được!

“Mấy ngày nữa, chúng ta sẽ cùng nhau trở về Hoa Hạ.” Diệp Phàm nói với quái rồng.

“Hoa Hạ?” Quái rồng cau mày, nói: “Ý ngài là Thần Châu Hạo Sĩ ư?”

“Đúng vậy!”

“Được thôi, ông đây cũng muốn đi Thần Châu Hạo Sĩ.”

“Nghe giọng điệu thì có lẽ mày biết rất nhiều bí mật về Hoa Hạ, nói thử xem nào.” Diệp Phàm nhìn con quái rồng, sau đó hỏi một cách thích thú.

“Chuyện này...” Quái rồng nói: “Cũng chẳng có gì đâu, Thần Châu Hạo Sĩ là trung tâm của hành tinh này và là nơi khởi nguồn của các nền văn minh, mặc dù ông đã sống rất lâu nhưng lại không biết nhiều về Thần Châu Hạo Sĩ.”

“Ông chỉ biết rằng vùng đất Thần Châu Hạo Sĩ vô cùng rộng lớn, tài nguyên phong phú, và ẩn chứa nhiêu bí mật kỳ thú của tạo hóa.”

“Bây giờ địa cầu đã được khôi phục lại hoàn toàn, nên có rất nhiều bí mật kinh thiên động địa trên vùng đất Thần Châu Hạo Sĩ rộng lớn sẽ dần xuất hiện, nhưng trong lúc này, nếu có thể đến được Thần Châu Hạo Sĩ, thì đương nhiên sẽ có cơ hội gặp vận may lớn hơn.”

“Ra là vậy!”

Diệp Phàm gật đầu.

Anh vừa cảm nhận được dấu ấn khó phai của con quái trùng ở sâu trong tâm trí, mặc dù nó có che giấu điều gì đó, nhưng lại không hề nói dối anh.

Vậy nên Diệp Phàm suy nghĩ một hồi, nhưng không tiếp tục hỏi quái trùng nữa, dù sao chỉ cần đưa quái trùng về Hoa Hạ là được, đến lúc đó, dù cho nó có che giấu bí mật gì đi nữa thì chắc rằng anh cũng sẽ biết rõ tường tận mọi thứ.

Đúng lúc này, một thành viên của tổ chức Cửu Long mặc âu phục đen đang vội vàng bước vào đại sảnh, nhìn thấy Diệp Phàm, bèn vội vàng cúi chào rồi hỏi: “Long thần, người của Quang Minh thần giáo đến rồi.”

“Ồ?” Diệp Phàm ngây ra một lúc, rồi hỏi: “Đến bao nhiêu người?”

“Mười ba người.”

“Bọn họ không xông vào sao?”

“Không có, họ... họ nói là, bảo Long thần hãy quỳ xuống rồi bò ra, muốn anh phải trả giá cho sự không tôn trọng Quang Minh thần giáo, nếu vậy thì bọn họ có thể suy nghĩ, làm thế nào để anh chết bớt đau khổ.” Một thành viên của tổ chức Cửu Long nói với Diệp Phàm.

“Ha ha!” Diệp Phàm cười phá lên, nói: “Vừa hay tu vi của tôi cũng đã tăng lên đáng kể, bây giờ hãy lấy mấy tên rác rưởi của Quang Minh thần giáo ra thử để xem sức chiến đấu của tôi hiện tại đã ở mức nào.”

“Đợi một chút, ông đi với ngài, không phải là muốn về Hoa Hạ sao? Ông muốn có được sự yêu thích của mọi người để được tâng bốc.” Quái rồng nói một cách hống hách rồi nhanh chóng đi cùng với Diệp Phàm đến trước cửa của trang viên.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.