Hai tên bảo vệ trước cửa có cảm giác như rơi xuống hầm băng.
Toàn thân chúng run lên.
Ánh mắt tràn đầy sự sợ hãi.
Lúc nãy chúng đã làm gì vậy chứ? Mắng Tiêu Vân Hùng là đồ chó?
Đây không phải là tự tìm đến cái chết sao?
Lúc này sắc mặt của Tiêu Vân Hùng u ám đến mức có thể vắt ra nước.
Ông ta thực sự hận không thể đánh chết hai tên bảo vệ trước cửa nhà họ Tiêu.
“Nhị......Nhị gia!”
Hai tên bảo vệ ngây ra vài giây rồi mới hoàn hồn.
Sau đó chúng vội vàng quỳ trên mặt đất.
“Được rồi, tao không thèm phí lời với hai tên chó chết chúng mày, mau đến phòng tài vụ thanh toán tiền lương rồi cút đi!” Tiêu Vân Hùng rất tức giận, nhưng ông ta kiềm chế bản thân không bộc phát, lạnh lùng nói với hai tên bảo vệ.
Ông ta không tính toán với hai tên bảo vệ này.
Bởi vì ông ta nhìn ra, sắc mặt Diệp Phàm bình thản thờ ơ, không có ý định tính toán với hai tên bảo vệ đó.
Trong tình huống này, nếu ông ta tính toán với hai tên bảo vệ đó, sẽ trì hoãn chuyện Diệp Phàm đến tìm ông nói chuyện, vì thế ông ta mới không trừng phạt hai tên bảo vệ đó, chỉ sa thải chúng.
“Cảm, cảm ơn Nhị gia, chúng tôi cút ngay đây!”
Hai tên bảo vệ dập đầu như giã tỏi.
Vội vàng khép nép sợ sệt rời đi.
Bọn chúng biết rõ Tiêu Vân Hùng là nhân vật độc ác thế nào, đừng nói lúc nãy chúng mắng Tiêu Vân Hùng là đồ chó, chỉ dựa vào việc chúng ngăn cản khách quý của ông ta, nếu như ngày thường, ít nhất chúng sẽ bị đứt tay, đứt chân, hoặc bị đánh gần chết.
Hôm nay Tiêu Vân Hùng chỉ sa thải chúng, đây đã là sự khai ân đặc biệt rồi, để chúng có cảm giác nhận được sự khoan hồng.
Sau khi hai tên bảo vệ sợ hãi rời đi, Tiêu Vân Hùng mới nhanh chóng sải bước đến trước mặt Diệp Phàm, kính cẩn nói: “Cậu Diệp, xin lỗi, xin lỗi.”
“Tôi không biết cậu đến nhà họ Tiêu, hai tên chó chết không có mắt đã mạo phạm cậu, là sơ suất của tôi.”
“Mong cậu rộng lượng không tính toán với tôi, để hôm nay tôi tiếp đãi cậu và cậu Triệu thật thịnh soạn.”
“Chuyện nhỏ!” Diệp Phàm vẫn bình thản, nói.
“Cậu Diệp, mời đi bên này, chúng ta vào phòng nói chuyện. Tiêu Vân Hùng làm tư thế mời Diệp Phàm, ông ta lúc này, trước mặt Diệp Phàm, thể hiện giống như một “lão đầy tớ’
Diệp Phàm không nói gì cả, cũng không khách khí với Tiêu Vân Hùng, liền sải bước vào trong nhà họ Tiêu.
Tiêu Vân Hùng dẫn Diệp Phàm vào thẳng sảnh chính nhà họ Tiêu, ông ta gọi quản gia đến, bảo ông dặn nhà bếp chuẩn bị cơm, ông ta muốn tiếp đón Diệp Phàm và Triệu Vũ thật thịnh soạn.
Lúc này Diệu Phàm không từ chối.
Khi đến nhà họ Tiêu, anh và Triệu Vũ vẫn chưa ăn cơm.
Người trong nhà họ Tiêu lần đầu tiên thấy Tiêu Vân Hùng ‘khom lưng uốn gối’ đối đãi với một người, điều này dẫn đến sự bàn tán xôn xao trong nhà họ Tiêu.
“Chàng trai trẻ đó là ai? Có lai lịch thế nào? Nhị gia sao lại giống như lão đầy tớ trước mặt cậu ta vậy chứ? Trông quá hèn mọn rồi đấy nhỉ?”
“Tôi làm việc ở nhà họ Tiêu mấy chục năm rồi, lần đầu tiên thấy nhị gia chú trọng tiếp đãi một người như vậy.”
“Tôi nghe người ta nói, hình như cậu ta tên là Diệp Phàm, lần trước không chỉ làm đại thiếu gia tàn phế, thậm chí còn hại lão gia đuổi cả nhà đại thiếu ra khỏi nhà họ Tiêu.”
“Thì ra cậu ta tên là Diệp Phàm, thực sự không nhìn ra, một thanh niên trẻ như thế lại khiến trên dưới nhà họ Tiêu nói năng thận trọng về chuyện của cậu ta, đúng là không thể tin nổi.”
......
Người nhà họ Tiêu đều đang bàn tán.
Đồng thời, toàn bộ nhà họ Tiêu đi vào hoạt động, giống như nghênh đón ‘hoàng đế’ vậy.
Trong đại sảnh nhà họ Tiêu, Tiêu Vân Hùng cẩn thận tiếp đón Diệp Phàm và Triệu Vũ, đồng thời trong lòng ông ta cũng tràn đầy nghi hoặc, nghĩ không ra tại sao Diệp Phàm và Triệu Vũ lại đột ngột đến nhà họ Tiêu.
Cũng không rõ mục đích Diệp Phàm và Triệu Vũ đến nhà họ Tiêu.
Vì thế ông ta luôn cảm thấy bất an.
Mặc dù từ khi đến nhà họ Tiêu, Diệp Phàm không hề thể hiện ác ý một chút nào.
Nhưng ông ta đã từng tiếp xúc với Diệp Phàm, Diệp Phàm cho ông ta cảm giác là kiểu người khó đoán được suy nghĩ, vì thế bây giờ ông ta đang tiếp đãi Diệp Phàm, có cảm giác làm bạn với vua như làm bạn với hổ, sợ đến mức không dám thở mạnh.
Diệp Phàm ngồi trên ghế sô pha, nói với Tiêu Vân Hùng: “Ba ngày sau, tôi sẽ tuyên chiến toàn diện với Nghiêm Thế Đông ở sơn trang Phù Vân.”
Nghe Diệp Phàm nói, Tiêu Vân Hùng sững sờ.
Câu nói của Diệp Phàm rất bình thản, giống như kể một chuyện đơn giản vậy.
Nhưng Tiêu Vân Hùng biết, mặc dù câu nói này của Diệp Phàm nghe có vẻ như đang thông báo với ông ta một chuyện, nhưng trên thực tế là đang hỏi dò thái độ của ông ta đối với chuyện này.
Dù sao Tiêu Vân Hùng cũng là nhân vật trí dũng kiệt xuất lăn lộn mấy chục năm ở Tương Nam, ông suy nghĩ rất sâu xa, nhanh chóng hiểu ra, hôm nay Diệp Phàm đến nhà họ Tiêu là muốn nhà họ Tiêu bày tỏ thái độ.
Điều này nhất thời khiến Tiêu Vân Hùng có chút khó xử.
Ông ta muốn kết thân với Diệp Phàm, nhưng không muốn đối đầu với Nghiêm Thế Đông.
Phải biết là, lúc đầu nhà họ Tiêu cưỡng đoạt số lượng lớn của cải của nhà họ Dương ở Tinh Thành, nhưng Nghiêm Thế Đông không dám báo thù nhà họ Tiêu, bởi vì đằng sau nhà họ Tiêu, có cao thủ giới tu hành lộ diện cảnh cáo Nghiêm Thế Đông.
Mà rõ ràng Nghiêm Thế Đông không muốn đắc tội với những cao thủ trong giới tu hành, vì thế mới chọn cách giữ thể hiện cho các cao thủ trong giới tu hành đó, ngấm ngầm chịu đựng.
Nhưng nếu nhà họ Tiêu trực tiếp công kích Nghiêm Thế Đông, không nể nang, Nghiêm Thế Đông không thể tiếp tục giữ thể hiện cho các cao thủ trong giới tu hành nữa, đến lúc đó, nhất định sẽ không nương tay với nhà họ Tiêu.
Mặc dù nhà họ Tiêu là gia tộc đứng đầu trong tám dòng họ lớn ở Tương Nam, nhưng dù sao cũng chỉ là một gia tộc bình thường.
Nhà họ Tiêu chẳng là cái thá gì trong giới tu hành.
Thậm chí chỉ cần một câu nói của một vài cao thủ trong giới tu hành là có thể tiêu diệt nhà họ Tiêu.
Mà mấy cao thủ giới tu hành lộ diện giúp nhà họ Tiêu cảnh cáo Nghiêm Thế Đông, cũng chỉ vì có được một vài lợi ích của nhà họ Tiêu, vì thế mới đứng ra nói giúp vài câu, chứ sẽ không thực sự ra tay giúp nhà họ Tiêu.
Vì thế, bây giờ Tiêu Vân Hùng đang đối mặt với một sự lựa chọn vô cùng khó khăn.
Nếu không thận trọng có thể sẽ khiến cả nhà họ Tiêu đối mặt với sự diệt vong.
Cho dù là Diệp Phàm hay Nghiêm Thế Đông, đều là nhân vật mà nhà họ Tiêu không thể đắc tội được.
Vốn dĩ, Tiêu Vân Hùng biết chuyện Nghiêm Thế Đông muốn đối phó với Diệp Phàm, ông không nói gì vì sợ bị Diệp Phàm hoặc Nghiêm Thế Đông ép bày tỏ thái độ.
Tiêu Vân Hùng định giả vờ hồ đồ!
Đợi sau khi đại chiến giữa Nghiêm Thế Đông và Diệp Phàm kết thúc, ai thắng, nhà họ Tiêu sẽ nịnh bợ người đấy.
Nhưng ông không ngờ rằng, trong lúc này Diệp Phàm lại lựa chọn đến nhà thăm hỏi, khiến Tiêu Vân Hùng trở tay không kịp, nhất thời không biết nên lựa chọn thế nào.
Diệp Phàm rất bình thản, không có ý thúc giục Tiêu Vân Hùng.
Nhưng lúc này, một kẻ đầy tớ trong nhà họ Tiêu vội vàng bước vào đại điện, nói với Tiêu Vân Hùng: “Nhị gia, có một người tự xưng là người của Nghiêm thiếu gia, quát tháo trước cửa đòi gặp ông.”