Long Thần Tại Đô

Chương 22: Chương 22: Quyết định




Tiễn Đường Kiến Thụy đi xong, Sở Thanh Nhã hoàn toàn không quan tâm đến những tài liệu kia, mà chạy thẳng đến phòng của Sở Thanh Tuyết, ép buộc Sở Thanh Tuyết bôi thuốc mỡ trong ánh mắt nghi ngờ của Sở Thanh Tuyết.

“Chị, mát mát, rất thoải mái.”

Sở Thanh Tuyết vốn kháng cự với việc bôi thuốc mỡ có hương vị khó chịu này, nhưng khi bắt đầu bôi lên thì vui sướng nói.

Cơn đau nóng rát của miệng vết thương người bình thường đều khó có thể chịu đựng được, cơn đau liên tục sẽ càng khiến người ta trở nên cáu kỉnh và khó chịu hơn.

Tuy nhiên, sau khi thuốc mỡ được bôi lên, cảm giác nóng rực như lò than đang cháy biến mất, cả người trở nên thư thái.

“Chị, em lúc trước đã nói sai rồi, chị cũng đừng tưởng là thật, trách chỉ có thể trách số em không tốt.” Sở Thanh Tuyết giải thích, hai mắt ửng đỏ.

Mặc dù Sở Thanh Nhã đã đảm bảo rằng thuốc mỡ đem đến lần này tuyệt đối hữu hiệu, Sở Thanh Tuyết trong lòng vẫn không tin, bởi vì không thực tế.

Sở Thanh Tuyết đã tự mình xem, miệng vết thương trên mặt dài ít nhất bảy cm, sâu bốn cm, sau khi điều trị, chắc chắn sẽ có những vết sẹo lưu lại, nếu thực sự có một sản phẩm ngược đời như vậy, sớm đã truyền khắp thiên hạ, sao cô có thể không nghe thấy chút tin tức nào chứ.

“Em phải tin chị.” Sở Thanh Nhã vuốt vuốt tóc của Sở Thanh Tuyết, mặc dù mùi thuốc mỡ rất hăng, tâm tình cô vẫn rất thoải mái như ban đầu.

Hai chị em nói xong, Sở Thanh Tuyết không bao lâu sau liền ngủ thiếp đi.

Từ khoảnh khắc sinh tử ngày hôm qua, cho đến cú sốc bị hủy dung mạo, đến nỗi đau đớn khó có thể chịu đựng được, cô có thể kiên trì đến bây giờ không la hét lên, đã có thể coi như có ý chí kiên cường, bây giờ nỗi đau biến mất, tâm trạng cô vô cùng thoải mái.

Nhìn vào người em thân thiết, Sở Thanh Nhã lại một lần nữa nhớ lại mọi chuyện xảy ra từ khi gặp Diệp Phàm đến bây giờ, càng nghĩ trong lòng áy náy, tình nghĩa.

Không thể phủ nhận, chỉ trong ba ngày ngắn ngủi, Diệp Phàm đã để lại ấn tượng không thể phai mờ với cô.

Tinh tinh......

Tiếng chuông điện thoại vang lên đánh thức Sở Thanh Nhã, theo bản năng cô cúp máy, phát hiện Sở Thanh Tuyết chỉ trở mình, Sở Thanh Nhã lúc này mới thở phào nhẹ nhõm, rón rén bước ra khỏi phòng.

“Bố, có chuyện gì sao?”

“Cái gì?”

“Không thể nào, tuyệt đối không thể nào!”

“Muốn cưới thì bố đi mà cưới, bố rốt cục xem con là cái gì?”

Bố!

Dùng sức cúp máy, đôi mắt của Sở Thanh Nhã đẫm lệ, khẽ dựa vào tường.

Lúc này trong nháy mắt, cô chỉ cảm thấy đời này chẳng còn gì phải lưu luyến.

Cô vẫn còn nhớ rõ Sở Thiên Hùng đã thề thốt ông ta là chỗ dựa vững chắc nhất của chị em các cô, nhưng trong nháy mắt, cô đã bị phản bội.

Ly hôn với anh trai, gả cho em trai, Sở Thiên Hùng đây là đang làm nhục cô!

Ông ta chưa từng coi cô là con gái của ông ta, mà là hàng hóa, một mặt hàng để kiếm lợi.

“Sở Thiên Hùng, ông sẽ phải hối hận!”

Lau nước mắt, Sở Thanh Nhã vẻ mặt vô cùng nghiêm túc, tâm tư của cô bây giờ đặt lên Hồng Nhan Kiếp và thuốc mỡ thần kì kia.



Giang Châu.

Diệp Phàm nhìn mặt trời đã đứng bóng, đầy giận dữ.

Chậm rãi đứng dậy, Diệp Phàm đi thẳng về phía lối vào đền thờ tổ tiên.

Rầm!

Đội hộ vệ nhà thờ tổ chăm chú quan sát Diệp Phàm từ lâu, bây giờ lại đứng trước mặt Diệp Phàm một lần nữa, đội trưởng cười như mếu.

“Tôi đã cho họ đủ thời gian, anh còn muốn ngăn cản tôi?” Diệp Phàm lạnh lùng hỏi.

Anh ta đã nể mặt, nhưng cho đến tận bây giờ, ngay cả một người có thể đưa ra quyết định vẫn chưa ra mặt, vậy đừng trách anh không nể tình..

“Đại thiếu gia, anh cũng đừng làm chúng tôi khó xử.”

“Làm khó dễ các người?”

Diệp Phàm cười khẩy: “Bây giờ là các anh đang làm khó dễ tôi.”

Đội trưởng nghe vậy, lại cười gượng, anh cũng biết những việc Diệp Phàm làm coi như tận tình tận nghĩa rồi.

“Bây giờ hãy tránh ra, nếu không tôi sẽ xông vào đấy.”

Diệp Phàm lạnh lùng nói, sự kiên nhẫn của anh đã gần cạn kiệt.

Đội trưởng ra dấu với các thành viên trong đội phía sau, tất cả mọi người đều cảnh giác đứng lên.

“Đại thiếu gia, chúng tôi có lệnh là bất luận kẻ nào cũng sẽ không cho phép tiến vào.”

Đội trưởng vừa dứt lời, Diệp Phàm liền chuyển động.

Mọi người chỉ cảm thấy một tia sét lướt qua trước mặt, sau đó cả người liền bay lên, Diệp Phàm giống như một chiếc xe lu, không ai trong số những người chặn đường anh là kẻ thủ xứng tầm.

Ba mươi giây sau, Diệp Phàm bình tĩnh đứng ở lối vào đền thờ tổ tiên, còn đằng sau anh, những người mặc đồ đen không ngừng kêu la thảm thiết, cũng là Diệp Phàm nương tay, nếu không hơn một nửa trong số họ đều đã mất mạng.

Đội trưởng nửa quỳ, đau đớn ôm bụng, so với những đội viên đang kêu thảm thiết xung quanh, Diệp Phàm còn nương tay với hắn hơn.

Két...

Cùng với âm thanh ma sát chói tai, Diệp Phàm một tay đẩy cánh cổng của đền thờ tổ tiên, các loại bài vị, lư hương dần xuất hiện trước mắt.,. Trong đầu Diệp Phàm xuất hiện hình ảnh lão gia dẫn anh đến nhà thờ tổ thắp hương, sự việc như vừa xảy ra trước mắt.

“Ông ơi, cháu đã về rồi đây.” Diệp Phàm lầm bầm, khóe mắt rưng rưng.

“Nghiệt súc!”

Vội vã trở về từ Hải Đông, Diệp Thiên Nhân đến thẳng nhà thờ tổ, vừa lúc nhìn thấy Diệp Phàm mở cổng nhà thờ tổ, hét lên giận dữ!

“Các ngươi tùy ý để tên súc sinh này làm loạn sao? Chả lẽ mọi người trong Diệp gia chết hết rồi sao?” So với sự tức giận của Diệp Thiên Nhân, Thường Nguyệt Nga căn bản đơn giản chỉ là một người đàn bà chanh chua.

“Bà đừng có một câu súc sinh hai câu súc sinh, công việc của Diệp gia chúng tôi, không phải đợi họ Thường các bà đến quản!” Diệp Nguyệt không biết từ khi nào đứng bên cạnh Diệp Phàm, giận giữ nói với Thường Nguyệt Nga.

Hiển nhiên, cô căn bản không coi Thường Nguyệt Nga là người thân của mình.

“Cô... Con súc sinh mỏ nhọn” Thường Nguyệt Nga mặt tái lại, châm chọc.

Bốp!

Thường Nguyệt Nga chỉ cảm thấy một tiếng gió bên tai, theo sau là cơn đau nóng rát bao trùm khuôn mặt, cả người đều choáng váng.

Không chỉ Thường Nguyệt Nga, tất cả mọi người đều trợn mắt há mồm nhìn Diệp Phàm đứng bên cạnh Thường Nguyệt Nga, với khuôn mặt lạnh lùng.

“Mày dám làm càn!” Ánh mắt của Diệp Thiên Nhân quay sang như muốn ăn thịt người.

“Tôi làm càn?” Diệp Phàm lạnh lùng nhìn về phía Diệp Thiên Nhân, Diệp Thiên Nhân vốn đầy giận dữ, bị ánh mắt lạnh lùng và vô cảm của Diệp Phàm nhìn chằm chằm, trong lòng không khỏi rùng mình.

Diệp Thiên Nhân bị ép lùi bước, ánh mắt của Diệp Phàm đặt trên người Thường Nguyệt Nga, lạnh nhạt nói: “Nguyệt Nhi không phải ai cũng có thể mắng được, thu lại lời nói của bà, nếu không tôi không ngại cho bà biết cái gì gọi là sống không bằng chết!”

Đôi đồng tử của Thường Nguyệt Nga co rút lại, đối mặt với đôi mắt của Diệp Phàm, bà ta không thể nói lời nào, bà ta có thể tự phân biệt được, Diệp Phàm không phải đang nói đùa với bà.

Nếu bà ta còn dám lắm miệng, những lời của Diệp Phàm nói ra chắc chắn sẽ thành hiện thực.

Thường Nguyệt Nga hai tay nắm chặt, năm đó bà ta không đồng ý tống thằng nhãi con trước mặt ra nước ngoài, ai ngờ lúc đấy nhất thời nhu nhược, bây giờ lại tự nặn ra một kẻ thù lớn như vậy cho chính mình.

“Hôm nay chỉ là bắt đầu.” Diệp Phàm lạnh lùng nhìn ánh mắt không chịu thua kia của Thường Nguyệt Nga, thản nhiên nói: “Tiếp theo chúng ta có rất nhiều thời gian để từ từ chơi, yên tâm, tôi tuyệt đối sẽ không để trò chơi này kết thúc quá nhanh.”

Thường Nguyệt Nga rùng mình, trong nháy mắt toàn thần nổi da gà, theo bản năng nhìn về phía Diệp Thiên Nhân.

Đối diện với đôi mắt tìm kiếm sự giúp đỡ của Thường Nguyệt Nga, Diệp Thiên Nhân trong lòng tràn đầy oán giận, ông muốn thể hiện sự uy nghiêm của mình với tư cách là người đứng đầu Diệp gia, nhưng đối mặt với Diệp Phàm, ông không biết phải nói như thế nào.

Diệp Phàm, từ lâu đã không còn là người của Diệp gia nữa, quyết định này là tự ông ta đưa ra.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.