Long Thần Tại Đô

Chương 262: Chương 262: Nơi này là địa bàn của nhà họ Tiêu tôi




Mặt trời chiều ngả về tây, biệt thự Quất Đảo.

Bên trong đại sảnh biệt thự, Diệp Phàm đang tán gẫu vừa nói vừa cười cùng bố con Dương Phong, Dương Khiết Như, không khí vô cùng hòa hợp.

Đối với chuyện để Triệu Vũ phế bỏ cánh tay của Tiêu Ngọc Long, dường như anh đã quên rồi vậy.

Ngay lúc này, Hàn Lôi vội vội vàng vàng đến đại sảnh biệt thự, nhìn thấy Diệp Phàm đang nói chuyện phiếm với bố con Dương Phong, Dương Khiết Như, khuôn mặt căng thẳng của ông không khỏi ngẩn ra, không lâu trước đó ông nhận được tin tức, biết được chuyện nhà họ Tiêu muốn đối phó với Diệp Phàm.

Ông vừa tập trung nhân lực, vừa vội vã chạy đến đây.

Tuy biết thủ đoạn của Diệp Phàm rất cao thâm, bố trí đầy đủ lực chiến đấu ở Tinh Thành.

Nhưng ông vẫn còn hơi lo lắng, phải biết rằng, nhà họ Tiêu không chỉ đứng đầu tám dòng họ lớn ở Tương Nam, hơn nữa gốc rễ nhà họ Tiêu cũng ở Tinh Thành.

Nói một cách không hề khoa trương, nhà họ Tiêu chính là vua một cõi ở Tinh Thành, cho dù là loại người lợi hại thế nào cũng phải để cho nhà họ Tiêu mất phần mặt mũi ở Tinh Thành.

Cho dù bây giờ Hàn Lôi cũng được coi là bá chủ một phương ở Tinh Thành, nhưng nếu phải thật sự đối đầu với nhà họ Tiêu, trong nháy mắt, nhà họ Tiêu liền có thể nhổ tận gốc Hàn Lôi khỏi Tinh Thành.

“Diệp, Diệp tiên sinh, tôi vừa mới nhận được tin tức, lão gia nhà họ Tiêu cùng với Tiêu Vân Hùng đã dẫn người đến biệt thự Quất Đảo rồi.” Hàn Lôi do dự một chút, tuy ông không ngừng nhắc mình phải bình tĩnh, nhưng cuối cùng vẫn không nhịn được, thăm dò nói với Diệp Phàm.

“Đến thì đến thôi.” Diệp Phàm hờ hững nói.

“Ơ...” Hàn Lôi sửng sốt một lát, nói với Diệp Phàm: “Diệp, Diệp tiên sinh, nhà họ Tiêu ở Tinh Thành có thể nói là một tay che trời, Tiêu lão gia và Tiêu Vân Hùng đến biệt thự Quất Đảo chắc chắn đã tập trung tất cả sức chiến đấu của nhà họ Tiêu.”

“Nhưng lúc tôi mới đến biệt thự quất đảo, phát hiện xung quanh chẳng hề có chuẩn bị gì cả.”

“Một khi lão gia nhà họ Tiêu cùng Tiêu Vân Hùng đến được đây, gần như có thể đánh thẳng một mạch, Diệp... Diệp tiên sinh hay là mau đi theo tôi đi.”

“Ông từng thấy tôi chạy trốn bao giờ chưa?” Diệp Phàm ngẩng đầu lên nhìn Hàn Lôi.

Hàn Lôi kết giao với Diệp Phàm lúc kinh doanh ở nước ngoài.

Tuy biết Diệp Phàm rất không đơn giản.

Nhưng Hàn Lôi không hề biết Diệp Phàm là thủ lĩnh của đoàn lính đánh thuê Long Thần.

Ông theo bên cạnh Diệp Phàm mới được hai tháng mà thôi, sau đó liền được Diệp Phàm sắp xếp đến Tinh Thành để phát triển.

Lúc này đối diện với ánh mắt của Diệp Phàm, Hàn Lôi không hỏi ngẩn ra, một trận hãi hùng khiếp vía, ông nhớ lại lúc ở cùng với Diệp Phàm hai tháng ở nước ngoài.

Khi đó lúc Diệp Phàm quét sạch một đám đầu sỏ ở nước ngoài cũng là kiểu ánh mắt này. Dường như không cần biết đối thủ là người như thế nào, Diệp Phàm đều không để vào mắt.

Diệp Phàm đứng dậy từ ghế sô pha, vỗ vỗ bả vai của Hàn Lôi, nhẹ nhàng bâng quơ nói: “Giải tán hết đám người ông tập trung đi. Chuyện hôm nay không cần dùng đến ông.”

“Ông ở lại đây đi, cùng nói chuyện với bác Dương và em Khiết Nhu.”

Chờ sau khi tôi giải quyết đám người nhà họ Dương, còn có việc giao cho ông.”

“Tôi, tôi biết rồi!” Hàn Lôi hoàn hồn vội vã gật gật đầu, lấy di động ra, bấm số gọi điện thoai, bảo phía bên kia giải tán lực tượng đã tập trung.

Tuy ông cảm thấy nhà họ Tiêu rất mạnh, nhưng ông càng tin vào Diệp Phàm.

Ngày đó đi theo bên người Diệp Phàm mấy tháng đó, ông đã nhìn thấy quá nhiều thủ đoạn của Diệp Phàm, mặc dù rất nhiều lần ông tưởng rằng người thua sẽ là Diệp Phàm, nhưng Diệp Phàm luôn thắng một cách nhẹ nhàng thoải mái ở thời điểm cuối cùng.

Dần dần, Hàn Lôi có một niềm tin mù quáng đối với Diệp Phàm.

Sau khi Diệp Phàm nói với Hàn Lôi mấy câu liền sải bước đi ra khỏi đại sảnh biệt thự.

Dương Phong và Dương Khiết Như ở một bên nghe được lời nói ban nãy của Diệp Phàm và Hàn Lôi, hai bố con đều ngây ngẩn cả người.

Bọn họ quả là không dám tin Diêp Phàm lại dám trêu chọc nhà họ Tiêu, hơn nữa dường như nhà họ Tiêu rất tức giận, ngay cả lão gia nhà họ Tiêu và Tiêu Vân Hùng đều tự mình đến biệt thự Quất Đảo tìm Diệp Phàm gây chuyện rồi.

Phải biết rằng, cho dù là nhà họ Dương ở Tinh Thành hồi đó cũng không dám đắc tội nhà họ Tiêu.

Lúc Diệp Phàm đi đến cổng biệt thự Quất đảo, ở trên đường cái trước cổng biệt thự, vừa vặn có mười mấy chiếc xe hiệu nổi tiếng chạy đến nhanh như bay.

Sau khi cửa xe mở ra, mấy chục thanh niên mặc âu phục màu đen liền đi xuống, mà sau khi cửa chiếc xe hiệu nổi tiếng ở giữa mở ra, Tiêu Thừa Thiên và Tiêu Vân Hùng liền xuống xe.

Mấy chục gã thanh niên mặc âu phục màu đen lập tức đứng ngay ngắn, Tiêu Thừa Thiên và Tiêu Vân Hùng cùng đi về phía biệt thự Quất Đảo, liền thấy Diệp Phàm đứng ở cổng biệt thự Quất Đảo.

“Cút ra.”

Thấy Diệp Phàm chắn trước cổng biệt thự, hai gã thanh niên mặc âu phục màu đen chạy nhanh đến, quát Diệp Phàm, cũng vươn tay chuẩn bị đẩy Diệp Phàm ra, mở đường cho Tiêu Thừa Thiên và Tiêu Vân Hùng.

Nhưng mà, bàn tay của hai gã thanh niên mặc âu phục đen vừa mới đặt lên bả vai Diệp Phàm, hai tay Diệp Phàm giơ lên, lấy thế nhanh như chớp, chế trụ cổ tay của bọn họ, sau đó dùng sức bẻ một cái, cổ tay của bọn họ liền trật khớp.

“A...”

Hai gã thanh niên mặc âu phục màu đen liền phát ra âm thanh kêu thảm.

Nhìn thấy Diệp Phàm hành động, những thanh niên mặc âu phục đen khác lập tức phản ứng lại, vội vã vây Diệp Phàm vào giữa.

“Một đám chó đẻ, cút ra cho ông.”

Ngay lúc này, một tiếng quát lớn vang lên, Triệu Vũ bỗng đến trước cổng biệt thự Quất Đảo, nhìn thấy Diệp Phàm bị một đám thanh niên mặc âu phục đen vây lại, cậu ta lập tức xông lên, giống như mãnh hổ xổng chuồng.

Mấy gã thanh niên mặc âu phục đen bị ảnh hưởng bởi tiếng quát của Triệu Vũ, toàn bộ nhìn Triệu Vũ theo bản năng.

Thế mà, bọn họ đều chưa nhìn rõ dáng vẻ của Triệu Vũ, chỉ cảm thấy trước mắt khẽ hoa lên, Triệu Vũ đã xông đến trước mặt bọn họ rồi, không nói hai lời đã trực tiếp ra tay.

Bịch! Bịch! Phịch!

Triệu Vũ quá mạnh mẽ, tay đấm chân đá, không ai cản nổi.

Mấy chục gã thanh niên mặc âu mặc phục đen đều chưa kịp phản ứng lại liền bị Triệu Vũ mỗi người một quyền, toàn bộ đều quỳ rạp trên đất.

Cả quá trình không đến một phút.

Triệu Vũ dừng lại, mấy chục gã thanh niên mặc âu phục màu den đều quỳ rạp trên mặt đất ở phía sau, cậu ta liền đứng về bên cạnh Diệp Phàm.

Bỗng nhiên xảy ra một màn này, khiến cho hai người Tiêu Thừa Thiên và Tiêu Vân Hùng đều sửng sốt một chút, trong mắt lộ ra sự khiếp sợ, tầm mắt nhìn về phía Diệp Phàm và Triệu Vũ, hơi ngưng trọng và kiêng dè.

Phải biết, mấy chục gã thanh niên mặc âu phục đen đều đo công ty vệ sĩ nước ngoài huấn luyện, cơ hồ mỗi người đều đã từng ra chiến trường, từng trải qua thử thách của chiến tranh và máu, toàn là người hung hãn, một người đánh mười mấy người bình thường là chuyện dễ như trở bàn tay.

Nhưng đây là mấy chục tên hung hãn, trước mặt Triệu Vũ hoàn toàn không chiu nổi một chiêu, ngay cả một phút cũng không chịu nổi.

Nhưng, TIêu Thừa Thiên cùng Tiêu Vân Hùng đều giật mình mà không rối loạn, vẻ mặt của hai bố con đều đều rất bình tĩnh.

Đặc biệt là Tiêu Thừa Thiên, bên trong đôi mắt nheo lại hiện lên sát ý dày đặc, ông ta chăm chú nhìn Diệp Phàm một chút, lạnh lùng hỏi: “Cậu chính Diệp Phàm là người phế một cánh tay của cháu trai tôi phải không? Tuổi còn trẻ, khí phách lại thật không tầm thường, chẳng trách có thể trở thành con rể của đại tướng Sở.”

“Nếu như ở nơi khác, cậu dựa vào ngọn núi lớn là đại tướng Sở đúng là có thể càn quấy ương ngạnh, hoành hành không cần để ý đến ai.”

“Nhưng ở Tinh Thành này là địa bàn của nhà họ Tiêu tôi, cậu thế mà dám phế tay của cháu trai tôi ngay trên địa bàn của tôi? Cậu thấy sống phiền quá rồi à? Hay là muốn chết rồi?”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.