Triệu Công Thành dùng súng chĩa vào đầu Xa Thiên Lang.
Hắn thấy mình đã khống chế được tình hình, trên mặt liền nở nụ cười đắc ý.
Trong suy nghĩ của nhiều người, cho dù võ công của bạn có cao đến đâu, một khi bị súng chĩa vào, về cơ bản là bạn xong đời rồi.
Nhưng Xa Thiên Lang lại không hề có vẻ sợ hãi, đôi mắt của ông ta nheo lại, giống như một con sói đầu đàn vừa thức tỉnh, trên người toát ra khí tức vô cùng hung hãn, ông ta mở miệng nói, vừa lạnh lùng vừa vô cảm: “Tàng trữ súng ống, tao phải phế tứ chi của mày.”
Vèo!
Vừa nói xong, Xa Thiên Lang trượt đến, xông tới chỗ Triệu Công Thành.
Ông ta như một con sói, điên cuồng chạy đến.
Khoảng cách giữa ông ta và Triệu Công Thành không đến mười mét, chỉ trong vòng chưa đến hai giây, ông ta đã xông tới trước mặt Triệu Công Thành.
“Muốn chết!”
Triệu Công Thành mặt biến sắc, hắn không ngờ Xa Thiên Lang bị hắn chĩa súng vào mà vẫn hành động ngông cuồng, trong phút chốc có hơi hoảng hốt, đợi hắn phục hồi tinh thần lại, đang định bóp cò thì tay cầm súng của hắn hẫng một cái.
Pằng!
Chỉ thấy tay phải của Xa Thiên Lang với tới, thoáng một cái đã bắt được tay cầm súng của Triệu Công Thành, rồi đột nhiên đè đầu súng hướng về phía mặt đất.
Triệu Công Thành bóp cò, ghim một viên đạn trên mặt đất, mặc dù như vậy, tiếng súng chói tai vẫn làm cho tất cả mọi người trong căn phòng thấy sợ hãi, đặc biết là mấy cô gái thét lên bị dọa tới mức mặt mũi trắng bệch.
Dùng tay phải đè lên họng súng của Triệu Công Thành, Xa Thiên Lang cùng lúc dùng tay trái đấm một quyền lên ngực của hắn.
Triệu Công Thành kêu lên một tiếng, cơ thể như bị đánh trúng vào huyệt vị, toàn thân co quắp run rẩy, súng cũng tuột khỏi tay bị Xa Thiên Lang đoạt lấy.
Chỉ thấy Xa Thiên Lang đôi tay thoăn thoắt, chưa đến ba giây, cây súng Xa Thiên Lang đoạt được của Triệu Công Thành biến thành một đống linh kiện rơi lả tả dưới đất, sau đó, ông ta bước tới, tay phải nắm lấy cổ áo của Triệu Công Thành.
Bịch!
Xa Thiên Lang nắm lấy cổ áo của Triệu Công Thành mạnh mẽ kéo xuống mặt đất, làm hắn ngã nhoài.
Triệu Công Thành lập tức hét lên thảm thiết, hắn bị ngã tới mức mặt mũi bầm dập, trong miệng toàn là máu.
Không đợi Triệu Công Thành kịp đứng lên, Xa Thiên Lang đã đạp lên gáy của Triệu Công Thành, làm mặt của Triệu Công Thành tiếp xúc trực tiếp với sàn nhà, không thể động đậy, ngoài việc kêu lên thảm thiết thì không phát ra bất cứ âm thanh nào khác.
Sức lực của hắn không nhỏ, nhưng chỉ cần một chân của Xa Thiên Lang đã làm hắn không thể động đậy, như một ngọn núi Thái Sơn đè lên người hắn vậy, hắn muốn vùng vẫy cũng không được.
Mọi người xung quanh trợn tròn mắt, không ai nghĩ rằng Triệu Công Thành khí thế hung hăng như vậy lại bị Xa Thiên Lang giải quyết một cách dễ dàng, cả quá trình cũng chẳng đến ba phút, đây quả thật là...làm cho người ta không thể tưởng tượng nổi.
“Tôi bị hoa mắt sao? Triệu Công Thành cứ thế bị người ta giải quyết rồi? Đây...đây không phải là đang quay phim anh hùng đó chứ?”
“Một người đánh lại hơn ba chục người, đánh gục tất cả trong vài phút, cái này còn kinh khủng hơn cả mấy cao thủ võ thuật trong phim điện ảnh kìa? Tên nhóc này rốt cuộc là lai lịch ở đâu, sao bên cạnh lại có người lợi hại như vậy?”
“Lần này, Diêu Thượng Đức đá phải cục sắt rồi, kết cục chắc cũng sẽ thê thảm như vậy, không, anh ta bây giờ cũng đã thê thảm lắm rồi.”
“Cũng chưa chắc, Triệu Công Thành cho dù có là gì? Chẳng qua cũng chỉ là tên côn đồ mà thôi, nhưng Diêu gia là gia đình có quyền thế số một ở Giang Châu, hai người làm sao có thể đem ra so sánh, nếu Diêu Thượng Đức bị bắt nạt, Diêu gia mà ra tay thì tên nhóc này cũng chỉ đường chết.”
Nhiều người bị màn đánh nhau của Xa Thiên Lang làm chấn động.
Sau khi Xa Thiên Lang đạp Triệu Công Thành nằm bẹp dưới đất, Sở Đại Trị cười lạnh đi tới chỗ Diêu Thượng Đức.
Diêu Thượng Đức lúc này, vẫn đang khiếp sợ chưa hồi phục lại tinh thần, ban đầu nhìn thấy Triệu Công Thành mang theo hơn ba chục người qua đây, hắn ta còn nghĩ có thể nắm chắc phần thắng, trong lòng còn đang nghĩ nên sỉ nhục Sở Đại Trị như thế nào, nhưng mà không ngờ tới, Xa Thiên Lang lại có thể đánh gục hết những người Triệu Công Thành mang theo một cách dễ dàng như trở bàn tay.
Hơn nữa đến cả Triệu Công Thành cầm súng vẫn không phải là đối thủ của Xa Thiên Lang.
“Này. Đây là người đỉnh nhất mà mày quen biết? Sao lại kém thế chứ?” Sở Đại Trị đi đến trước mặt Diêu Thượng Đức, vẻ mặt giễu cợt nói.
“Tao...tao...” Nghe thấy tiếng nói của Sở Đại Trị, Diêu Thượng Đức phục hồi lại tinh thần, trong mắt đầy sợ hãi, theo bản năng vội vàng lùi lại phía sau mấy bước, kéo giãn khoảng cách với Sở Đại Trị.
“Hay là như thế này, tao cho mày thêm cơ hội nữa, mày gọi điện trực tiếp cho bố mày, bảo ông ta mang tất cả những người có thể chiến đấu của Diêu gia tới đây.” Sở Đại Trị vẻ mặt cười như không cười nói.
“Mày, mày chắc chứ?” Diêu Thượng Đức ấp a ấp úng nói.
“Tất nhiên!”
“Được, tao sẽ gọi điện thoại cho bố tao, thằng nhóc, mày sẽ phải trả giá cho sự ngạo mạn của mày.”
Sở Đại Trị nhún vai một cái, vẻ mặt bất cần.
Trước khi Xa Thiên Lang là vệ sĩ của ông nội Sở Đại Trị, ông ta đã là quân vương của quân khu Tây Bắc, có cái tên mĩ miều - Tây Bắc vương.
Cả Giang Châu này, chẳng ai có thể động vào Xa Thiên Lang.
Vì vậy Sở Đại Trị mới ngạo mạn như vậy.
Đúng lúc Diêu Thượng Đức gọi điện thoại, một đám người đã đến quán bar.
Đám người này vừa vào, liền đuổi hết người trong quán đi, chỉ trong vòng hai phút, cả quán đã sạch banh, sau đó, có ba ông lão bước vào trong quán bar.
Trên người ba ông lão tỏa ra sự oai phong do ở địa vị cao lâu năm tạo thành, mỗi người đều có phong thái làm cho người ta sợ hãi.
Nhìn thấy ba ông lão, Bùi Minh vội vàng đi đến bên ông lão đứng phía trái kêu lên: “Ông nội, cuối cùng ông cũng đến rồi, cháu trai của ông hôm nay bị người ta bắt nạt rất thảm, ông nhất định phải đòi lại công bằng cho cháu...”
“Ông nội, sao ông đã tới rồi!” Lúc này, Diêu Thượng Đức vốn định gọi điện thoại nhận ra ông lão đang đứng giữa, không khỏi sửng sốt một chút, vội vàng nghênh đón.
Nhìn thấy tình cảnh bi thảm của Diêu Thượng Đức, ông lão đi giữa mặt xám xịt lại, nheo nheo con ngươi, mắt lóe lên sự nguy hiểm.
Sau khi ba ông lão đi vào phòng, ông lão đứng giữa cũng chính là Diêu Vĩnh Diên ông nội của Diêu Thượng Đức, ông ta nhìn lướt qua căn phòng một lượt, ánh mắt tập trung vào Diệp Phàm đang ngồi trên sofa trong một góc, lạnh lùng nói: “Diệp Phàm, Diệp Thiên Nhân chết rồi, Diệp gia nhà cậu bị Thường gia liên lụy, chắc chắn cũng sắp lụi tàn rồi.”
“Giang Châu bây giờ không còn là Diệp gia một tay che trời như trước đây nữa rồi.”
“Cậu muốn báo thù việc Diêu gia chúng tôi thu mua tài sản của nhà cậu nên cố ý mang người của quân đội đến đây, đánh đập cháu trai tôi, có phải quá đáng lắm không?”
“...” Diệp Phàm mặt ngơ ngác.
Anh quá đáng lắm?
Anh có làm cái gì đâu.
Sao lại quá đáng được?
“Diệp Phàm, Bùi gia chúng tôi thu mua tài sản của Diệp gia nhà cậu, là cạnh tranh làm ăn giữa các gia tộc, cậu chạy đến đây ức hiếp cháu trai tôi, là bắt nạt nhà tôi không có ai sao? Đừng tưởng cậu có quan hệ với quân đội mà Bùi gia chúng tôi sợ cậu.”
Lúc này, Bùi Khiêm ông nội của Bùi Minh cũng lên tiếng.