Người đàn ông bí ẩn mặc áo choàng đen là Morrison – phù thủy vĩ đại của Liên minh Ám Hắc.
Morrison vô cùng thẳng thắn, ngay lập tức nói ra danh tính của mình.
Điều này khiến sắc mặt của Triệu Vũ thay đổi rõ rệt, ngay tức khắc làm cậu ta bộc phát sát khí.
Liên minh Ám Hắc hiện tại đang là kẻ thù của tổ chức Cửu Long.
Morrison là phù thủy vĩ đại của Liên minh Ám Hắc, nhưng lại đến tìm Diệp Phàm vào lúc này, vậy có nghĩa là gì?
Ám sát?
Triệu Vũ phản ứng vô cùng nhanh nhẹn, như một cỗ máy nhắm vào Morrison, chỉ cần anh ta manh động, thì sẽ lập tức bị giết chết trong nháy mắt.
Ở khoảng cách gần như vậy, Triệu Vũ tin chắc rằng chỉ cần một quyền cũng đủ để khiến Morrison nát tương.
Đừng nói đến phản ứng của Triệu Vũ, ngay cả Diệp Phàm cũng sửng sốt, anh hết sức bất ngờ khi nhìn thấy Morrison.
Anh không thể ngờ rằng người của Liên minh Ám Hắc lại dám tìm đến tận cửa, hơn nữa còn kiêu ngạo đến mức tự nói ra thân phận của mình, đây là có ý gì? Là coi thường anh sao?
Nhưng cả đời Diệp Phàm đã quen với sóng to gió lớn, mặc dù cách làm của Morrison khiến anh vô cùng bất ngờ, nhưng suy nghĩ của anh lại lập tức thay đổi nhanh chóng, kết hợp với việc người thanh niên đã thông báo cho anh trước đó về chuyện Morrison sẽ đến tìm anh để giải quyết ân oán giữa Ma Đảng, và rất dễ để anh đoán được mục đích của Morrison.
Mối thù với Ma Đảng cũng chính là mối thù với Liên minh Ám Hắc.
Vốn dĩ anh và Liên minh Ám Hắc là kẻ thù không đội trời chung.
Nhưng vài ngày trước, anh đã từ chối hợp tác với Quang Minh thần giáo, thậm chí còn giết chết cả sứ giả của Quang Minh thần giáo, hơn nữa còn dùng cả chiêu thức bí ẩn để biến sứ giả của Quang Minh thần giáo thành một bức tượng đá quỳ trước cửa trang viên.
Đây không chỉ là sự khinh thường đối với Quang Minh thần giáo, mà còn là một sự khiêu khích với bọn họ.
Cũng có nghĩa là từ nay về sau, Diệp Phàm và Quang Minh thần giáo sẽ là kẻ thù không đội trời chung, cũng không còn bất kỳ sự hợp tác nào, huống chi đến việc trở thành bạn bè.
Tục ngữ có câu, kẻ thù của kẻ thù là bạn.
Liên minh Ám Hắc chắc hẳn đã biết được những gì Diệp Phàm đã làm với sứ giả của Quang Minh thần giáo, nên muốn nhân cơ hội này để ‘biến chiến tranh thành tơ lụa’*, thậm chí còn muốn mượn sức mạnh của Diệp Phàm để giết kẻ thù truyền kiếp như Quang Minh thần giáo.
(*): dùng biện pháp hòa bình để giải quyết tranh chấp, mâu thuẫn.
Chính vì vậy mà Morrison đã chủ động tìm đến Diệp Phàm, đồng thời cũng chủ động nói ra thân phận của mình, ý là thể hiện “quyết tâm” muốn hợp tác với Diệp Phàm.
Sau khi hiểu được ý đồ của Morrison, Diệp Phàm đanh mặt, lạnh lùng nói: “Gan cũng to đấy, lại dám đến đây một mình để tìm tôi? Anh chán sống rồi ư? Hay là nghĩ rằng tôi không dám giết anh?”
Đối mặt với sát khí hừng hực của Diệp Phàm, nhưng Morrison chẳng hề quan tâm đến, rồi nói: “Long thần, tôi biết gần đây anh đã đối đầu với Ma Đảng, 14K và điện Tà Thần, đều là vì để đối phó với Liên minh Ám Hắc của chúng tôi.”
“Và tôi cũng biết rằng, anh đối đầu với Liên minh Ám Hắc chúng tôi là vì Lý Linh Lung.”
“Nhưng tôi muốn nói với anh một điều, chuyện của Lý Linh Lung là một sự hiểu lầm, đúng là Liên minh Ám Hắc có truy sát cô ta, nhưng sự biến mất của cô ta lại không phải do Liên minh Ám Hắc làm.”
“Chỉ vì một chuyện hiểu lầm mà đánh nhau đến mức người chết kẻ bị thương, không đáng đâu!”
“Vì vậy, Liên minh Ám Hắc chúng tôi có thiện chí, chỉ cần sau này Long thần đừng đối đầu với Liên minh Ám Hắc, thì Liên minh Ám Hắc cũng sẽ không tính toán đến những chuyện đã xảy ra gần đây nữa.”
“Thậm chí là sau này, tổ chức Cửu Long vẫn có thể tung hoành ngang dọc ở phương Tây, Long thần vẫn sẽ là vua của thế lực ngầm phương Tây, Liên minh Ám Hắc chúng tôi sẽ không đụng đến bất kỳ lợi ích nào của anh, ngược lại còn có thể đẩy mạnh sự hợp tác giữa anh và Ma Đảng, 14K, cũng như điện Tà Thần.”
“Anh thấy sao?”
Sau khi nghe Morrison nói xong, Diệp Phàm không trả lời ngay mà nheo mắt lại trầm tư một lúc.
Nhưng thứ mà anh nghĩ không phải là việc ‘biến chiến tranh thành tơ lụa’ với Liên minh Ám Hắc.
Mà từ những gì Morrison vừa nói, thì anh đang suy đoán về tin tức của Lý Linh Lung.
Anh có thể nhận ra rằng Morrison không hề nói dối.
Vì thế, theo như những gì Morrison nói, thì Liên minh Ám Hắc không hề giết Lý Linh Lung, thậm chí bọn họ còn không biết được Lý Linh Lung sống hay chết.
Điều này giống như lại có thêm một tảng đá lớn đè trong lòng Diệp Phàm.
Đối với anh mà nói, việc Lý Linh Lung sống hay chết còn chưa biết rõ, thì vẫn tốt hơn hiều so với tin đã chết.
Không rõ sống chết, tức là vẫn còn hy vọng.
Nhìn thấy Diệp Phàm có chút thất thần, Morrison cho rằng chính đề nghị vừa rồi đã khiến cho anh rung động, khóe miệng anh ta bất giác nhếch lên thành một nụ cười nham hiểm.
Những gì Morrison vừa nói với Diệp Phàm, hoàn toàn là vì muốn lừa anh.
Nếu không phải hiện tại mọi nơi trên thế giới đều đang thay đổi, thì việc Ma Vương sắp đến đối với Liên minh Ám Hắc mà nói, trong giai đoạn quan trọng như thế này, không thể có sự thay đổi nào xảy ra được, vì thế cũng chỉ có thể ổn định Diệp Phàm trước.
Đợi sau khi Ma Vương đến, thì sẽ “giải quyết” nốt nợ nần với Diệp Phàm.
Morrison tính toán rất giỏi, nhưng anh ta lại không hiểu rõ Diệp Phàm.
Đối với Diệp Phàm, cho dù Liên minh Ám Hắc có giết Lý Linh Lung hay không, thì chỉ dựa vào việc Liên minh Ám Hắc truy sát cô, rồi ám sát Trương Hà Vân, bấy nhiêu thôi cũng đủ khiến anh không thể nào để yên được, cũng không thể bỏ qua cho Liên minh Ám Hắc.
Huống hồ chi, Diệp Phàm là ai chứ?
Là Long thần.
Là vua của thế lực ngầm phương Tây.
Làm gì có âm mưu nào mà anh không thể nhìn thấu cơ chứ?
Làm thế nào mà một thế lực ‘có thù tất báo’ như Liên minh Ám Hắc lại có thể thấu tình đạt lý đến mức có thể buông bỏ hận thù?
Đây cũng chính là đạo lý làm sao một con sói ăn thịt lại có thể ăn cỏ.
“Tôi hiểu ý của anh rồi, anh muốn tôi đình chiến với Liên minh Ám Hắc, đúng không?” Diệp Phàm lãnh đạm nói.
“Đúng vậy, chính là ý đó!” Morrison gật đầu nói.
“Nếu như Liên minh Ám Hắc của anh đã muốn đình chiến, thì hãy dùng cách chính thức để biểu thị là Liên minh Ám Hắc muốn cầu hòa đi? Nếu đã muốn vậy, thì phải có thái độ và điều kiện để cầu hòa.” Diệp Phàm cười nhếch mép nói với Morrison.
“Cầu hòa?” Morrison sững ra một lúc, sau đó sắc mặt ảm đạm đi ít nhiều.
Nếu không phải sắp đến thời kỳ mấu chốt của Ma Vương, và cũng không muốn có sai sót gì xảy ra, thì anh ta cũng chẳng thèm đến đây để đình chiến với Diệp Phàm.
Đương nhiên là anh ta cũng muốn lợi dụng Diệp Phàm để tiêu diệt Quang Minh thần giáo.
Vốn dĩ anh ta nghĩ rằng Diệp Phàm sẽ sẵn sàng đống ý với yêu cầu đình chiến, nhưng từ thái độ và “lời nói” hiện tại của Diệp Phàm, thì có thể thấy được Diệp Phàm hoàn toàn không có ý định “đình chiến”.
“Chẳng phải anh đang muốn cầu hòa sao?” Diệp Phàm nói một cách thẳng thừng.
“Ha ha!” Morrison cười phá lên, rồi nói với Diệp Phàm: “Long thần, anh chỉ mới phất lên ở phương Tây được vài năm, nhưng Liên minh Ám Hắc chúng tôi đã hơn mấy nghìn năm, chúng tôi chủ động đình chiến, và thậm chí không tính toán đến những gì mà anh đã làm trước đó, tính ra anh nên đội ơn chúng tôi mới phải.”
“Nhưng anh lại không biết xấu hổ mà nghĩ rằng chúng tôi đang cầu hòa ư?”
“Anh chẳng có chút thành ý nào để tiếp tục bàn nữa đúng không?”
“Tôi nói cho anh biết, đối với Liên minh Ám Hắc chúng tôi, thì tổ chức Cửu Long của anh chỉ là một con kiến mà thôi, chì cần bóp nhẹ một phát cũng đủ để tiêu diệt sạch cả cái tổ chức Cửu Long của anh.”
“Vì vậy, tôi khuyên anh nên suy nghĩ cho cẩn thận trước khi trả lời, sự kiên nhẫn của tôi cũng có giới hạn.”
Thái độ của Morrison vô cùng cứng rắn, một luồng sát khí tỏa ra từ cơ thể anh ta.
Liên minh Ám Hắc đã chủ động đề xuất đình chiến với Diệp Phàm, vốn đã phải chịu thiệt, nhưng bây giờ lại bị Diệp Phàm nói thành đang muốn cầu hòa.
Ngay có một người có tâm cơ sâu xa như Morrison cũng không thể nào bình tĩnh mà đối mặt với sự khiêu khích của Diệp Phàm được, anh ta siết chặt nắm tay trong vô thức, cơ thể run lên vì tức giận, rồi sức mạnh của Ma Vương áp về phía Diệp Phàm, giống như một ngọn núi lớn đè xuống, khiến cho Triệu Vũ đứng bên cạnh cũng cảm thấy khó thở trong lồng ngực.
Song, Diệp Phàm vẫn hết sức bình thản, anh không hề quan tâm tới sức mạnh khủng khiếp của Morrison.