Sau khi sắp xếp người điều tra Đàm Ngọc Yến, Diệp Phàm liền chuẩn bị về nhà ngủ bù.
Đột nhiên, điện thoại của anh vang lên.
Anh lấy điện thoại ra, xem xem là ai gọi, là số điện thoại của người lạ.
Sau khi do dự một chút, anh ấy mới ấn phím nghe máy.
Điện thoại được kết nối, từ đầu dây điện thoại bên kia truyền đến giọng một người đàn ông đầy từ tính, nói: “Diệp Phàm, tôi gửi địa cho anh, anh đến đây một chuyến, tôi có chuyện quan trọng muốn bàn bạc với anh.”
“Anh là Cung Vô Cấu?” Trong phút chốc Diệp Phàm liền phân biệt ra giọng của người đàn ông.
“Uh.”
“Anh tìm tôi thì có thể có chuyện gì để bàn bạc được chứ? Giữa chúng ta không có qua lại gì nhỉ? Hơn nữa, tôi cũng không muốn quan tâm đến chuyện của anh.”
“Việc liên quan đến an nguy của Thanh Mi.” Cung Vô Cấu do dự một chút, nói.
“Hả?” Diệp Phàm cau mày, suy nghĩ và nói: “Được, tôi sẽ lập tức tới đó.”
Mặc dù Diệp Phàm không có tình ý gì với Liễu Thanh Mi, nhưng giữa hai người cũng được xem là bạn bè.
Bạn bè gặp nạn, Diệp Phàm dĩ nhiên sẽ không làm ngơ không quan tâm đến.
Hơn nữa, anh hiểu rõ tình ý của Cung Vô Cấu đối với Liễu Thanh Mi, cũng đã sớm nhìn ra Cung Vô Cấu không phải là nhân vật đơn giản, nếu như Liễu Thanh Mi chỉ gặp phải phiền phức bình thường, Cung Vô Cấu có thể dễ dàng giúp Liễu Thanh Mi giải quyết, tuyệt đối sẽ không hạ thấp sĩ diện tìm kẻ “tình địch” là anh ấy đâu.
Nếu như hôm này Cung Vô Cấu chủ động tìm anh giúp đỡ, thì rõ ràng, lần này Liễu Thanh Mi đã gặp phải phiền phức lớn rồi, sự việc khá nghiêm trọng.
Tắt điện thoại với Cung Vô Cấu, để xác định tình hình, Diệp Phàm còn gọi một cuộc điện thoại cho Liễu Thanh Mi, quả nhiên, điện thoại của Liễu Thanh Mi không gọi được.
Không đến một phút, Cung Vô Cấu đã gửi địa chỉ cho Diệp Phàm, Diệp Phàm liền lập tức lái xe đến địa chỉ mà Cung Vô Cấu gửi cho anh ấy, ở một khu vực vô cùng hoang vu hẻo lánh phía đông ngoại thành, trong rừng có độc nhất một ngôi biệt thự hai tầng.
Diệp Phàm đã đến biệt thự, đi thẳng một mạch, đi đến phòng khách của biệt thự, liền nhìn thấy Cung Vô Cấu đang ngồi trong phòng khách của biệt thự đợi anh.
“Bây giờ anh chính là kẻ phản quốc, khắp cả nước đều đang phát lệnh truy nã truy nã anh, anh lại có thể ở đây sống trong biệt thự, phóng khoáng tự tại như vậy?” Diệp Phàm nhìn qua Cung Vô Cấu đang ngồi trên ghế sofa trong phòng khách của biệt thự, tiện miêng nói.
“Tôi không phải là kẻ phản quốc.”
Cung Vô Cấu cau mày, nói.
Tuy rằng anh ta không thừa nhận là kẻ phản quốc, nhưng cũng không giải thích với Diệp Phàm.
“Hehe!” Diệp Phàm cười và nói: “Tôi biết, nếu không thì tôi đã không phí lời với anh, mà đã trực tiếp giết anh rồi.”
Từ trước đến nay anh ấy căm ghét nhất, chính là kẻ phản quốc!
Nếu như Cung Vô Cấu thật sự là kẻ phản quốc, Diệp Phàm căn bản sẽ không quan tâm Cung Vô Cấu và Liễu Thanh Mi có quan hệ gì, chỉ cần nhìn thấy Cung Vô Cấu, anh sẽ không chút do dự nào mà ra tay giết chết Cung Vô Cấu.
Kẻ phản quốc, người người chế nhạo!
“Anh biết?” Cung Vô Cấu khẽ ngơ ngác.
“Nếu như tôi đoán không sai, anh rơi vào bước đường như ngày hôm nay, chắc chắn là nhờ vào món quà mà cái tên gọi là Lý Mặc ban tặng nhỉ?” Diệp Phàm lạnh nhạt nói.
Lần trước xảy ra xung đột ngoài ý muốn với Lý Mặc, anh đã phát hiện ra thực lực mà Lý Mặc che dấu.
Lúc đó khi dời khỏi phòng Vip, lại vừa đúng lúc nhìn thấy hình bóng của Cung Vô Cấu.
Tiếp sau đó, Lý Mặc đã bị người giết chết rồi.
Một chuỗi sự việc này, chỉ cần liên tưởng một chút, thì Diệp Phàm có thể khẳng định, Lý Mặc bị Cung Vô Cấu giết chết.
Còn Lý Mặc ngày hôm đó bị Diệp Phàm giáo huấn một trận thê thảm như vậy, vẫn không chịu để lộ thực lực, điều này rõ ràng là Lý Mặc có che dấu thân phận, hơn nữa thân phận này không thích hợp công khai.
Thông qua hai điểm này, thì có thể có kết luận, kẻ phản quốc thật sự chính là Lý Mặc, không phải là Cung Vô Cấu.
Cung Vô Cấu bị hãm hại thôi!
Cung Vô Cấu vẻ mặt kinh ngạc nhìn Diệp Phàm, đồng tử lấp lánh, mất rất lâu, anh ta như trút được gánh nặng thở dài, nói: “Chẳng trách Liễu Thanh Mi có tình cảm với anh, tôi, thật sự không bằng anh!”
“Nói đi, Liễu Thanh Mi rốt cuộc làm sao vậy?” Diệp Phàm chuyển chủ đề hỏi.
“Cô ấy bị bắt cóc rồi!” Cung Vô Cấu vô cùng áy náy nói: “Đều là tôi hại cô ấy, là tôi đã quá liều lĩnh, bị hận thù che đi đôi mắt, không có kế hoạch hoàn chỉnh đã giết chết Lý Mặc, kinh động đến thế lực chỗ Lý Mặc, dẫn đến bọn chúng vì muốn đối phó với tôi, bắt Thanh Mi đi.”
“Sau khi tôi giết chết Lý Mặc, lúc đi truy giết Peter đồng bọn của hắn, bị phục kích thiệt hại nghiêm trọng.”
“Bây giờ, chỉ dựa vào tôi, thì không có cách nào cứu được Thanh Mi, vì vậy, tôi mới nghĩ đến việc tìm anh giúp đỡ, nói thật, tôi rất không thích anh, càng không muốn có bất kì sự hợp tác nào với anh, nhưng chỉ cần anh cứu được Thanh Mi, thì xem như tôi nợ anh một ân tình lớn, sau này, chỉ cần anh cần, tôi nhất định sẽ vì anh mà cố gắng hết sức làm được.”
“Hehe!” Diệp Phàm cười và nói: “Liễu Thanh Mi và tôi cũng được xem là bạn bè, cô ấy gặp nguy hiểm, tôi sẽ không khoanh tay đứng nhìn, anh, vẫn nên nghĩ cách làm sao giải thích phiền phức của bản thân mình đi nhé.”
Cung Vô Cấu miệng mấp máy, định nói lại thôi, đôi đồng tử lấp láy, do dự một chút, nói: “Đây là manh mối hiện giờ tôi nắm rõ, Thanh Mi bị bọn chúng nhốt ở bên trong một nhà xưởng sắt thép bị bỏ hoang ở phía Bắc ngoại thành.”
“Tôi có đến đó kiểm tra rồi, mặc dù bên ngoài xem ra rất yên tĩnh, trên thực tế lại là mai phục khắp nơi, ở bên trong bọn chúng bố trí rất nhiều cao thủ.”
“Tôi dám nói, cho dù là một đội bộ đội đặc chủng, cũng sẽ rơi vào cảnh toàn quân bị tiêu diệt bên trong.”
Khi nói, Cung Vô Cấu đem xấp tài liệu giao cho Diệp Phàm.
Diệp Phàm nhận lấy xấp tài liệu xem qua, cau mày lại, dựa vào xấp tài liệu đó của Cung Vô Cấu đưa cho thấy, người bắt cóc Liễu Thanh Mi thật sự không đơn giản, cả bản bố cục vô cùng tinh vi.
Đến Diệp Phàm cũng lộ ra vẻ nghiêm trọng.
Lúc này, Cung Vô Cấu nói: “Mặc dù biết rõ đây là cạm bẫy của hắn, nhưng tôi căn bản không có sự lựa chọn nào khác, cho dù phải lao vào biển lửa, tôi cũng phải cứu Thanh Mi.”
“Kế hoạch của tôi là, tôi sẽ đi thu hút sự chú ý của bọn chúng trước, đợi đến khi tất cả mai phục bên trong đều chú ý vào tôi, anh sẽ nắm lấy cơ hội này, đánh bất ngờ, cứu Thanh Mi ra.”
“Anh xem được không?”
“Nếu như vậy, cho dù anh có mười cái mạng, cũng không đủ chết!” Diệp Phàm lạnh lùng nói.
“Chỉ cần có thể cứu được Thanh Mi, tôi chết cũng được!” Cung Vô Cấu nói, anh ta đối với Liễu Thanh Mi tình cảm vô cùng sâu đậm, để cứu Liễu Thanh Mi, anh ta đã không thèm ý đến sống chết.
Diệp Phàm nhìn chằm chằm vào Cung Vô Cấu, nói: “Theo những gì tôi biết, từ xưa đến nay, đồng tử kép hầu như đều là người phi phàm, dựa vào năng lực của anh, khó khăn hiện nay căn bản không tính là gì, chỉ cần cho anh thời gian, anh ắt sẽ có thể hoàn thành một loạt sự nghiệp, cho dù là gây dựng lại Cung gia cũng không phải là không thể!”
“Vì một người con gái mà hi sinh tính mạng, có đáng không?”
“Huống hồ là, trái tim của người con gái này, lại không hướng về anh.”
“Yêu một người, yêu là đủ rồi, cho dù không được yêu lại.” Cung Vô Cấu có chút lạc lõng cười cười, nhưng giọng điệu lại vô cùng kiên định.
Diệp Phàm cau mày, sau một hồi suy nghĩ, nói với Cung Vô Cấu: “Tôi có thể cho anh một cơ hội, nếu anh tình nguyện về sau sẽ làm việc thay tôi, tôi có thể giúp anh trả mối thù Cung gia bị diệt vong, thế nào?”