Long Thần Tại Đô

Chương 126: Chương 126: Ông chủ muốn cô đi tiếp rượu




Diệp Phàm mở bưu phẩm, xem qua.

Nội dung bưu phẩm là sự sắp xếp của quân đội để anh tới đại học Yên Kinh.

Để che giấu thân phận thực sự của Diệp Phàm kỹ càng hơn nữa, sau khi bàn bạc, các vị lãnh đạo cấp trên trong quân đội quyết định để Diệp Phàm sử dụng thân phận đứa con trai bị bỏ đi của nhà họ Diệp để nhận chức ở bộ phận bảo vệ của đại học Yến Kinh, đảm nhiệm chức vụ Trưởng bộ phận bảo vệ.

Diệp Phàm có thể đảm nhiệm chức vụ Trưởng bộ phận bảo vệ của đại học Yến Kinh, là nhờ vào mối quan hệ của quân đội để “đi cửa sau.”

Như vậy, có thể chứng minh tin đồn Diệp Phàm có quan hệ với quân đội, khiến cho thân phận của Diệp Phàm trở nên thật giả lẫn lộn, càng khiến người ta khó mà đoán nổi.

Reng!

Diệp Phàm vừa xem bưu phẩm xong thì điện thoại di động của anh đổ chuông, Đường Kiến Thụy rất “trùng hợp” gọi điện thoại tới.

Anh vừa bắt máy, Đường Kiến Thụy lập tức hỏi: “Phàm, cậu xem bưu phẩm rồi chứ?”

“Xem rồi!” Diệp Phàm đáp: “Quân đội sắp xếp như vậy, những thế lực kia nhất định sẽ điều tra ra toàn bộ quan hệ giữa tôi và quân đội, đến lúc đó, các anh định giải quyết thế nào?”

“Khà khà! Phàm ca, đến lúc đó, quân đội sẽ tung ra một số tin tức, nói cậu sắp trở thành con rể của đại tướng Sở, cho nên, quân đội mới nhiều lần giúp đỡ cậu, như vậy, có thể che giấu hành động của cậu ở Hoa Hạ thật hoàn hảo rồi.” Đường Kiến Thụy gian xảo cười hai tiếng, nói.

“Phụt...”

Diệp Phàm suýt thì phun ngụm nước đang uống ra ngoài.

Chuyện buồn cười như vậy mà cũng nói ra được sao?

Sắp trở thành con rể của đại tướng khai quốc? Thân phận này quả thực có thể che giấu lý do tại sao những ngày ở Hoa Hạ anh có thể thản nhiên “ngang ngược” như vậy.

Nhưng, thân phận con rể của đại tướng khai quốc thật sự tốt đẹp như vậy sao?

Hơn nữa, con trai của đại tướng Sở là chiến thần Vân Điền, vậy con gái của ông ấy đã lớn tuổi thế nào rồi cơ chứ?

Đường Kiến Thụy ở đầu dây bên kia cứ như thể “tâm linh tương thông” mà hiểu hết suy nghĩ của Diệp Phàm, anh ta lên tiếng: “Phàm ca, đại tướng Sở đến khi về già mới có con gái, con gái của ông ấy năm nay mới hai mươi ba tuổi, hơn nữa, theo tôi được biết thì con gái của đại tướng Sở còn là một nữ trung hào kiệt, không hề thua kém đàn ông, dựa vào năng lực của bản thân, ở Tương Châu, cô ấy giành được một vùng đất làm thiên hạ của chính mình, quả thực là mỹ nữ tổng tài trong tiểu thuyết đấy.”

“Ặc...”

Sắc mặt Diệp Phàm lập tức xấu đi, trong lòng cũng không khỏi phiền muộn.

Quân đội lại sắp đặt cho anh trở thành một kẻ ở rể bám váy đàn bà sao.

“Tôi và cô con gái gì đó của đại tướng Sở cũng chẳng quen biết gì nhau, các anh chắc chắn sắp đặt như vậy sẽ không có vấn đề gì xảy ra chứ?” Diệp Phàm cau mày nói.

“Phàm ca, chuyện này thì anh yên tâm, đại tướng Sở đã nói chuyện với con gái của ông ấy rồi, ông ấy sẽ tranh thủ sắp xếp cho anh và con gái của ông ấy gặp nhau.” Đường Kiến Thụy nói tiếp: “Nhưng anh cũng phải giải quyết chuyện của anh đấy, Liễu Thanh Mi và Sở Thanh Nhã đều là...khà khà!”

“Khà cái đầu anh.” Diệp Phàm nổi nóng.

“Phàm ca, trường đại học Yến Kinh đã khai giảng từ lâu rồi đấy, anh đi báo danh sớm một chút đi.”

“Tôi biết rồi.”

“Được, tôi còn có chuyện khác, cúp máy trước đây.”

“Được.”

Cúp điện thoại rồi, Diệp Phàm cau mày, trầm tư ngồi trên ghế sô pha.

Hôm sau, ăn sáng xong, Diệp Phàm tới tham gia Lễ Khánh thành công ty Khuynh Thành.

Dựa vào Hồng Nhan Kiếp, thời gian gần đây công ty Khuynh Thành phát triển với tốc độ lũy thừa nhanh tới muốn nổ tung, cho dù họ vừa mới chuyển tới thủ đô nhưng Lễ Khánh thành cũng được tổ chức vô cùng long trọng, rất nhiều người có kinh nghiệm, là tinh anh trong giới thượng lưu trên thương trường đều tới tham gia.

Một tòa nhà cao hai mươi mấy tầng được công ty Khuynh Thành mua lại, đặt tên là tòa nhà Khuynh Thành, là trụ sở chính của công ty Khuynh Thành ở thủ đô.

Hồng Nhan Kiếp thành công lớn, đem về lợi nhuận cực lớn cho Khuynh Thành, hơn nữa, tiền đồ phát triển cũng rất tốt, thu hút rất nhiều khoản đầu tư của các ông lớn trong giới kinh doanh cho công ty Khuynh Thành, tài chính dự trữ của Khuynh Thành có thể nói là cực kỳ dư dả.

Lễ Khánh thành công ty Khuynh Thành được tổ chức ở quảng trường ngay bên dưới tòa nhà Khuynh Thành, mặc dù vẫn còn sớm, nhưng đã có rất nhiều người tập trung tới đây rồi.

Thực ra Diệp Phàm chẳng có hứng thú gì với hoạt động như vậy cả, nhưng anh không muốn không nể mặt Sở Thanh nhã, thời gian bọn họ sống chung với nhau, cũng khiến anh có thiện cảm với Sở Thanh Nhã.

Mặc dù ngoài miệng thi anh nói khi đó giữa anh và Sở Thanh Nhã không có quan hệ gì cả, nhưng trong lòng anh vẫn rất để ý tới Sở Thanh Nhã.

Diệp Phàm đã đi sớm rồi, nhưng vẫn đến muộn, khi anh tới quảng trường bên dưới tòa nhà Khuynh Thành thì phần diễn thuyết mở đầu Lễ Khánh thành đã kết thúc, mọi người đang dùng điểm tâm, uống Champagne, Sở Thanh Nhã đang vui vẻ trò chuyện với một vài ông lớn trong giới kinh doanh.

Nhìn thấy Diệp Phàm, Sở Thanh Nhã có chút sửng sốt, cô nói thêm vài câu với mấy ông lớn trong giới kinh doanh kia, rồi đi tới chỗ Diệp Phàm.

“Anh đến rồi sao?” Nhìn Diệp Phàm, Sở Thanh Nhã có chút do dự, lên tiếng hỏi.

“Ừm!” Diệp Phàm gật đầu, nói: “Xin lỗi nhé, tới muộn rồi!”

“Không sao!”

“Gần đây vẫn ổn chứ?”

“Vẫn ổn!” Sở Thanh Nhã gật đầu.

“Vậy thì tốt!” Diệp Phàm sờ mũi, bầu không khí giữa anh và Sở Thanh Nhã, trở nên có chút nặng nề và lúng túng.

Sở Thanh Nhã đang trò chuyện với Diệp Phàm thì một người trẻ tuổi đi tới, vênh mặt hất hàm sai khiến Sở Thanh Nhã: “Tổng giám đốc Sở, ông chủ của tôi bảo cô lập tức qua đó gặp ông ấy.”

Sở Thanh Nhã nhíu mày, thái độ của người này làm cô không vui, giọng nói của cô lạnh lùng hẳn, nói: “Ông chủ của anh là ai?”

“Phương Dương.” Người kia đáp.

“Ông chủ Phương sao?” Sở Thanh Nhã có chút sửng sốt, hỏi người kia: “Ông chủ Phương tìm tôi có chuyện gì vậy?”

“Ông chủ của tôi đang không vui, muôn mời tổng giám đốc Sở qua đó uống vài chén với anh ấy.” Người kia đưa một tấm thẻ cho Sở Thanh Nhã, nói: “Đây là thẻ hội viên VIP của khách sạn quốc tế Lam Tinh, ông chủ của tôi đã thuê phòng riêng cả rồi.”

Sở Thanh Nhã hơi biến sắc, giọng nói cũng trầm xuống mấy phần, nói: “Tạm thời tôi không rảnh tới khách sạn quốc tế Lam Tinh, hơn nữa, nếu ông chủ Phương có chuyện cần tìm tôi, thì có thể đến văn phòng tìm.”

“Tổng giám đốc Sở, cô nói như vậy là có ý gì hả?” Người kia ngạc nhiên hỏi.

“Tôi cũng rất muốn biết, ông chủ Phương hẹn tôi tới khách sạn nói chuyện là có ý gì.” Sở Thanh Nhã lạnh lùng nói.

“Cô...” Trong mắt người kia thoáng xuất hiện hàn ý lạnh lẽo, hắn ta hung dữ nói: “Tổng giám đốc Sở, ông chủ của tôi cho phép cô uống rượu cùng anh ấy, là phúc khí tu luyện mấy đời của cô, cô đừng có không biết nặng nhẹ.”

“Còn nữa, cô đừng quên, ông chủ của tôi là một trong những cổ đông quan trọng của công ty Khuynh Thành đấy.”

“Cô chọc giận ông chủ của tôi, một khi anh ấy rút lại vốn đầu tư, công ty Khuynh Thành này của cô, chỉ sợ hôm nay vừa tổ chức Lễ Khánh Thành xong, ngày mai đã phải phá sản rồi đấy.”

“Anh cút đi cho tôi!” Sắc mặt Sở Thanh Nhã tái xanh, cô lạnh lùng quát lên.

“Mẹ nó con điếm này...” Trong mắt người kia xuất hiện vẻ tàn bạo, hắn vốn đã quen thói “chó cậy gần nhà, gà cậy gần chuồng”, giờ lại bị Sở Thanh Nhã mắng, trong cơn nóng giận, hắn ta giơ tay lên tát về phía Sở Thanh Nhã theo bản năng.

Bịch!

Nhưng, tay hắn còn chưa chạm tới mặt Sở Thanh Nhã, thì Diệp Phàm đã một cước đá vào bụng hắn, đạp hắn bay thẳng ra ngoài.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.