“Hả?”
Diệp Phàm ngẩn ra, quan sát tỉ mỉ cô gái kia một phen.
“Những tên đàn ông đã từng nhìn tôi chằm chằm như anh, giờ cỏ trước mộ bọn chúng cũng cao cả thước rồi.” Cô gái kia cười nói, nhưng đôi mắt lại thoáng qua chút lạnh lẽo.
“Người đẹp như vậy, tất nhiên phải thưởng thức cho đã rồi!” Vẻ mặt Diệp Phàm thản nhiên.
“Tên đàn ông nói năng ngọt xớt này.” Cô gái liếc Diệp Phàm một cái, sau đó nói sang chuyện khác: “Yên tâm, tôi không cần anh chia quyền lợi cho tôi. Tôi chỉ cần sau khi anh chiếm được tập đoàn Thịnh Quang thì cho tôi ba mươi phần trăm cổ phần thôi. Tôi không chỉ có thể giúp anh trong quá trình thu mua tập đoàn Thịnh Quang mà còn có thể đem đến cho anh nhiều lợi ích khác.”
“Lợi ích gì?” Diệp Phàm hỏi với vẻ vô cùng tò mò.
“Ví dụ như, để anh theo đuổi tôi...” Cô gái cười một cái lẳng lơ, nụ cười đẹp nghiêng nước nghiêng thành.
“Đây mà là lợi ích à?”
Diệp Phàm bĩu môi, vẻ mặt đầy sự bất mãn.
Nhỉn biểu cảm của Diệp Phàm, cô gái sửng sốt, cảm giác không biết nói gì.
Người muốn theo đuổi cô ta không mười nghìn thì cũng phải tám nghìn kẻ. Thế mà vẻ mặt của Diệp Phàm là sao đây? Chê cô ta ư?
Thấy cô gái sắp nổi đóa, Diệp Phàm vội nói: “Tôi đồng ý hợp tác cùng cô. Còn chuyện lợi ích thì sau khi chiếm được tập đoàn Thịnh Quang rồi bàn.”
“Được!” Cô gái gật đầu.
“Vậy bây giờ cô cũng nên tự giới thiệu chút chứ?” Diệp Phàm nhìn chằm chằm cô gái.
Lúc đầu anh tưởng cô gái này chỉ vô tình gặp anh, nhưng những gì cô ta nói lúc nãy đã cho thấy, hiển nhiên là cô gái này đến tìm anh.
Mà anh không biết gì về cô gái trước mặt cả.
“Tôi là Trương Thiên Thi, khách sạn này là sản nghiệp của tôi!” Cô gái nói: “Tổ tiên tôi là Long Hổ Sơn, Vương Kinh Đào là bạn tôi.”
“À...”
Diệp Phàm sửng sốt, cuối cùng cũng biết tại sao anh luôn có cảm giác cô gái này biết rõ anh đến tận gốc rễ, rõ ràng là vì Vương Kinh Đào đã tiết lộ thông tin về anh với cô ta.
Còn Long Hổ Sơn và Thanh Ngưu Động cũng là một trong những thế lực trong thiên hạ.
Nếu là người quen thì Diệp Phàm khá yên tâm.
Mặc dù anh tiếp xúc với Vương Kinh Đào không nhiều, nhưng cũng nhìn ra Vương Kinh Đào là một người trọng tình nghĩa.
Nếu Trương Thiên Thi có âm mưu gì với anh, hẳn Vương Kinh Đào sẽ không tiết lộ thông tin của anh cho Trương Thiên Thi. Nhưng dù mức độ cảnh giác của Diệp Phàm với Trương Thiên Thi giảm đi nhiều nhưng không phải là anh hoàn toàn gạt bỏ sự cảnh giác.
Có câu rất hay, không thể có mong muốn hại người, không thể không cảnh giác người khác.
Lòng người là khó lường nhất trên đời.
Sau khi biết được thân phận của Trương Thiên Thi, Diệp Phàm không tiếp tục dò xét cô ta nữa, cuộc nói chuyện của hai người cũng hòa thuận hơn nhiều.
Sau khi trò chuyện một lúc rồi hai bên để lại cách liên lạc với đối phương, Diệp Phàm quay về phòng kim cương của khách sạn.
Quay lại phòng, Diệp Phàm đến bên mép giường nhìn Đàm Ngọc Yến còn chưa tỉnh lại. Anh đưa tay vỗ vỗ Đàm Ngọc Yến mấy cái, đánh thức cô dậy.
Đàm Ngọc Yến xoa đầu óc đang lơ mơ, ngồi dậy khỏi giường. Cô vừa mở đôi mắt tỉnh táo ra thì đã thấy Diệp Phàm đứng bên mép giường. Cô sửng sốt, bắt đầu nhớ lại những chuyện trước khi mất ý thức.
“Diệp Phàm, anh... Có phải anh bỏ thuốc vào trong rượu không? Sao mỗi lần tôi uống rượu với anh đều gục sau một ly là thế nào?” Đàm Ngọc Yến lạnh lùng nhìn Diệp Phàm, chất vấn.
“Chắc chắn không!” Diệp Phàm vội vàng đáp: “Cô gục sau một ly là do cô không uống được rượu, chẳng liên quan gì đến tôi hết. Tôi thề!”
“Vậy anh có nhân lúc tôi ngủ mà làm chuyện thất đức gì với tôi không?”
“Cô thấy tôi là hạng người như thế à?”
“Ai biết được?”
“Tôi...” Diệp Phàm câm nín, nhìn Đàm Ngọc Yến nói: “Cô không tin thì kiểm tra quần áo của cô đi. Cô xem quần áo của cô có dấu hiệu bị cởi ra chưa?”
Đàm Ngọc Yến thật sự kiểm tra quần áo của mình, chắc chắn không bị cởi ra lúc nào mới thở phào nhẹ nhõm. Nhưng đúng lúc đó, cô liếc qua quần Diệp Phàm, trên đó có mấy giọt sữa bò màu trắng, nhất thời cô giật mình.
“Diệp Phàm, anh... anh thật đáng ghét!” Đàm Ngọc Yến nhìn Diệp Phàm đầy vẻ ghét bỏ, kéo giãn khoảng cách với Diệp Phàm theo bản năng.
“Hả? Làm sao?” Diệp Phàm ngơ ngác.
“Còn dám bảo anh không làm chuyện gì thất đức với tôi? Anh xem quần anh đi.” Đàm Ngọc Yếu vòng hai tay ôm lấy ngực, nhìn về Diệp Phàm quát.
“Vụ gì đấy?” Diệp Phàm cúi đầu nhìn quần mình. Vì quần anh màu đen nên mấy giọt sữa bò bắn trên đó vô cùng nổi bật. Anh sửng sốt một lúc mới phản ứng được, biết Đàm Ngọc Yến có ý gì thì vội giải thích: “Chủ nhiệm Đàm, cô nghĩ gì vậy? Đây là do lúc tôi ăn sáng thì vô tình làm rớt sữa bò lên đó thôi.”
“Anh thấy tôi sẽ tin anh à?” Đàm Ngọc Yến oán giận nhìn Diệp Phàm nói: “Lần nào anh cũng chuốc say tôi, lại không làm gì với tôi? Anh nghĩ tôi bị ngu à!”
“...”
Diệp Phàm cạn lời. Tình huống này như thể có đất vàng dính ở đáy quần vậy, ai cũng nghĩ đó là phân!
“Diệp Phàm, tôi còn tưởng anh là người tốt, không ngờ anh chính là một tên cầm thú!” Đàm Ngọc Yến hét to, trực tiếp chạy ra khỏi phòng tổng thống.
“Chủ nhiệm Đàm, tôi thực sự không làm gì mà.” Diệp Phàm vuốt tay, không biết làm thế nào.
“Làm cũng đã làm rồi mà còn không dám thừa nhận. Anh có phải là đàn ông không? Tôi không muốn nhìn thấy mặt anh nữa.” Đàm Ngọc Yến hét to với Diệp Phàm, gần như là khóc lóc xông ra khỏi phòng tổng thống.
Diệp Phàm sững sờ, hóa đá tại chỗ!
Mẹ nó đây là tình huống gì vậy?
Toàn bộ quá trình vừa rồi anh đều trong trạng thái ngây người, thật sự không hiểu não Đàm Ngọc Yến nghĩ gì.
“Đầu óc phụ nữ đúng là không thể suy ra được!”
Diệp Phàm thở dài, rời khỏi khách sạn HGGRT.
Sau đó, anh đến đại học Yên Kinh đi làm.
Ngồi trong phòng an ninh của đại học Yên Kinh, Diệp Phàm lướt một trang web nước ngoài vô cùng bí ẩn, xem nhưng tin tức và tài liệu liên quan đến tập đoàn Thịnh Quang.
Đồng thời anh cũng liên lạc với Vương Kinh Đào, biết một ít thông tin về Trương Thiên Thi.
Theo lời giải thích của Vương Kinh Đào, Trương Thiên Thi muốn có cổ phần của tập đoàn Thịnh Quang, không phải vì lợi ích của tập đoàn mà là để trả thù ân oán cá nhân.
Ngoài ra, Vương Kinh Đào cũng nghiêm túc báo cáo cho Diệp Phàm rằng, ông chủ chân chính đứng sau tập đoàn Thịnh Quang là Tần Hiên Long, là một nhân vật vô cùng nguy hiểm, dặn đến khi Diệp Phàm nhằm vào tập đoàn Thịnh Quang thì phải vô cùng, phải cực kỳ cẩn thận.
Trong giới người tu hành, Trương Thiên Thi và Tần Hiên Long đều là tài năng xuất chúng so với những người trẻ tuổi đồng trang lứa.
Nữ có Như Thi, nam có Hiên Long.
Đấy chính là mỹ danh của hai người bọn họ!
Nhưng Trương Thiên Thi và Tần Hiên Long có quan hệ không tốt. Giữa hai người có ân oán rất lớn.
Lai lịch của Tần Hiên Long cũng rất xuất sắc. Anh ta xuất thân từ Vũ Đương Sơn, là đệ tử thân truyền của đương kim chưởng giáo Vũ Đương Sơn. Mấy năm trước, Vương Kinh Đào và Tần Hiên Long đã từng đấu đá nhau, sau đó Vương Kinh Đào thất bại!
“Quản lý Diệp, có chuyện rồi, anh Minh sắp bị người ta đánh chết rồi.” Ngay lúc Diệp Phàm xem tin tức về tập đoàn Thịnh Quang, một người phụ trách an ninh của đại học Yên Kinh hoảng loạn chạy vào, vẻ mặt tràn đầy lo lắng nói với Diệp Phàm. Trên khuôn mặt hắn cũng có rất nhiều vết thương.